Trước khi Hoàng thượng ban hôn, ta nằm trong vòng tay của Thái tử: “Điện hạ yêu thương thiếp như vậy, sau này khi tỷ tỷ vào cửa, sẽ không giận chứ? Người khác ngưỡng mộ Điện hạ được ân thưởng từ Hoàng thượng, nhưng trong cung tổ chức đại hôn, nô tỳ chỉ thấy thương xót cho Điện hạ, chắc chắn sẽ mệt lắm.”
Ta đối xử với Thái tử rất ân cần, không ngờ Thái tử lại thật lòng với ta.
1
Năm thứ hai sau khi ta xuyên không, ta chuyển vào căn phòng tập thể tám người. Phòng ẩm ướt, tối tăm, tám cô nương tuổi còn nhỏ phải chen chúc trên một chiếc giường đất, ở đó chỉ có thể ăn cám, rửa bát và chặt củi.
Sau đó , ta sống trong một căn phòng hai người, có giường riêng, không phải làm việc nặng, bữa ăn còn có chút thịt cá. Nhưng sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng ta bị bắt cóc.
Ở trong tay đám buôn người, những cô nương xinh đẹp được nuôi dưỡng cẩn thận sẽ bị bán đi đâu?
Khi vừa xuyên không, ta đã tự nhủ rằng nếu bị bán vào những nơi như vậy, ta thà đập đầu chết đi còn hơn. Dù phải làm việc nặng cũng còn tốt hơn là bị người khác làm nhục.
Ta đã thành công, người buôn người tiếp đón nhiều người mua, nhưng không ai muốn mua ta. Họ muốn những mỹ nhân yếu ớt, còn ta không đáp ứng được mong đợi của họ.
Huống hồ ta còn hát lệch nhịp, điệu múa cứng ngắc, không biết chơi nhạc cụ, giảm giá cũng không ai mua.
Đám buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ bán không được giá. Dù giấy bán thân của ta nằm trong tay họ, nhưng họ cũng không thể tùy tiện đánh đập giết chóc. Họ phải trút giận, nên ta bị chuyển vào căn phòng tồi tệ nhất.
Không lâu sau, đám buôn người bảo ta dọn dẹp sạch sẽ, thay quần áo mới rồi dẫn ta đến trước mặt một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng.
“Khách quý, cô nương này là xinh đẹp nhất ở đây, răng cũng rất tốt.” Bà ta mở miệng ta ra như thể đang giới thiệu một con lừa.
“Đúng là không tệ, trông cũng đáng yêu. Gia đình ta, ngay cả người hầu ở ngoại viện cũng phải có ngoại hình tốt, nếu không sẽ làm bẩn mắt người quý tộc.”
Ta không biết mình bị bán vào gia đình nào, những người hầu như ta không được phép đến gần cổng chính, chỉ có thể vào từ cổng hẻo lánh nhất.
Người phụ nữ trung niên mua ta là quản sự ngoại viện, mua về tổng cộng mười hai cô gái. Bà ta hỏi chúng ta biết làm những gì, ta không dám nói mình biết chữ, chỉ nói rằng ta biết làm việc bếp núc,giặt đồ.
Người hầu biết chữ rất ít, ta sợ bà ta sẽ sắp xếp ta phục vụ bên cạnh chủ nhân, dù dễ nổi bật nhưng rủi ro cũng lớn.
Ta được phân vào tay của bà Triệu quản sự nhà bếp, nhưng không đủ tư cách để vào trong bếp. Người mới chỉ được làm những việc còn lại, ở phòng trà đun nước, mười hai giờ một ngày không được thiếu nước nóng.
Có hai người chịu trách nhiệm đun nước, một người khác là vào cùng đợt với ta, chúng ta cùng được đặt tên, cô nương ấy tên là Lập Hạ, ta tên là Tiểu Mãn. Ta và Lập Hạ sống chung, ngay bên cạnh phòng trà, vẫn là phòng tập thể, hai người nằm không chật, gần phòng trà nên cũng ấm áp.
Tiền công của ta là năm mươi phân, làm ở phòng trà không có thưởng, may là có thể ăn cơm thừa, nửa năm ta đã cao lên một mét năm, nặng thêm một chút.
