Ta xuyên sách trở thành Trưởng Công chúa.
Khi lựa chọn ám vệ, ánh mắt ta lập tức bị thu hút bởi đại phản diện tương lai, cùng với thanh kiếm vô tình lộ ra từ trong áo của hắn.
Ta liền ám chỉ với đệ đệ: “Kẻ này trông có vẻ yếu đuối, nhưng ai biết được dưới lớp y phục kia ẩn giấu thứ vũ khí sắc bén nào có thể đoạt mạng ta.”
“Đại thông minh” tỏ vẻ đã lĩnh hội.
Tối hôm đó, đại phản diện bị trói chặt như cái bánh chưng rồi đưa đến giường ta.
Ta: [?]
1
Ta xuyên thành một Trưởng Công chúa hoang dâm vô độ.
Nguyên chủ vì một lần ngã xuống nước và ngạt thở mà chết, sau đó ta nhập vào thân thể này.
Để thích nghi với thân phận và tiêu hóa ký ức, ta đã ẩn mình trong phủ công chúa nửa tháng.
Cuối cùng, đệ đệ ruột của ta không nhịn được nữa, kéo ta ra ngoài.
Ta nhìn một sân đầy những nam nhân cường tráng, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Thành Vương Tống Ngọc chỉ vào bọn họ và nói:
“Hoàng tỷ trước đây tỷ ngã xuống nước là do những thị vệ bên cạnh vô dụng, nên đệ đặc biệt tìm những thị vệ có võ nghệ cao cường, hoàng tỷ hãy chọn vài người để ngày đêm bảo vệ tỷ.”
Nhìn một đám mỹ nam vai rộng eo thon, ta cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, khẽ lau nước miếng nơi khóe miệng.
Khi ta đang định lựa chọn kỹ lưỡng, ánh mắt đột nhiên bị hút bởi một người.
Hắn đứng ở góc hàng đầu tiên, toàn thân ẩn mình trong bóng tối.
Dựa vào kinh nghiệm đọc sách nhiều năm, những người thực sự “nguy hiểm” thường là những kẻ ít nổi bật nhất lúc ban đầu.
Ta liền chỉ vào hắn: “Ngươi, ngẩng đầu lên.”
Hắn khẽ ngạc nhiên, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám như lưỡi rắn độc. Trong khoảnh khắc hắn nhìn qua, toàn thân ta nổi da gà.
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ.
Trời ơi, đây chẳng phải đại phản diện Yến Cừu trong sách sao?
Ta cố giữ vẻ bình thản, nhanh chóng dời ánh mắt đi, đúng lúc nhìn thấy chuôi kiếm trong lòng hắn vô tình lộ ra.
Trời đất ơi…
Nhìn tay ta run rẩy khi cầm tách trà.
Tống Ngọc nhíu mày: “Hoàng tỷ sao vậy?”
Ta: “Nước nóng.”
Tống Ngọc: “Nhưng đây là trà nguội.”
Ta: […]
Thấy ta không nói gì, Tống Ngọc với vẻ mặt “đệ đã hiểu”, lại nhìn Yến Cừu một cái rồi nói: “Xem ra hoàng tỷ không hài lòng, không sao, tỷ xem những người khác đi, hắn để đệ dùng.”
Ta suýt nữa phun ngụm trà ra ngoài.
Đệ giữ hắn lại là muốn tìm chết sao?
Ta ra sức nháy mắt ra hiệu với Tống Ngọc, nhưng đệ ấy vẫn không hiểu ý.
Không còn cách nào khác, ta đành hắng giọng, cúi đầu nói nhỏ: “Khụ, kẻ này trông có vẻ yếu đuối, nhưng ai biết được dưới lớp y phục kia giấu thứ vũ khí sắc bén nào có thể đoạt mạng ta.”
Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ!
Nhưng ngoài dự đoán của ta, sau khi ta nói xong, những thị vệ và tỳ nữ gần đó đều ngượng ngùng cúi đầu.
Tống Ngọc thì nhìn ta đầy ý tứ sâu xa.
Ta bắt đầu nghi ngờ: “…Đệ hiểu ý ta không?”
Tống Ngọc đáp lại bằng một vẻ mặt tự tin.
2
Trước khi trở về phủ Công chúa, Tống Ngọc đưa ta đến cổng.
