Ta xuyên thành phò mã giả nam của Trưởng Công chúa.
Lêu lổng ở lầu xanh, ức hiếp Công chúa.
Còn lớn tiếng đòi đánh Thái tử ca ca của nàng.
Nhưng sau này, ta phát hiện Thái tử ôn nhu như ngọc trong lời đồn kia …lại có gương mặt giống hệt Trưởng Công chúa.
Hắn giam ta trong Đông Cung, vừa thích thú vừa ác ý, lặp đi lặp lại hỏi ta: “Ngươi thích Trưởng Công chúa, hay là cô?”
1
Ta xuyên sách, xuyên thành kẻ ăn chơi trác táng số một thành Trường An.
Kẻ ăn chơi trác táng này trùng tên với ta, tên là Mộ Chiêu.
Người này bề ngoài là con trai độc nhất của Thừa tướng, thực chất là nữ giả nam .
Từ nhỏ được nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày, suốt ngày tụ tập bạn bè, chơi gà chọi chó.
Nếu chỉ như vậy, thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng không hiểu sao Hoàng đế lại ban một thánh chỉ gả Trưởng Công chúa cho hắn.
Kẻ ăn chơi trác táng không thích Công chúa, nên suốt ngày lêu lổng ở lầu xanh.
Trưởng Công chúa không chịu nổi sự sỉ nhục, u uất mà chết.
Lúc này, vấn đề lớn đã xảy ra.
Hoàng đế nổi giận, đem kẻ ăn chơi trác táng xử lăng trì.
Đây là câu chuyện được kể trong “Đại Hạ Bí Sử”.
Khi ta mở mắt ra, giọng nói trong đầu nói với ta rằng—
Hôm nay là ngày đầu tiên Trưởng Công chúa gả vào phủ Mộ.
Nhưng người đang cầm kiếm bước đến gần ta, chính là Trưởng Công chúa 2.0 vừa trọng sinh.
Thân phận của ta, chính là kẻ cặn bã bị xử lăng trì trong câu chuyện.
Lêu lổng ở lầu xanh cả đêm, vừa mới về phủ.
Câu hỏi sinh tử.
2
Trưởng Công chúa Cố Huyền Sương chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng ngà.
Lông mày nhíu chặt, sắc mặt lạnh lùng.
“Mộ, Chiêu?”
Nàng nhẹ nhàng gọi tên ta, bỗng nhiên cúi mắt cười.
Đến rồi.
Ta nghĩ: Nguyên chủ kiếp trước đã sỉ nhục nàng như vậy, nàng sống lại một đời, chắc chắn sẽ không tha cho ta.
Nhìn Trưởng Công chúa 2.0 sau khi trọng sinh đang cầm kiếm bước đến, ta nghĩ đến kết cục bị xử lăng trì của nguyên chủ, không nhịn được rùng mình, dứt khoát nhắm mắt, cắn răng, quỳ xuống.
“Điện hạ—”
Ta ôm lấy chân Trưởng Công chúa, khóc lóc chân thành.
“Người có phúc không nên vào nhà không có phúc!”
“Người hãy mang ta đi theo luôn đi!”
Trưởng Công chúa ngơ ngác.
Trong ánh lệ mờ mịt, ta lén ngẩng đầu nhìn, phát hiện tay nàng cầm kiếm có chút cứng đờ.
Giây tiếp theo, thanh kiếm rơi xuống đất.
Bàn tay thon dài như ngọc đặt lên gáy ta, nàng cúi mắt nhìn ta.
“Ngươi hình như .. không hiểu chuyện như vậy?”
Ta nuốt nước bọt, giơ bốn ngón tay, thề với trời.
“Điện hạ, ta trung thành với người, từ hôm nay trở đi, người bảo đi hướng đông ta tuyệt đối không dám sang hướng tây!”
“Nếu vi phạm lời thề này, ta sẽ bị lăng trì—”
“Nói bậy bạ gì đó!”
Sắc mặt nàng thay đổi, nghiêm giọng ngắt lời.
Ta bị giọng điệu đột ngột cao lên của nàng làm giật mình, mơ màng nhìn nàng.
Như thể nhận ra sự thất thố của mình, Cố Huyền Sương khẽ ho một tiếng.
”Từ hôm nay, bổn cung nói gì, ngươi làm nấy.”
“Nếu ngươi khoong muốn sống nữa, muốn tìm chết ….”
Cố Huyền Sương nhếch môi, chậm rãi nói: “Bổn cung sẽ đưa ngươi vào cung làm thái giám.”
Ta nhìn theo ánh mắt mỉm cười của nàng.
Trời đất ơi.
Con dao găm sáng loáng đang dí sát dưới người ta
Mặc dù, ta không có thứ đó, nhưng nếu nàng thực sự làm vậy… giả nam, tội khi quân, cái đầu này của ta cũng muốn dời nơi ở rồi .
Ta nghiến chặt răng, gật đầu lia lịa.
Nàng hài lòng ngẩng cằm ta, tiếp tục tra hỏi.
“Ngươi và Ninh Tiểu Hầu gia là quan hệ cố nhân ?”
