23
“Chu Tử Hành, là thiếp đây, Dương Dương đây. Mau tỉnh lại đi!
“Chu Tử Hành, chàng chẳng phải đã hứa sẽ không bao giờ để Dương Dương lại một mình sao?
“Dương Dương, phu nhân, còn cả Châu Châu nữa, tất cả đều đang chờ chàng.
“Mau tỉnh lại đi, nói gì đó với thiếp, đừng lặng thinh như vậy.”
Trừ lần gọi mơ ban nãy, Chu Tử Hành không còn động tĩnh gì. Thuốc mà ám vệ mang về đã hạ được cơn sốt, nhưng thương tích vẫn còn nghiêm trọng. Châu Châu ngoan ngoãn ở cạnh phụ thân, cẩn thận dùng đũa nhúng nước bôi lên môi chàng, còn kể những câu chuyện nhỏ bên tai.
Những lời của Châu Châu khiến ta mường tượng thêm vài ký ức mơ hồ.
Dương Dương và Chu Tử Hành gặp gỡ không phải vì duyên kỳ ngộ, mà chỉ là một lần tình cờ. Hai người hợp ý mà thân quen, nhưng sự khác biệt về địa vị khiến Dương Dương không dám vọng tưởng.
Chu Tử Hành từng nói: “Nếu nàng đồng ý, ta có thể đón nàng vào phủ. Nàng sẽ là người ta yêu thương, bảo vệ trọn đời.”
Dương Dương chưa từng muốn làm thiếp, càng không muốn trèo cao. Quan hệ giữa hai người luôn trong sáng, chưa từng vượt qua lễ giáo. Nhưng sau biến cố, cha nương Dương Dương qua đời, nàng không còn chốn nương tựa. Chỉ đến khi Trần Thi Quân đã vào cửa, nàng mới chấp thuận bước vào Chu gia, làm thiếp thất, sống một đời yên phận.
Những người hầu hạ bên Dương Dương đều do Chu Tử Hành đích thân tuyển chọn, trung thành, không gây chuyện thị phi.
“Tỉnh rồi! Phụ thân tỉnh rồi!”
Nghe tiếng reo vui, ta vội chạy tới. Chu Tử Hành quả thật đã tỉnh, nhưng đang ho khan đến đỏ mặt.
Trần Thi Quân nhanh chóng vỗ lưng giúp chàng thuận khí:
“Tướng quân, chàng hãy nghỉ ngơi thêm đã. Thân thể chàng còn yếu, mọi chuyện để sau hãy nói.”
Chu Tử Hành lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Nói đi, phu nhân. Ta chịu được.”
Nghe xong mọi chuyện, đôi tay Chu Tử Hành siết chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ. Đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Là ta đã hại mẫu thân, hại Lục di nương. Bấy lâu nay, hoàng thượng đã muốn trừ bỏ ta. Ta biết rõ mình công cao chấn chủ, nên đã cố tình thu hút sự chú ý để bảo vệ người khác. Nhưng… ta không ngờ…”
Chàng đấm mạnh xuống giường, vết thương bật máu, không ai dám lên tiếng.
“Hoàng thượng! Người dám phản bội ta, phản bội cả giang sơn mà ta dốc lòng bảo vệ! Người của ta không chết dưới đao địch, mà lại ngã xuống dưới lưỡi kiếm của đồng bào!”
Đôi mắt Chu Tử Hành đỏ rực, như sắp rỉ máu.
“Ta đã muốn dẫn binh rời đi. Nhưng nếu ta đi, mười mấy ngôi làng gần đó sẽ thành cõi chết. Người của ta cắn răng chiến đấu, nhưng trên đường trở về, vẫn phải đối mặt với truy binh…”
24
Vết thương của Chu Tử Hành hồi phục nhanh chóng, thân thể chàng dẻo dai hơn người thường, nhưng vẫn chưa đủ sức để tái chiến.
“Đi thôi, chúng ta phải đổi chỗ. Gần đây quanh đây nhiều người qua lại, lưu lại nơi này e rằng bất an.”
Ngày ấy, chúng ta vội vàng thu dọn hành lý, lần đầu tiên phải tự mình trốn chạy.
