Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

5:06 chiều – 26/01/2025

Ta xuyên thành nữ phụ ác độc, run rẩy sống qua mấy trăm năm, vừa tỉnh dậy thì đã là hai trăm năm sau.

Hai trăm năm sau, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ. Ta nhập ma, hắc hóa, rồi ngược đãi sư huynh cao cao tại thượng đến hàng ngàn lần.

Sư huynh thân trần, bị treo trên xà ngang, khắp người đầy roi vọt, thê lương khôn tả, bạch phát như tuyết rủ xuống, tựa như ngọc sơn nghiêng đổ.

Hảo mỹ cảnh… không bằng ta chết đi cho xong…

1

Mở mắt ra, nhất thời chẳng biết hôm nay là năm nào tháng nào. Tu vi của ta… sao không đúng? Sao ta đã đến kỳ Độ Kiếp rồi? Mà linh lực của ta đâu?

Trong cơ thể đang chảy xuôi không phải linh lực mà là… ma khí? Còn nguyên âm của ta? Nguyên âm của ta đâu rồi?

Cẩn thận tính toán lại một lượt, đã là hai trăm năm sau, lẽ nào ta thật sự nhập ma như trong sách đã viết?

 

Lúc ta vừa nhảy xuống giường, khóe mắt chợt lướt qua một vật…

Trời đất ơi… Trưởng lão Ma giới sống sung sướng đến thế sao? Một mỹ nam tóc trắng, thân trần treo trên xà!

Vai rộng chân dài, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, ước chừng cao một mét chín,Cơ bắp rõ ràng mà không thô kệch, tóc trắng như thác đổ, càng khiến hắn trông như một tác phẩm điêu khắc ngọc thạch hoàn mỹ.

Chậc chậc chậc… Nguyên âm của ta bị lấy đi cho hắn cũng không đến nỗi lỗ.

Nhưng mà… Sao ta thấy người này có vẻ quen quen? Ta vén tóc hắn sang một bên, nhìn rõ dung mạo, rồi chết lặng tại chỗ.

 

Nam chủ Thẩm Vô Trần!

Đại sư huynh của ta!

Vị đại sư huynh băng sơn cấm dục, cao cao tại thượng, một kiếm xưng tôn khắp trời đất của ta a a a!

 

Cốt truyện làm sao có thể sụp đổ đến mức này?

Dẫu ta xưa nay vẫn muốn phá hỏng cốt truyện để đoạt lại tự do, nhưng mức độ này thật sự khiến ta hai mắt tối sầm.

Nén xuống cảm giác muốn bỏ trốn, ta từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ pháp y khoác lên người hắn. Đúng lúc ấy, Thẩm Vô Trần đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử tím nhạt lóe lên ánh sáng lạnh.

Thẩm Vô Trần đột nhiên mở mắt, đồng tử sắc tím tràn ra một tia hàn quang.

“A… Sư huynh…”

Hắn chán ghét nhíu mày, đôi môi khô nứt thốt ra một câu:

“Không dám nhận.”

Ta im lặng cởi bỏ xiềng xích cho hắn:

“Dù huynh có tin hay không, ta thực sự mất trí nhớ rồi. Ta không biết chuyện này xảy ra như thế nào.”

 

Dứt lời, ta lấy từ trữ vật giới một thanh kiếm:

“Muốn giết muốn chém tùy ý, ta tuyệt không trốn tránh trách nhiệm.”

Thật sự sống không nổi nữa, trước kia bị cốt truyện thao túng cũng thôi đi, giờ đây lại hoàn toàn xã hội tử.

Ta rốt cuộc vì sao lại có thể xuống tay với sư huynh chứ?

Hắn nhận lấy kiếm, trầm mặc nhìn ta, sát ý dày đặc tràn ra.

Ta nhắm mắt chờ chết.

Nhanh một chút đi, nói không chừng có thể trở lại thế giới thực, dù có trở về không được, sống mấy trăm năm cũng đủ rồi.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo áp lên cổ ta, bàn tay cầm kiếm của hắn không ngừng run rẩy.

“Ngươi cho rằng… ta giết không nổi ngươi sao?”