“Phải.”
“Vậy tại sao it ngày nữa Ninh phủ mở tiệc, ta nghe nói, ngươi lại không định đi?”
Ta ấp úng : “Bởi vì… bởi vì …”
Ta cố gắng nhớ lại ghi chép trong Đại Hạ Bí Sử.
Sau đó sững sờ.
Bởi vì Tiểu Hầu gia Ninh Lân, hình như là một đoạn tụ?
Nguyên chủ trời sinh có dung mạo đẹp, lại là một đại mỹ nhân, nếu muốn giả trang nam chỉ cần điểm tô một chút, liền sẽ thành một thiếu niên lang tuấn tú.
Nguyên chủ nhận ra sở thích khác thường của huynh đệ tốt, sợ bị lộ thân phận, nên là luôn muốn tránh xa hắn.
Những buổi yến tiệc như thế này, nàng lại càng không thể đi.
Ta im lặng không nói: …
Sắc mặt của Cố Huyền Sương trở nên nguy hiểm.
“ Ngươi không muốn đi?”
Con dao găm đó dường như vô tình lướt qua.
Tôi nghiến răng: “ Đi!, ta đi .!”
Nàng khẽ ừ một tiếng, khá hài lòng với sự hiểu chuyện của ta.
“ Ngươi đỏ mặt rồi, có phải ngươi lại đang suy nghĩ lung tung phải không ?”
Giọng nói đó khàn khàn, mang theo ý cười, mềm mại đến lạ thường.
Sắc đẹp làm mờ lý trí.
Ta vô thức thốt lên: “Tỷ tỷ thật quyến rũ.”
Ta thấy khóe miệng của Trưởng Công chúa giật giật, mặt nàng hoàn toàn đen lại.
Tôi lập tức quỳ sụp xuống, nhưng không kịp đề phòng mà lao thẳng vào lòng của nàng.
Thân mình Trưởng Công chúa vốn cao hơn ta một cái đầu, ta ngã nhào đến nàng theo phản xạ đưa tay đỡ lấy, thân thể ta cứng đờ dán vào ngực nàng, đầu óc trống rỗng
Ta nằm trong lòng nàng, ngửi được mùi thảo dược nhè nhẹ.
Ngực của Trường Công chúa, sao lại phẳng hơn cả ta. ???
Ý nghĩ vừa lóe lên, ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Trường Công chúa vang trên đỉnh đầu.
“Mộ Chiêu, bây giờ ngươi có phải rất muốn vào cung làm thái giám phải không?”
Ta hoảng sợ lắc đầu, cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng vì sợ hãi nên chân mềm nhũn, vừa đứng lên, lại loạng choạng ngã vào đùi Trường Công chúa.
Không khí trở nên tĩnh lặng.
Va đập khiến mặt ta hơi đau.
Ta bình thản nhắm mắt lại.
Thật tốt.
Đồ háo sắc như ta, chết đến nơi rồi.
Một giây, hai giây.
Ta vẫn nhắm chặt mắt.
Trong tưởng tượng, cơn thịnh nộ như sấm sét của Trường Công chúa lại không xuất hiện.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ta lén lút liếc mắt nhìn lên, ngoài dự đoán, chạm phải ánh mắt mờ mịt không rõ của nàng.
Sợ đến mức ta nhắm mắt lại, rồi ngã đầu xuống lần nữa.
Ta nghe thấy âm thanh mang theo sự kìm nén phát ra từ đỉnh đầu :“ Ngươi còn không chịu đứng dậy?”
Trường Công chúa nghiến răng nghiến lợi.
3
Rất nhanh đã đến ngày Ninh phủ tổ chức yến tiệc.
Vừa bước vào cửa, liền thấy trong chính đường có một công tử vận y sam đỏ chói mắt , cười tươi vẫy tay với ta.
Bên cạnh hắn ngồi một công tử y sam dài màu nguyệt bạch, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến bằng xương ngọc.
“Mộ Chiêu, ngươi ngẩn ngơ cái gì , còn không mau qua đây!”
Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về hai người này.
Công tử y sam đỏ là Ninh Tiểu Hầu gia Ninh Lân, người nghi ngờ là đoạn tụ.
Người mặc áo trắng là Tứ Hoàng tử đương triều Cố Vân Dật.
Nguyên chủ và 2 người trước mặt này trước kia từng cùng nhau lêu lổng khắp nơi, được mệnh danh là ‘Tam gia phú hào’ nổi danh cả kinh thành.
‘Cố Vân Dật trêu chọc: Từ xa đã thấy ngươi ở cửa xoay vòng nửa ngày. Làm sao? đến đây mà ngươi cũng lạc đường à?’
Ta cười có chút gượng gạo, qua loa ứng phó.
‘Mấy ngày trước bị bệnh, sốt đến đầu óc hơi mụ mị, tạm thời vẫn chưa khỏi hẳn.’
Ninh Lân chống một chân, nhìn ta như có điều suy nghĩ.
‘Thì ra là vậy, Ta bảo sao ngươi trông ngơ ngác đờ đẫn thế.’
Nói rồi, hắn nghiêng người về phía trước, như muốn nhìn kỹ hơn.