Cuối cùng ta cũng có kinh nguyệt, ở tuổi mười lăm, khi cảm thấy đau bụng, ta tự nấu một ấm nước đường đỏ gừng táo, còn đặt trong đó hai quả trứng, giữ cho phòng trà, đó là lợi ích hiếm hoi.
“Tiểu Mãn, đưa ta ít đi,” Lập Hạ bưng bát đến, mang theo mùi hương mỹ phẩm, trên đầu cài hoa lụa tinh xảo.
“Bao giờ ta thiếu phần tỷ?” Có một quả trứng là chuẩn bị riêng cho cô ấy, ta đang lấy lòng cô ấy.
Cô ấy và ta đều là tỳ nữ ở phòng trà, nhưng cô ấy khéo léo hơn ta, nói đúng hơn là xinh đẹp ơn so với vẻ bề ngoài hiện tại của ta, cũng biết trang điểm, cô ấy bắt đầu qua lại với nhi tử nhỏ của Triệu mama.
Nhi tử của Triệu mama đã có thê tử, nàng ấy là con gái của một quản sự ở ngoại viện, Lập Hạ muốn làm thiếp của anh ta.
Triệu mama quản lý bếp, một năm ít nhất cũng có vài trăm lượng bạc, đây chỉ là ở ngoại viện, nơi làm cơm cho hạ nhân và một số chủ nhân không quan trọng.
“Ngươi nói xem, tuổi không còn nhỏ nữa, cũng phải lo cho bản thân, chẳng lẽ muốn cả đời nấu nước ở phòng trà sao.”
“Đây không phải là để tỷ thử tay nghề của ta sao? Tỷ tốt bụng thương ta, cho ta vào bếp làm việc đi, dù chỉ là nấu bếp cũng được.” Ta không có mục tiêu như Lập Hạ, đến thế giới xa lạ này còn có thể có mục tiêu gì?
Mục tiêu duy nhất có thể gọi là mục tiêu, có lẽ là tiết kiệm đủ tiền chuộc thân, khôi phục tự do, nhưng sau khi tự do thì có thể làm gì?
Ta không biết ý nghĩa của việc sống là gì, nhưng ít nhất, ta muốn sống, còn muốn sống tốt hơn chút, sống được ngày nào hay ngày đó, được chăng hay chớ.
“Nhìn ngươi không có chí khí, vào bếp nấu bếp và ở đây nấu nước có gì khác biệt?”
“Ta đâu có phúc như tỷ, nghe nói Triệu mama ở ngoài có nhà, còn là nhà ba vào ba ra, tỷ gả vào đó là làm chủ nhân rồi.”
(Nhà ba dãy ba vào ba ra:nhà khá giả,nhà có 3 ngăn)
Nghe ta nói vậy, Lập Hạ cười tươi, ta lại móc ra túi tiền nhét vào tay cô ấy: “Tỷ tỷ tốt, chỉ là chuyển một câu nói, ta cả đời cảm kích tỷ.”
Trong túi tiền là hai mảnh bạc, cộng lại có hai tiền, ta cố tình đổi đồng tiền thành bạc, chỉ để thông qua mối quan hệ vào bếp.
Nhi tử nhỏ của Triệu mama đang mặn nồng với Lập Hạ, Lập Hạ cũng muốn tiết kiệm chút tiền bạc. Số tiền này tuy không nhiều, nhưng đã là toàn bộ số tiền ta tích góp, Lập Hạ và ta đều có tiền lương hàng tháng như nhau, cô ấy rõ điều này.
“Tích góp được không ít nhỉ, yên tâm đi, chỉ vì tình cảm chúng ta ở cùng một phòng, ta cũng sẽ không bạc đãi cô.”
Lập Hạ được kiệu nhỏ rước vào nhà họ Triệu, ta cũng như ý vào bếp, theo sư phụ điểm tâm học việc.
2.
Ta bỏ những viên khoai lang chiên vào hộp gỗ đỏ khắc hoa, đưa cho Hồng Tú đang đợi, không quên cho cô ấy thêm một túi bánh củ năng. Hồng Tú là tỳ nữ bên cạnh Tiểu di nương – sủng thiếp của Nhị gia. Thiếp dù sao cũng không phải chủ nhân chính thức, chỉ có thể từ nhà bếp ngoại viện lấy đồ ăn.
Sau khi vào bếp, ta học làm điểm tâm theo sư phụ, khi không bận có thể tự tay làm, khoai lang chiên dễ làm mà lại ngon, Tôn di nương ăn một lần liền thích, thường xuyên gọi món này.