Ngay lúc sát ý đạt đến đỉnh điểm, đột nhiên một ngụm huyết nóng hổi phun ra.

Ta mờ mịt mở mắt, chỉ thấy hắn há miệng nôn ra máu.

Trên cổ hắn, một đạo pháp chú màu đen chợt ẩn chợt hiện, quanh quẩn lưu chuyển, sát ý càng mạnh, pháp chú càng siết chặt.

Cuối cùng, hắn đánh rơi kiếm, thân hình lảo đảo ngã xuống đất, đôi mắt băng lãnh vẫn gắt gao khóa chặt lấy ta.

“Phù Vân Thanh, ta nhất định phải giết ngươi!”

Buông lời độc ác xong, hắn ngất lịm, để lại ta đối mặt với thực tại.

Sau khi chữa lành vết thương cho hắn, nhân lúc hắn còn mê man, ta dạo quanh động phủ.

Mỗi ma quân đều có phủ đệ riêng, và phủ đệ của ta tọa lạc tại thành Ly Mị.

Như trong sách miêu tả, ta vẫn trở thành Thủy Âm Ma Quân dưới trướng Ma Tôn.

Nếu cốt truyện không thay đổi, ta sẽ đối đầu với nữ chính, khiến nàng nhiễm ma khí. Thẩm Vô Trần vì cứu nàng sẽ mạo hiểm tu vi suy giảm để trục ma khí ra. Sau đó, hai người bọn họ sẽ phá vỡ mọi khoảng cách, chính thức đến với nhau.

Tiếp theo là ngày chết của ta. Thẩm Vô Trần sẽ tự tay giết ta.

Giờ đây, thời điểm ta phải chết đã qua từ lâu. Cốt truyện sụp đổ đến mức tác giả cũng chẳng nhận ra nổi nữa.

Ta không biết nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống, hay đau đầu vì không biết làm sao sống tiếp.

Cảm giác của ta dành cho Thẩm Vô Trần rất phức tạp. Một mặt, ta biết chắc rằng hắn sẽ giết ta; nhưng mặt khác… hắn thật sự là một người rất tốt.

Hắn lấy việc bảo vệ thiên hạ làm chí hướng, vì giữ gìn hòa bình nhân gian mà không sợ chết. Hắn tận tâm chỉ dạy đệ tử, sư muội, chưa bao giờ giấu diếm điều gì.

Khoảng thời gian một trăm năm chúng ta tu hành trên núi, thật sự rất vui vẻ. Khi xuống bí cảnh, hắn luôn là người dẫn đội đáng tin cậy nhất.

Chỉ cần ta sống cho tốt, không làm điều tà đạo, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay giết ta.

Thế nhưng, đời luôn có những điều bất đắc dĩ. Ta, với thân phận nữ phụ ác độc, chính là một mắt xích thúc đẩy cốt truyện.

Ban đầu, sức mạnh của quy tắc cốt truyện còn yếu, ta có thể miễn cưỡng tự do. Nhưng từ khi nữ chính xuất hiện, ta liên tục không tự chủ được mà gây khó dễ cho nàng.

 

Sau khi nàng rời đi, ta mới có thể khôi phục ý thức. Thế nhưng, chỉ cần cốt truyện cần, dù ta ở đâu, ta cũng bị kéo đến để nhắm vào nàng.

Ta là một công cụ thúc đẩy cốt truyện, nhưng bi ai thay, ta lại có ý thức của riêng mình.

Sau nhiều lần thử nghiệm, ta phát hiện không nhất thiết phải tự mình ra tay. Chỉ cần có người khác đối phó với nàng, cốt truyện vẫn sẽ tiếp diễn.

Vậy nên, ta âm thầm bỏ tiền thuê người hại nàng. Dù nàng có bị thương, Thẩm Vô Trần vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Nàng chịu tổn thương càng nhiều, càng trở thành chất xúc tác cho tình cảm giữa họ.

Cuối cùng, ta cũng có được chút tự do, tập trung vào tu luyện và làm những việc mình yêu thích.

