Nghe nói người từng có hôn ước với ta đã chết trận nơi sa trường, nhưng giờ hắn đã quay trở về.
Nhưng có ích gì đâu, ta sắp gả di rồi, mà người ta sẽ lấy là thái tử đương triều.
Đám cưới với mười dặm kiệu hoa, thanh thế vang dội.
Ta ngồi trong chiếc kiệu vững vàng, định khóc vài giọt cho phải phép, nhưng nước mắt vừa rơi được một nửa thì kiệu đột ngột dừng lại.
Nhưng vị hôn phu cũ ấy đến để cướp dâu.
Hắn tên là Lục Nguyên Vân, là cô nhi được cha ta mang về nuôi dưỡng. Năm mười lăm tuổi hắn đã ra chiến trường, lập được chiến công hiển hách, chưa đầy ba năm đã được phong tướng quân.
Hắn biết ơn cha ta vì đã nuôi dạy nên ngỏ ý muốn cưới ta.
Còn lý do vì sao lại là ta, có lẽ vì hắn biết bản thân không xứng với con gái của tể tướng. Ta là sự lựa chọn thứ hai của hắn.
Hôm nay có thể được gả cho thái tử, tất cả đều nhờ những kẻ phản diện đã giúp sức.
Họ bắt cóc đích tỷ của ta- Giang Trường Ninh, người vốn dĩ sẽ lấy thái tử, sau đó ép ta khoác lên hỉ phục, đưa ta lên kiệu hoa.
Mục đích là để làm mất mặt thái tử, đồng thời gây ra sự rạn nứt giữa thái tử và Giang gia.
Ta rất tủi thân, nhưng ta không nói ra.
Nếu người khác biết được cảm giác của ta lúc này, chắc chắn sẽ nói rằng ta không biết điều. Một thứ nữ được gả cho thái tử mà còn dám nói tủi thân.
Nhưng điều khiến ta tủi thân không phải vì phải lấy thái tử, cũng không phải vì vị hôn phu cũ kia kia.
Mà là số phận của chính ta.
Nghĩ lại ta, một cô gái độc thân ở thế kỷ 21, lại xuyên không vào sách trở thành nữ phụ pháo hôi.
Hôm nay, ta phải hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện rồi.
1
Gió cuốn bay tấm rèm kiệu, ta loáng thoáng thấy một người mặc giáp đen, tay cầm thương bạc, đứng giữa đường.
Cướp dâu mà chỉ có một mình, thật là ngốc nghếch. “Tiểu thư, ta sống trở về rồi.” Hắn hét lên, giọng vang và trong trẻo.
Đám đông yên lặng như tờ đã một lúc lâu.
Chắc là mọi người đều chưa kịp phản ứng, hoặc đã kịp nhưng không dám lên tiếng.
Ta ngồi đó buồn chán, gõ móng tay vào thành kiệu, trong lòng thầm nghĩ người này thật ngốc nghếch và lỗ mãng.
Đã trở về rồi thì trở về, không biết đây là dịp gì sao?
Thật đáng khâm phục.
“Ôi trời, Lục tướng quân à, đây là hôn lễ của thái tử, ngài đừng làm loạn nữa, mau mau tránh ra đi.” Một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên, như đang dụ dỗ.
Dịch ra thì nghĩa là: “Đừng làm loạn, mau biến đi.”
“Tiểu thư, ta muốn nhìn nàng một lần trước khi nàng xuất giá.” Hắn vô cùng kiên định nói.
Nghe giọng là biết ngay một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Ta ngáp một cái, cảm thấy có chút buồn ngủ. Chuyện không liên quan thì đừng để tâm, mà nếu có liên quan thì ta cũng mặc kệ.
Dù sao ta cũng chỉ là nữ phụ pháo hôi, không đáng để cướp màn diễn của người khác. Bỗng nhiên rèm kiệu bị vén lên, ta đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm như mực.
Lục Nguyên Vân kinh ngạc nhìn ta, “Giang… Trường Lạc? Tiểu thư đâu?”
Trong sách, Lục Nguyên Vân luôn thích Giang Trường Ninh, và hắn tưởng rằng người trong kiệu là nàng ấy, vì vậy sau khi trở về từ chiến trường, hắn chỉ muốn được nhìn nàng ấy một lần.
Thật đáng thương và đáng tiếc.
Tiếng ngựa hí vang lên giữa bầu trời xanh, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp đầy từ tính: “Lục tướng quân, trong mắt ngươi còn có cô không?”