Vừa rời khỏi động không bao xa, địch đã bám theo. Ta, Trần Thi Quân và Châu Châu, ba người vốn đã là gánh nặng, trước lúc đi, Chu Tử Hành đã dặn dò cẩn thận:
“Chỉ cần theo sát ta, những người còn lại sẽ lo cản địch.”
Nhưng tiếng kêu la đau đớn vang lên từ phía sau, những cảnh cây thấp cào xước y phục, lá rừng rạch trên gò má, khiến ta vừa chạy vừa đau đớn. Tim đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn, hai chân nặng như đeo chì.
“Á!”
Người phía trước cõng Châu Châu bất ngờ khựng lại, phát ra tiếng rên khẽ. Từ cánh tay người đó, máu đỏ từng giọt rơi xuống đất.
“Chủ nhân, đừng sợ!”
Ám vệ đặt Châu Châu xuống đất, tay rút ra thanh kiếm sáng loáng.
“Ba vị chủ nhân, hãy tìm cơ hội mà chạy, đừng lo, chúng ta sẽ tìm lại được các người.”
Ánh kiếm lóe sáng, tiếng kim loại va chạm khiến trời đất rung chuyển. Ám khí bị phá tan, ám vệ phi thân nghênh chiến, tiếng gào thét vang vọng cả khu rừng.
“Mau đi!”
Trần Thi Quân ôm chặt Châu Châu, đôi mắt bé nhỏ của Châu Châu chăm chăm nhìn ta, đôi môi mím chặt.
Bỗng nhiên, tiếng hét thất thanh của Châu Châu vang lên:
“Dương Dương, cẩn thận—”
Ta chưa kịp quay đầu lại thì một lực mạnh từ sau đầu giáng xuống. Cơn đau nhói lan ra khắp thân, rồi tất cả chìm vào bóng tối…
Hơi nước lạnh lẽo len vào tai, vào miệng, ánh sáng trước mắt từ từ tắt lịm. Những hình ảnh chồng chéo hiện lên trong tâm trí, như những mảnh vỡ của một ký ức bị lãng quên.
25
“Cô nương, ta đã không thể quay về với thân xác này nữa. Dương Dương ở thế gian cô quạnh, không còn gì đáng lưu luyến, chỉ có A Hành thương yêu ta, bảo vệ ta khiến ta khó lòng rời xa.
“Dương Dương biết rằng, gặp được người tri kỷ đã là điều khó khăn. Không cầu cô nương thay ta cùng A Hành dài lâu bên nhau, chỉ cầu cô nương giúp ta sinh hạ đứa trẻ trong bụng, để A Hành có thể nuôi lớn con của chúng ta.”
Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ hết rồi!
Ta đã xuyên không đến đây, đúng lúc Dương Dương mang thai ba tháng đứa con của Chu Tử Hành! Dương Dương ra đi một cách bí ẩn, còn ta mượn thân thể nàng mà sống tiếp. Ta đã hứa với nàng sẽ sinh con xong, sau đó rời khỏi phủ tướng quân, sống cuộc đời của riêng mình!
Khi ấy, Chu Tử Hành hay tin người mình yêu mang thai, vui mừng đến mức cầm thương múa suốt đêm ngoài sân. Nào ngờ sáng hôm sau, chàng nhận được thánh chỉ, phải xuất chinh bình định thảo khấu. Ban đầu chỉ định đi một tháng, nhưng địch quốc bất ngờ tấn công, khiến chuyến đi kéo dài không hồi kết.
Ta thay Dương Dương mang thai, mà lại chẳng cảm thấy khó chịu. Đứa bé rất ngoan, không hành hạ ta như người ta vẫn thường nói về chuyện mang thai. Có đôi khi ta đặt tay lên bụng, cảm giác như đứa bé đang dịu dàng đáp lại. Có lẽ ta ngốc nghếch, tháng còn nhỏ sao lại cảm nhận được?
Khi ấy, cả phủ tướng quân đều chăm lo cho ta. Cao lương mỹ vị, đại phu ngày ngày bắt mạch, chỉ sợ xảy ra điều bất trắc.