Ta theo bản năng nghiêng mặt tránh đi.
Thế là giữa ta và hắn đột nhiên xuất hiện một khoảng cách ngượng ngùng.
Quá gần rồi.
Hơn nữa…
Trong lòng ta một thoáng hoảng loạn, nhưng ngoài mặt cố bình tĩnh nhìn lại.
Ánh mắt của Ninh Lân thực có chút không đúng.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ vài giây thì bị chén rượu của Cố Vân Dật đẩy qua phá vỡ.
‘Rượu trái cây tiến cống từ Tây Vực, Mộ Chiêu ngươi nếm thử đi.’
Mắt thấy yến tiệc đã qua phân nửa, ta lấy cớ ra ngoài hít thở rồi một mình đi dạo trong vườn.
Tướng phủ và Ninh phủ là thế giao, nên nguyên chủ và Ninh Lân còn có tình bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Cũng không biết nguyên chủ làm sao giấu được thân phận nữ nhi.
Nhưng giờ ta là kẻ giả mạo xuyên qua đây, người đầu tiên phát hiện nguyên chủ không đúng, nhất định là Ninh Lân.
“A Chiêu đang nghĩ gì? Sao lại thất thần thế.”
Giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên trước mặt, mang theo nụ cười quen thuộc của người đó.
Trong tầm mắt ta xuất hiện một góc vạt áo đỏ.
Ta ngẩng đầu, là Ninh Lân.
“Trước đó, trong yến tiệc có Vân Dật nên ta không tiện hỏi.”
Hắn tạm ngừng lại, nhìn tôi như có điều suy nghĩ rồi hỏi :
“A Chiêu dạo này, sao lại xa cách với ta thế?”
Ta cười gượng, đang định nói đùa qua loa cho qua chuyện thì câu nói tiếp theo của hắn lại trực tiếp khiến tim tôi ngừng đập.
“Đại tiểu thư của ta ơi, ngươi lại làm sao nữa đây?”
Ta cứng cổ, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn
“Làm sao, không nhận ra bản công tử nữa rồi à ?”
“ Hay là đại tiểu thư ngươi có tình mới rồi, nên quên tình cũ, nếu vậy cũng khiến bản công tử thật thươntâm nha”.
Hắn cười hờ hững, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu ta.
Ta nghiêm trọng nhìn hắn, không nói gì. Một lúc lâu, ta cẩn thận mở miệng : “Ta… không phải là nam nhân sao?”
Ý cười bên môi Ninh Lân cuối cùng cũng thu lại.
“Hắn ta nhíu mày, đưa tay kiểm tra trán ta, miệng thì thầm.”
“Ngươi thật sự là sốt đến ngớ ngẩn rồi?”
Ta thuận thế giả vờ ngớ ngẩn: “Nếu không, ngươi nói xem tại sao ngươi lại gọita là đại tiểu thư?”
Ninh Lân lười biếng dựa vào lan can, cười như không cười.
“Hiện tại thì bản công tử tin ngươi bị sốt đến ngớ ngẩn là thật rồi.”
Ta không vui trừng mắt nhìn hắn .
“Được. được, không gọi ngươi như vậy nữa.”
Nụ cười của Ninh Lân mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Hai huynh đệ chúng ta từ nhỏ trưởng thành cùng nhau, không phải ta luôn gọi ngươi là đại tiểu thư sao?”
Hắn ta ra dấu: “Mộ phu nhân luôn muốn có một nữ nhi, nên hồi nhỏ ngươi luôn được người trang điểm vận trang phục nữ nhi. Lần đầu tiên ta gặp ngươi cũng nghĩ ngươi là con gái, dịu dàng mà yếu đuối.”
Ninh Lân bất đắc dĩ giơ tay: “Vì vậy, ta cứ gọi ngươi là đại tiểu thư thôi.”
Ta giả vờ tức giận: “ Sau này, bản công tử không cho phép ngươi gọi ta như thế nữa, ngươi đã thành thân , là người đã có thê tử rồi!”
Ta phát hiện, khi nghe hai tiếng thê tử, sắc mặt NiLân có chút trầm xuống.
Ninh Lân cười khẽ một tiếng, cúi mắt nhìn tôi.
“A Chiêu, ngươi thật sự thích Trưởng Công chúa đến vậy sao?”
Ta nghiêm nghị: “Tất nhiên, ta lòng ta trung thành không đổi với Điện hạ! Vậy nên, sau này ngươi đừng như vậy gọi ta nữa.”
Hắn im lặng nhìn ta một lúc lâu, liền phất tay áo rời đi.
Dáng vẻ dường như có vài phần tức giận.
Ta lặng lẽ thở ra một hơi.
Không biết từ lúc nào, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo trong.
Lòng ta thầm khinh bỉ ‘Nực cười.. đây là bữaTrưởng Công chúa ép ta phải tham dự, ai biết ở đâu đấy quanh đây có tai mắt của nàng đang lặng lẽ theo dói ta đâu’
Sợ rằng chỉ cần có chút động tĩnh, Trường Công chúa đều biết rõ như lòng bàn tay.