Lục Nguyên Vân đứng thẳng người, giơ ngang trường thương, “Giang Trường Lạc đã có hôn ước với ta, nàng không thể gả cho ngài. Nếu hôm nay ngài quyết ý như vậy, thì hãy bước qua xác ta, thái tử điện hạ.”
Giọng của hắn mang theo sự phẫn nộ, như thể muốn dùng một thương hất thái tử xuống ngựa.
Thái tử chính là nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết “Lầm cả đời” mà ta đã xuyên vào, tên là Ân Trạch.
Trong sách không có nhiều mô tả về Lục Nguyên Vân, chỉ là một nam phụ pháo hôi, còn xuất hiện ít hơn cả ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện thì chẳng còn được nhắc tới nữa.
Nhưng thái tử thì lại khác. Sách miêu tả rằng ngài đứng thẳng như ngọc thụ lan chi, nụ cười ấm áp như ánh trăng rọi vào lòng.
Chỉ cần một ánh mắt, là đủ để toát lên vạn loại phong tình.
Ta là người không có tham vọng gì về vinh hoa phú quý hay quyền lực, duy chỉ có một sở thích không bao giờ thay đổi, đó là mê đắm nhan sắc. Ta thật sự rất tò mò, vì thế nhẹ nhàng vén rèm kiệu lên một chút.
Ánh sáng mặt trời quá chói, ta chỉ thấy một công tử mặc hỉ phục ngồi trên lưng con ngựa đỏ nâu, khuôn mặt như được bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng, ta không thể nhìn rõ.
Nhưng Lục Nguyên Vân thì ta đã nhìn thấy rõ.
Người này… cũng không tệ lắm.
Da ngăm đen, đôi lông mày sắc nhọn, mắt đen như mực, mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Trên người chàng tỏa ra một khí chất liều lĩnh, có chút ngây ngô của một chú bò con mới sinh không sợ hổ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất an toàn.
Chỉ cần nhìn là biết hắn không phải loại người mưu mô quỷ kế.
Thấy ta đang nhìn mình, hắn cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng: “Trường Lạc đừng sợ, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
…
Cái này thì không cần đâu.
Ta là một người xuyên sách theo lối Phật hệ.
Lúc này, có lẽ thái tử cũng đã thấy ta, ngài xoay người xuống ngựa, đi ngược lại ánh mặt trời về phía ta.
Thân hình cao lớn, vai rộng eo thon.
Càng tiến lại gần, ngũ quan của ngài càng rõ ràng, ta hít sâu một hơi, suýt nữa thì hét lên.
Aaaaa! Ngài ấy đẹp trai quá mức rồi!
Ngài đẹp như bước ra từ bức họa vậy. Mái tóc dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, lông mày tựa dãy núi xa, đôi mắt sáng như sao, màu môi dưới ánh hỉ phục có phần nhạt hơn, nhưng lại tăng thêm chút yếu đuối cho khí chất cao quý của ngài.
Ngài dừng lại trước kiệu, nhẹ nhàng kéo khóe môi, nhưng nụ cười không chạm tới mắt: “Trường Ninh đâu? Sao lại là ngươi trong kiệu?”
Ôi trời, ngài đang lợi dụng vẻ đẹp của mình để bắt nạt người khác.
Ta dứt khoát cúi đầu xuống, dùng quạt tròn che lại ánh mắt của ngài.
Theo cốt truyện, nguyên chủ vì thầm mến thái tử, gặp cơ hội này nên muốn giả mạo để thật sự được gả cho thái tử.
Kết quả, trong lễ bái đường, trước mặt nhiều nhân vật có quyền lực, nàng bị ép lộ ra thân phận thật là một nương tử thay thế, sau đó nam chính Ân Trạch bỏ rơi nàng, không ngó ngàng đến nữa.
Hoàng đế vì thể diện mà phong nguyên chủ làm trắc phi của thái tử.
“Chắc chắn ta không đủ can đảm để phạm tội tày đình thế này,” ta nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Có kẻ xấu đã bắt cóc Giang… tỷ tỷ, và nhét ta vào kiệu. Hiện giờ ta cũng rất bất lực, rất hoang mang, rất yếu đuối. Nếu ngài muốn lợi dụng ta, cứ việc, ta sẽ phối hợp hết mình.”
Ta là người đã từng trải qua bạo lực học đường, bạo lực gia đình, và cạnh tranh khốc liệt trong công ty, ta hiểu rất rõ cái giá của việc chống lại số phận là gì.