Đệ ấy chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Hoàng tỷ, sau này chuyện như thế này, tỷ có thể nói riêng với đệ.”
Ta khó tin hỏi lại: “Không kịp nữa mà!”
Tống Ngọc càng khó tin hơn: “Có cần gấp như vậy sao?”
Chuyện liên quan đến mạng người, lẽ nào không gấp?
Ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền xác nhận lại lần nữa: “Đệ vừa rồi thật sự hiểu ý ta chứ?”
Tống Ngọc vỗ vai ta: “Yên tâm, người đệ đã trói lại rồi.”
Ta liền hiểu ra.
Đường đường là một thân vương, sao có thể là kẻ ngốc được?
3
Buổi tối, khi ta quay về phòng nghỉ ngơi, vừa mở chăn ra liền thấy Yến Cừu bị trói như một cái bánh chưng.
Hắn chỉ mặc một bộ áo lót, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy xấu hổ và phẫn nộ nhìn ta.
Ta giật mình kéo chăn lại.
Mắt có chút mờ, không chắc chắn, phải nhìn lại lần nữa.
Ta lại mở chăn ra.
Yến Cừu hơi thở gấp, miệng bị nhét một mảnh vải.
Ngực hắn phập phồng vì tức giận, làn da trắng mịn nhưng tràn đầy sức mạnh lộ ra lấp ló…
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Yến Cừu là hoàng tử nước địch, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi khổ cực.
Hiện tại hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của mình, nhưng hai năm sau, hắn sẽ được địch quốc đón về.
Sách miêu tả rằng hắn giết ca, hại phụ, dẫn đại quân Yến quốc san bằng bờ cõi Tống quốc ta.
Nghĩ đến cảnh báo thù trong sách, ngay cả gia nhân từng ném đá vào hắn cũng bị lột da, rút gân, thật sự khiến ta không rét mà run.
Mà bây giờ…
Tống Ngọc, đệ đúng là một kẻ đại thông minh.
Người thì đúng là đã trói, nhưng đệ còn dùng lụa hồng buộc thành cái nơ bướm.
Đây là mối thù gì mà sâu đến thế?
Tại sao đệ lại hại ta như vậy?
Ta cố giữ vẻ bình tĩnh nhìn về phía Yến Cừu, thấy chỗ dây trói đã hằn đỏ trên da hắn.
Yến Cừu tỏ ra chán ghét, né tránh bàn tay ta, vai khẽ run.
Có vẻ hắn vẫn sợ.
Ta thở dài một hơi: “Ta không có ý định ức hiếp ngươi.”
Vừa dứt lời, thân thể Yến Cừu lập tức cứng đờ.
Ta giữ khoảng cách an toàn, tháo mảnh vải nhét trong miệng hắn, chân thành nói: “Thành Vương tính tình ham chơi, những kẻ đệ ấy thu làm thị vệ thường chỉ để chơi bóng mã hay đấu dế, hầu như không có cơ hội tiến thân. Nhưng ngươi, ta nhìn là biết ngươi không phải người tầm thường, chỉ có cách này mới có thể giữ ngươi lại.”
Muốn chiếm được lòng tin của hắn, trước tiên phải phơi bày tấm lòng của mình.
Ta nghiêm túc giải thích tình cảnh của bản thân, bày tỏ rằng ta cũng cần một tâm phúc trung thành bảo vệ chủ nhân.
Sau đó ta thử giúp hắn tháo dây trói trên tay. Lần này, Yến Cừu không né tránh nữa.
Hắn vẫn cảnh giác nhìn ta, giọng khàn khàn hỏi: “Nhưng công chúa rõ ràng có thể thu nhận ta làm hộ vệ.”
Chết tiệt, ghét nhất là khi đang dỗ người khác mà đối phương lại có đầu óc.
Ta im lặng một lúc, rồi nói:
“Ngươi nếu làm hộ vệ, sẽ cả ngày chỉ có thể ở bên ta, như chim trong lồng, cá trong ao, không có tự do.”
Ta nhíu mày, khẽ cười khổ:
“Nhưng nếu ngươi lên giường của ta, ta hoàn toàn có thể sắp xếp cho ngươi một chức quan, đến cùng cũng chỉ là nói ta hoang dâm vô độ, bị ngươi mê hoặc. Dù sao danh tiếng của ta đã sớm bê bối, thêm một chút lời đàm tiếu cũng chẳng hề gì. Nhưng ngươi, lại thiếu một cơ hội, một cơ hội để bay cao bay xa.”