Trong bếp không phải lấy đồ ăn mà không trả tiền, một đĩa khoai lang chiên trị giá một trăm đồng tiền, nhưng số tiền đó không thể hoàn toàn thuộc về ta,Triệu mama lấy bảy phần, sư phụ ta lại lấy ba phần còn lại, ta chỉ được mười mấy đồng tiền lẻ.
Nhưng đó đã là một khoản thu nhập không nhỏ rồi, sau khi vào bếp, tiền lương hàng tháng của ta tăng lên một nghìn văn, cộng thêm tiền thưởng, mỗi tháng có thể tiết kiệm được ba bốn lượng bạc.
“Đừng nói là ta bạc đãi ngươi, vài ngày nữa là sinh nhật di nương, lão gia và các tiểu thư đều đến, nếu lấy lòng được họ, không thiếu phần của ngươi, thậm chí còn có thể điều vào nội viện.”
Ta lén đưa cho Hồng Tú hai mảnh bạc: “Thứ thô sơ như thế này làm sao lọt vào mắt lão gia và tiểu thư, phiền Hồng Tú tỷ tỷ chỉ điểm cho muội .” Ta đã vào phủ gần một năm, biết chủ nhân là phủ Quốc công, đã có hai vị Hoàng hậu, đương kim Thái hậu là tỷ tỷ ruột của cố lão Quốc công gia, cố Hoàng hậu là nhi nữ ruột của lão phu nhân trong phủ.
Nhà lớn như vậy rất coi trọng quy củ, thức ăn từ ngoại viện không dễ dàng mang vào nội viện cho chủ nhân, sợ có người sinh lòng tham. Ta hy vọng có thể vào bếp nội viện, thứ nhất tiền lương cao hơn, dù có bị các mama bóc lột, thì mỗi tháng cũng có thể tiết kiệm một hai lượng bạc. Thứ hai, quản sự nội viện có thể nói chuyện trước mặt chủ nhân, dù ta được quản sự ngoại viện mua về, nhưng giấy bán thân lại nằm trong tay chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Những nơi khác đều là reup
Mục tiêu của ta là Tôn di nương, ta đã bỏ ra không ít tiền bạc để tạo mối quan hệ với bà ấy, giờ cuối cùng đã có kết quả.
“Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, thức ăn cũng như vậy, Nhị gia thích hoa sen, Tam tiểu thư thích đến ao Thiên Lý, ngươi tự lo liệu đi.” Ta cảm ơn rối rít tiễn Hồng Tú, suy nghĩ suốt cả ngày, chờ đến tối khi nhà bếp ít người, đưa mỗi tiểu tư gác cửa một xâu tiền, lén vào bếp.
Kiếp trước ta thích làm các loại bánh ngọt, cả kiểu Trung lẫn Tây đều biết, tay nghề không bằng các sư phụ thời này, nhưng nhờ thấy nhiều biết rộng, cũng có ưu thế riêng.
Liên tục mấy đêm, cuối cùng ta cũng thành công thử nghiệm trước sinh nhật của Tiểu di nương, hôm đó đem sản phẩm đã làm xong giao cho Hồng Tú.
“Không ngờ ngươi có tài như vậy, ta đã xem nhẹ ngươi, Tam tiểu thư nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, không chừng ngay lập tức muốn ngươi vào hầu hạ.” Những viên khoai lang chiên được làm thành hình cá vàng tròn trĩnh, còn có hoa sen và lá sen làm từ dầu chiên, không chỉ là món ăn, mà còn là tác phẩm nghệ thuật đầy thú vị.
“Nếu có thể đi hầu hạ chủ tử tiểu thư, nhất định không quên ơn tỷ, tỷ tỷ là người đắc lực nhất bên cạnh di nương, trước mặt tiểu thư cũng có vài phần thể diện, còn phiền tỷ nói giúp muội vài câu.” Ta đưa cho Hồng Tú một túi bạc đầy đặn, bên trong là những mảnh bạc vụn, cộng lại khoảng một lượng.
“Ta cũng xem ngươi như muội muội , chỉ là vài lời nói thôi, không cần khách khí, ta sẽ giúp ngươi nói vài lời.” Hồng Tú không nhận tiền của ta, chỉ cẩn thận cầm hộp thức ăn rời đi.