Nhưng bất trắc vẫn xảy ra. Ở mãi trong sân thấy buồn bực, ta cùng Xuân Hạnh ra ngoài dạo. Ta nhờ Xuân Hạnh đi lấy ít quả chua cho dễ ăn, thấy Châu Châu đứng xa xa nhìn lén ta, ta muốn đến gần nói chuyện. Nhưng vừa thấy ta, con bé lại quay đầu bỏ chạy.
Đang đi, bụng ta đột nhiên đau nhói, cả người ngã xuống hồ.
Khi ấy, Châu Châu đứng bên bờ hồ, sợ hãi đến mức bất động. Thân mình nặng nề, không biết bơi, ta cứ thế chìm xuống.
Thì ra ta rơi xuống nước không phải vì bệnh, mà vì mất đi đứa bé. Đứa bé mà ta đã hứa với Dương Dương sẽ sinh ra đời.
Chẳng trách Châu Châu và Trần Thi Quân luôn nhận lỗi, chẳng trách Xuân Hạnh luôn ăn nói lấp lửng. Cũng chẳng trách ta luôn cảm giác mọi người đang giấu ta điều gì.
Chuyện này không thể trách họ. Châu Châu chỉ là đứa trẻ, sao cứu nổi ta? Đều là lỗi của ta.
“Dương Dương, mau tỉnh lại đi, nàng mau tỉnh lại, chúng ta về phủ tướng quân rồi.”
“Dương Dương, mọi chuyện đã qua rồi, không sao nữa. Nàng tỉnh lại đi, ta sẽ mua bánh hoa quế cho nàng, được không?”
Những tiếng nói vang lên trong đầu, ong ong, rối rắm. Nhưng mí mắt ta nặng quá, không sao mở ra được.
Trong thời gian nằm bất động, ta nhìn thấy cuộc sống của Dương Dương và Chu Tử Hành trong quá khứ. Ta cũng nhìn thấy mình từng mang thai đứa bé thay Dương Dương.
Có người nói với ta, hiện giờ không cần phải trốn tránh nữa. Tiên đế vì mê muội mà sát hại trung thần, cấu kết với địch quốc, đã bị truất phế.
Hoàng đế mới đăng cơ, Chu Tử Hành được phong làm Hộ Quốc Đại Tướng Quân. Phu nhân và lão phu nhân đều được sắc phong, nhà họ Trần cũng quay về triều làm quan.
Mọi thứ dường như đang tốt đẹp lên. Còn ta thì sao? Ta phải đối diện với họ như thế nào đây?
“Dương Dương, tỉnh lại đi. Nhìn nàng nằm như vậy, ta đau lòng lắm.”
Mí mắt run rẩy, ánh sáng rực rỡ xé tan màn đen.
Gương mặt vui mừng của Chu Tử Hành ngày càng gần, chàng cúi người ôm lấy ta, rất cẩn thận.
Chàng cao lớn, nhưng ôm lấy ta lại nhẹ nhàng như thể sợ ta bị tổn thương.
Giọng nói trầm ấm của Chu Tử Hành vang bên tai ta, người nam nhân mà ta từng chẳng có chút cảm tình giờ đây đã trở nên quen thuộc qua hơi thở, qua cái ôm.
“Nàng biết không? Ta đã sợ hãi đến nhường nào. Là ta không tốt, khiến Dương Dương chịu tổn thương. Đều là lỗi của ta.”
26
Mũi ta cay cay, trái tim nặng trĩu. Là ta, chính ta, đã khiến hài nhi của Dương Dương và Chu Tử Hành không còn. Những tháng đầu mang thai vốn đã chẳng dễ dàng, lo lắng từng chút một, ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên. Dương Dương đã vượt qua ba tháng đầu ấy, nhưng nàng lại chẳng thể tận mắt nhìn thấy con mình chào đời, mà còn phải nhờ cậy một kẻ xa lạ, kẻ đã chiếm lấy thân xác nàng như ta.
Chu Tử Hành khi giết địch, liệu có phải lòng chàng hướng về nhà, mong sớm ngày đoàn tụ? Chàng có từng lo lắng rằng Dương Dương sẽ xảy ra chuyện? Có phải khi nghĩ đến đứa trẻ Dương Dương sẽ sinh ra, chàng đã không kìm được mà nở nụ cười?