Mọi chuyện yên bình được vài trăm năm. Nhưng rồi Ma giới xâm lược, khởi đầu của trận chiến Tiên – Ma như trong cốt truyện. Theo kịch bản, ta sẽ bị ma khí thấm nhuần trong trận chiến này, ngay tại chiến trường mà sa ngã thành ma.

Vậy nên, ta nỗ lực tu luyện, củng cố đạo tâm.

Thế nhưng, nhìn tình cảnh hiện tại… ta vẫn sa ma. Cuộc đấu trí với cốt truyện, coi như ta thua nửa ván. Hoặc cũng có thể nói, ta đã lật tung bàn cờ.

Nhưng vì sao lại là cách này? Ép buộc tình yêu với nam chính chẳng những khiến cốt truyện không thể tiếp diễn mà còn khiến cuộc đời ta chẳng muốn tiếp tục nữa.

Ta sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân. Ta là một thanh niên ưu tú của thế kỷ mới, vậy mà giờ lại đi cưỡng ép tình yêu…

Chết quách cho rồi…

 

Thẩm Vô Trần tỉnh lại, cắt ngang chuỗi tự trách của ta. Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai:
“Ngươi còn định giả vờ đến bao giờ?”

Ta thở dài một lần nữa:
“Thật sự mất trí nhớ rồi. Ký ức của ta dừng lại trước trận chiến Tiên – Ma. Ngày hôm đó, ta còn đang tĩnh tọa trong trướng, mở mắt ra lần nữa thì… thành thế này.”

Nghe đến trận chiến Tiên – Ma, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia khác lạ. Sát ý lúc nào cũng nhằm vào ta, nay lại dần tan biến.

Hắn tin ta rồi?

Ta vội trả lại tất cả đồ đạc của hắn: bản mệnh kiếm, nhẫn trữ vật, y phục – bất cứ thứ gì mang hơi thở linh lực của hắn, đều trả hết.

“Vết thương của huynh ta đã chữa, phong linh ấn cũng giải rồi. Chỉ là cái chú ấn trên cổ này… ta không hiểu.”

Hắn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt băng giá nhìn ta:
“Ngươi nghĩ cứ thế là xong sao?”

À… cũng không phải…

“Ta để huynh giết ta mà. Nhưng huynh đâu giết nổi ta. Hay là… ta bồi thường tiền cho huynh?”

Hắn im lặng rút kiếm ra.

“Đùa thôi! Đùa thôi mà!”

 

Lỡ hắn lại phun huyết, chẳng phải ta lại phải phí tâm chữa trị sao?

Phải nói, pháp chú này thực bá đạo, như một cái cẩu thích!

Nghĩ vậy, ta lại liếc nhìn, bạch phát rũ xuống, che phủ phù văn đen uốn lượn nơi cổ hắn, thỉnh thoảng theo yết hầu khẽ động, quả thực… rất mị hoặc…

Đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn đứng dậy.

Ta đành mở miệng phá tan bầu không khí lúng túng:

“Ngươi không còn chuyện khác… chẳng lẽ muốn dùng bữa rồi mới rời đi?”

Hắn nhấc mắt, đồng tử tím nhạt đảo qua:

“Dục cổ còn chưa giải.”

Dục gì cơ?

Hắn kéo ống tay áo, ngay giữa huyết quản nơi cánh tay hiện ra một điểm tím đậm, chung quanh tản mát ma văn, kéo dài đến tận ống tay áo che khuất.

“Trên người ta là tử cổ, mẫu cổ đang ở trong ngươi. Một tháng làm kỳ hạn, nhất định phải song tu mới có thể hóa giải, nếu không sẽ bạo thể mà chết.”

Ta lập tức cảm giác đầu to gấp đôi:

“Ta… không biết giải…”

Ánh mắt hắn rõ ràng như đang nói:

“Ngươi còn có cái gì là không biết?”

Hu hu hu, ta đường đường chính chính là người tốt, ta chỉ biết Tiêu Dao kiếm pháp cùng một ít thuật liệu thương, luyện khí này nọ, mấy chuyện tà môn này sao có thể biết được!

Rốt cuộc, sau khi đọa ma, ta đã làm loạn cái gì vậy…