Yến Cừu khẽ sững sờ, hắn khó khăn ngồi dậy.
Hắn quỳ trên giường, cúi đầu trước ta, vẻ thành kính như đang bái thần:
“Yến Cừu, từ nay thuộc về Công chúa.”
4
Rất tốt.
Hắn có đầu óc, nhưng không quá nhiều.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, bảo hắn ở lại phòng bôi thuốc, rồi xoay người ra ngoài, nói với tỳ nữ: “Ta sang phòng khác ngủ.”
Tỳ nữ hỏi: “Có cần gọi người hầu hạ không?”
Ta tùy tiện đáp: “Gọi hai người là được.”
Ta không để ý tỳ nữ sững sờ trong hai giây, liền đi thẳng đến một căn phòng khác.
Nằm trên giường chưa được bao lâu, ta đã mơ màng buồn ngủ. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ta đột nhiên cảm thấy có người đang cởi áo của mình.
Ta hoảng hốt mở bừng mắt, liền thấy trên giường có hai mỹ nam ăn mặc mát mẻ, một trái một phải kẹp lấy ta ở giữa.
Chuyện quái gì đây!!!
Người mặc hồng y quyến rũ nâng lọn tóc của ta lên, cười nói: “Công chúa gọi cả thần và Hạ Ninh cùng đến, để Hồng Âm đoán xem, lần này là kiểu mới gì?”
Người mặc bạch y tên Hạ Ninh đưa tay cởi áo trong của ta, ánh mắt dịu dàng: “Công chúa đã nửa tháng không tìm đến thần.”
Dù ta đã hiểu rõ tình huống, nhưng vẫn bị sốc nặng.
Tống Như Hoan ơi Tống Như Hoan!
Ngươi quả không hổ danh hoang dâm vô độ, thật biết cách chơi.
Nhưng ta chỉ là nữ nhân đơn độc, đã từng xem lợn chạy nhưng chưa từng ‘ăn’ thịt lợn.
Ta căng thẳng ôm chăn, lắp bắp: “Các ngươi đợi đã, hôm nay ta thấy không khỏe, hình như đang sốt…”
Hạ Ninh lập tức tiến gần: “Công chúa, để lát nữa thần dùng chút sức, đổ mồ hôi là khỏe ngay!”
???
Ngươi đừng lại đây!!!
Ta sợ hãi co vào góc giường, đột nhiên cửa bị đá tung ra.
Ta nhìn qua hai người họ, chỉ thấy Yến Cừu mặc áo lót, ngực để trần, đứng ở cửa, toàn thân tỏa ra sát khí.
Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Ninh và Hồng Âm, giọng nói âm trầm chỉ thốt ra một từ: “Cút.”
Hai kẻ yểu điệu Hạ Ninh và Hồng Âm làm sao chịu nổi luồng sát khí này, lập tức chạy biến.
Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Yến Cừu từng bước tiến lại gần, ta vừa định khen hắn đến thật đúng lúc thì hắn lại đưa tay cởi áo khoác ngoài.
Ta trợn tròn mắt, đầu óc vẫn đang mơ hồ thì Yến Cừu đã quỳ một chân lên giường, cúi người áp sát ta.
Hắn thì thầm bên tai: “Công chúa muốn giả vờ mê luyến ta, vở kịch này không thể thiếu phần diễn…”
Tim ta đập như trống dồn, ánh mắt liếc qua thấy Hạ Ninh và Hồng Âm đang ló nửa đầu từ phía cửa sổ nhìn trộm.
Yến Cừu kéo chăn che tầm nhìn của ta.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Yến Cừu từ từ rời khỏi giường, nhặt áo mặc vào, rồi nằm xuống ghế dài bên cạnh giường.
“Hãy nghỉ ngơi đi, Công chúa. Ta sẽ canh chừng bên cạnh.”
Trải qua một ngày mệt mỏi, ta nhanh chóng tìm được tư thế thoải mái và chìm vào giấc ngủ, tay vô thức đặt trên mép giường.
Trong cơn mơ màng, dường như có ai đó nhẹ nhàng chạm vào ngón tay ta.