Tất cả lỗi lầm đều tại ta, tất cả đều do ta.
“Chu tướng quân, để ta rời khỏi phủ tướng quân đi.”
Chu Tử Hành bỗng chốc cứng đờ, không nói lời nào.
“Tướng quân chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao? Dương Dương, nàng không còn nữa. Ta nhớ ra hết rồi. Đứa bé ấy là lỗi của ta.”
Phủ tướng quân ngoài kia, người người vui mừng hân hoan chúc tụng tân quân đăng cơ, mừng những ngày tốt đẹp đang chờ phía trước.
Trong phủ lại treo đầy khăn tang, tang sự của lão phu nhân và Lục di nương được cử hành trang trọng.
Còn trong phòng ta, không khí nặng nề đến không thể thở nổi. Lời chưa nói ra giờ đây đã vỡ tan, chẳng thể làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Nàng là một nữ tử yếu đuối, rời khỏi đây nàng biết đi đâu? Dương Dương… Dương Dương nàng…”
“Nhưng ta không còn mặt mũi nào ở lại phủ tướng quân. Tướng quân yên tâm, ta sẽ sống ở căn nhà gỗ ngày trước của Dương Dương. Nếu một ngày nào đó Dương Dương quay lại, nàng nhất định sẽ đến tìm tướng quân.”
Chu Tử Hành quay lưng lại với ta, ta không thể nhìn rõ sắc mặt chàng.
“Phủ tướng quân khi gặp nạn, nàng không đi. Nay đã ổn thỏa, cớ gì nàng lại rời đi?”
Tại sao ư? Vì Trần Thi Quân và Châu Châu đối xử tốt với ta. Vì phủ tướng quân đã dung nạp ta. Vì ta cảm thấy có lỗi với Dương Dương và Trần Thi Quân. Và vì… ta đã động lòng với Chu Tử Hành.
Ta quay mặt đi, để chiếc gối che giấu những giọt nước mắt và chút tình cảm lén lút không dám để lộ ra ngoài.
“Đây là lỗi lầm ta phải chuộc với Dương Dương và tướng quân. Nay, ta cũng nên tiếp tục chuộc tội.”
“Ừ.”
Chu Tử Hành khẽ đáp, cánh cửa phòng khép lại, nước mắt ta trào dâng như mưa. Ta vẫn nhớ rõ, cái ngày chàng trên lưng ngựa cao lớn, giữa đám đông mà nhìn về phía ta. Ta sao có thể không động lòng? Chàng tặng ta những món trang sức ta yêu thích, tìm cho ta những món ngon, làm đủ cách để ta vui. Nhưng ta hiểu rõ, tình cảm này, vốn không thuộc về ta.
Khi vết thương lành hẳn, ta thu dọn vài bộ y phục, rời phủ bằng cửa sau. Tất cả trang sức trước đó đều đã được dùng cạn, ta chẳng còn gì đáng giá để mang theo. Ngôi nhà gỗ năm xưa, ta nghĩ sẽ hoang phế, nhưng khi đến nơi lại thấy mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp, chẳng thiếu thứ gì.
Nghĩ đến Chu Tử Hành, lòng ta càng thêm phức tạp. Những thứ này, vốn dĩ là chàng sợ Dương Dương chịu khổ, đâu phải chuẩn bị cho ta.
Xuân Hạnh đã quay lại, ở bên ta. Nàng nói rằng vẫn muốn cùng ta sống tiếp. Ta không biết Chu Tử Hành đã nói với phu nhân và Châu Châu những gì, nhưng đôi khi họ đến thăm ta, chẳng ai khuyên ta quay về.
Ta và Xuân Hạnh cùng mở một quán nhỏ trong thành, bán mứt quả và vài món ăn lạ miệng. Ta biết ai là người đứng sau bảo vệ ta, nên mỗi khi làm món gì mới, ta đều mang đến phủ tướng quân một ít.
Ta không biết Dương Dương có trở lại không, hay khi nào sẽ trở lại. Nhưng ta hy vọng, ngày ấy trời sẽ quang đãng, và vị tướng quân ấy sẽ lại ý khí ngất trời, cưỡi ngựa đến đón nàng về nhà.
Hoàn