Thuận theo ý trời có thể là một hành động hèn nhát, nhưng chắc chắn nhẹ nhàng hơn so với việc chống lại số phận. Ta nghĩ rằng kiếp này, có thể sống yên ổn, làm một trắc phi sống trong cô độc của thái tử, cũng không phải tệ.
Dù sao cũng không ai biết việc thay đổi cốt truyện đột ngột sẽ dẫn đến hậu quả gì.
“Giang Trường Lạc, ngươi nói cái gì? Tiểu thư bị bắt cóc? Thái tử, ngài bảo vệ tiểu thư kiểu gì thế?” Lục Nguyên Vân bước tới, giật lấy chiếc quạt tròn từ tay ta, cau mày hét lên.
Anh bạn à, ngươi là nam phụ pháo hôi, có thể đừng làm loạn nữa được không?
Chúng ta cứ yên ổn sống dưới ánh hào quang của nam chính không tốt sao?
Ân Trạch cúi mắt suy nghĩ một lát, rồi vung tay áo, nhìn ta nói nhạt: “Cho ngươi một cơ hội, về phủ tể tướng hay vào Đông cung?”
2
“Đông cung.”
Ta chưa kịp ngờ rằng Lục Nguyên Vân lại mạnh mẽ và liều lĩnh đến vậy, vừa nghe ta dứt khoát thốt ra hai chữ “Đông cung”, hắn đã lao tới, nhấc bổng ta lên và chạy thẳng.
Cảm giác bị đám cấm vệ quân truy đuổi thực sự quá kích thích.
Ta cố gắng ngẩng đầu khỏi lưng của Lục Nguyên Vân, nhìn về phía Ân Trạch, và phát hiện ánh mắt sâu thẳm như biển của ngài đang nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta rùng mình ớn lạnh.
Vị thái tử này trong sách là một người vừa chính vừa tà, thuận theo thì được sống, chống lại thì mất mạng. Ta cố nén sợ hãi, lớn tiếng thể hiện lòng trung thành: “Thái tử cứu ta, ta muốn vào Đông cung, ta muốn đi theo ngài!”
Đi theo nam phụ pháo hôi này chẳng có tương lai gì.
Lục Nguyên Vân thoáng khựng lại, không vui nói: “Giang Trường Lạc, nàng không có lòng tự trọng sao?”
Né tránh ám khí bay từ phía sau, Lục Nguyên Vân nhảy xuống mái nhà, tiếp tục chạy như điên, “Tiểu thư thích thái tử, nàng tranh với nàng ấy làm gì, ta không tệ lắm mà, tại sao nàng không chịu gả cho ta?”
Cuối câu, giọng hắn có chút run rẩy, dường như muốn che giấu nỗi buồn thầm kín.
Hắn vì nữ chính của hắn, ta vì cốt truyện của ta.
Nói chuyện không hợp, ta lười đấu tranh thêm, lỡ bị thương thì không hay chút nào.
An toàn là trên hết, phòng ngừa là chính.
Lục Nguyên Vân cướp một con ngựa của người qua đường tội nghiệp, đưa ta lên ngựa phi nước đại, bỏ xa đám người truy đuổi.
Ta chỉ cảm thấy mông mình sắp nát thành tám mảnh.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng chúng ta dừng lại trước một căn nhà nhỏ bên sườn núi.
Núi non xanh ngát, tiếng chim hót, ánh mặt trời chiếu qua tán cây.
Đây thật là nơi thích hợp để dưỡng lão. Cảnh đẹp, không khí trong lành.
“Thiên hạ rộng lớn đều thuộc về vua, ngươi…” Dẫn ta trốn ở đây cũng vô dụng, ta là một nhân vật công cụ, còn phải tiếp tục phát huy tác dụng của mình.
Ta quan trọng hơn ngươi nhiều.
“Nàng mà gả cho thái tử, tiểu thư sẽ đau lòng.” Hắn không để ta nói thêm gì, bế ta vào căn nhà tre.
Bên trong rất giản dị, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, và phía sau tấm bình phong là một chiếc giường gỗ nhỏ.
Hắn đặt ta xuống giường, sau đó đi lục lọi khắp nơi, cuối cùng đưa cho ta một chiếc áo bào trắng để thay.
Cởi bỏ chiếc mũ phượng và hỉ phục, ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
“Ta phải về Đông cung, nếu không cả ngươi và ta đều gặp nguy hiểm, không đùa đâu.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, định nói một câu gì đó sâu sắc, nhưng đột nhiên hắn đỏ mặt tía tai, luống cuống bỏ chạy ra ngoài.
“Ta… ta không nhìn thấy gì cả, thật đấy.”
Ta cúi đầu nhìn lại mình, chiếc áo bào trắng rộng thùng thình, để lộ một bên vai, còn có thể nhìn thấy chút đường nét phía dưới, chân trần không mang giày tất.
Với một người cổ đại, cảnh tượng này chẳng khác nào đang diễn một màn trình diễn nội y.
Ta không bận tâm đến hắn nữa, ở nơi đất khách quê người, bị cốt truyện ràng buộc, ta là một người xuyên sách chẳng giỏi gì cả, khôn ngoan nhất vẫn là cứ theo đúng cốt truyện mà sống nốt cuộc đời giàu có nhưng tẻ nhạt của mình.
Điều cấp bách lúc này là nghĩ cách giải quyết tình huống này và tìm cách tiếp tục trở thành trắc phi của thái tử.
Khi ta đang nằm mơ màng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, cửa bị đẩy ra, Ân Trạch và cha ta – tể tướng – bước vào.
Nhìn thấy ta quần áo xộc xệch, tóc xõa rối, chân trần không giày, cả hai lập tức liên tưởng đến điều gì đó, cha ta nổi giận đùng đùng, còn Ân Trạch thì mặt lạnh như nước.
Ngay sau đó, Ân Trạch chắn trước mặt cha ta, cởi áo choàng ngoài khoác lên người ta.
“Giang Trường Lạc, hôm nay ngươi đã lên kiệu cưới của Đông cung, nhưng lại làm chuyện đáng xấu hổ với Lục Nguyên Vân, ngươi nói xem, cô nên xử lý ngươi thế nào?”
Trong khoảnh khắc đó, ta chợt nhớ đến thứ gọi là “thủ cung sa” của thời cổ đại.
Vội vàng kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay, ta chống nửa thân dậy, đưa cho Ân Trạch xem, “Thái tử điện hạ, ta vẫn còn trong sạch.”
Ánh mắt Ân Trạch thoáng qua một tia tối tăm, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tự trọng.”
“Chuyện này liên quan đến danh dự của nữ nhi, ta phải giải thích rõ ràng.” Ta lăn ra khỏi giường, hành động quá mạnh khiến áo bào tuột xuống, lộ ra gần hết bờ vai. Với người cổ đại, đây gần như là không mặc gì cả.
Ân Trạch lập tức xông tới, ôm chặt lấy ta, dùng tay áo rộng lớn che chắn cho ta.
“Tể tướng đại nhân, xin mời người ra ngoài trước.”
Cha ta chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy ta và Ân Trạch đột ngột ôm nhau.
Biểu cảm của ông trở nên phức tạp.
Cha vừa bước ra ngoài, Ân Trạch liền buông ta ra.
“Ngươi thật biết tính toán,” ngài ấy quay lưng lại, để lại cho ta một bóng dáng cao lớn và thẳng tắp, “Ngươi tại sao lại muốn vào Đông cung?”
Để được sống nhàn nhã ăn không ngồi rồi.
“Ta chỉ là một kẻ đáng thương không thể làm chủ số phận của mình.” Ta nửa thật nửa giả nói, “Lên kiệu cưới không phải ý của ta, bị bắt cóc cũng không phải ý của ta, bây giờ đối đầu với thái tử lại càng không phải ý của ta. Suy cho cùng, ta chưa làm gì cả, nhưng trong mắt các người, ta lại là kẻ đầy mưu mô, làm đủ chuyện xấu xa, thật là bất công.”
Thân hình ngài ấy khựng lại, ngài ấy quay đầu nhìn ta.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, một nửa khuôn mặt chàng chìm trong bóng tối, nửa kia được ánh sáng chiếu rọi, khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc thực sự của ngài ấy.
“Giang Trường Lạc, mấy chuyện làm chủ số phận, lần sau đừng nói nữa, con gái mà, ngốc một chút thì tốt hơn.” Sau một hồi, ngài ấy khẽ nói.
Ta gật đầu lia lịa.
Xuyên không thì điều tối kỵ nhất là nói về sự bình đẳng hay việc làm chủ số phận của mình, điều đó chẳng khác nào khiêu khích những kẻ nắm quyền.
Lần sau nói gì cũng phải cẩn thận, cẩn thận và càng cẩn thận hơn.