Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG Chương 2 XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG

Chương 2 XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG

3:10 chiều – 28/11/2024

Cơn giận của ta bùng lên như núi lửa phun trào, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhưng điều ta không ngờ tới là một cái tát chát chúa giáng xuống mặt, mạnh đến mức làm ta chao đảo.

Triệu Cao thở hổn hển, nhíu mày nhìn ta, rồi trong một khoảnh khắc, hắn quan sát bàn tay mình đang tê dại vì cái tát.

Đôi mắt phức tạp nhìn vào dấu bàn tay đỏ ửng trên má ta, hắn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nàng không nên cãi lời,” rồi quay lưng bước đi.

“Triệu Cao, ngài còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ?” Ta gọi với theo, khiến bước chân hắn khựng lại.

Khi đó, ta là một thiếu nữ vô tư trên thảo nguyên, còn ngài chỉ là hoàng tử không được tiên đế sủng ái, lặng lẽ bắn cung săn nhạn.

“Ngài đã chạy đến trước mặt phụ thân ta, nói rằng nguyện dùng cả tước vị và tài sản của mình để đổi lấy nữ tử nô lệ của Hầu phủ – Quý Thanh Thanh – làm thê tử duy nhất trong đời. Ngài thề sẽ trung thành, yêu thương và không bao giờ làm tổn thương nàng.”

Ta nói, giọng nghẹn ngào.

“Phụ thân ta bảo rằng hoàng thất vốn vô tình. Ngài liền quỳ trước điện suốt ba ngày ba đêm, dù trời mưa như trút nước cũng không chịu đứng lên. Cuối cùng ngài đã khiến phụ thân tin tưởng, gửi gắm ta cho ngài.”

Ta chậm rãi thuật lại những ký ức của Quý Thanh Thanh, tuy lòng không cảm thấy nỗi đau nào, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, như thể đang thầm khóc cho nỗi sầu muộn của một linh hồn khác.

“Ký ức là như vậy, ta trả lại cho ngài ba ngày đó. Từ nay về sau, giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Ta nhìn bóng dáng Triệu Cao khẽ run.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không quay đầu lại, dứt khoát bước đi.

Ta rốt cuộc vẫn quỳ trước tượng Phật. Thôi thì cứ xem như ta đang cầu siêu cho đứa con đáng thương mà ta không có duyên gắn bó vậy.

Đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh len lỏi qua làn da, khiến ta run lên từng hồi.

Mí mắt ta nặng trĩu, đầu gối đau đớn đến mức tê liệt, cơ thể cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ có đầu óc là lơ lửng như một hồn ma.

Ngay khi ta sắp gục xuống, một đôi tay vững vàng đỡ lấy ta.

“Hoàng hậu nương nương, ngài không sao chứ?”

Mơ hồ ngẩng đầu lên, ta thấy một gương mặt tuyệt mỹ hiện ra trước mắt.

Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn, làn da mịn màng và mượt mà, đôi môi nhỏ như quả anh đào, trong đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng và quan tâm.

Vẻ đẹp của nàng làm cho ánh sao xung quanh cũng phải lu mờ.

Ta nắm chặt tay nàng, cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhân trước mặt.

Đây chính là Liễu Như Yên – bạch nguyệt quang của Triệu Cao khi xưa, và cũng là công cụ trong kịch bản gốc mà Triệu Cao dùng để chọc giận Quý Thanh Thanh, khiến nàng phạm sai lầm nhằm củng cố vương triều.

Liễu Như Yên vóc dáng mảnh mai, dù mang thai nhưng bụng chỉ hơi nhô lên.

Khi thấy ta nhìn vào bụng mình, nàng bất ngờ quỳ xuống, cúi đầu dập đầu trước ta, giọng run rẩy nói: “Xin nương nương thứ tội, thần thiếp không biết vì thần thiếp mà nương nương phải quỳ ở nơi này.”

“Thần thiếp thật đáng chết muôn lần,” nàng nghẹn ngào nói, khiến ta bất ngờ đến mức nhất thời mất tự chủ, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Cốt truyện này… không lẽ nào Triệu Cao sẽ vừa hay xuất hiện sau lưng chúng ta đấy chứ?

Ta vội nhìn quanh, xác nhận không có ai, rồi lúng túng đỡ Liễu Như Yên, vị bạch nguyệt quang đang mang thai đứng dậy, bối rối hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Ta không hề trách ngươi, đừng có đổ oan cho ta.”

Tuy nhiên, khi vừa đỡ nàng lên, ta đã thấy nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nàng.

Giọng nàng nghẹn ngào nói: “Thần thiếp biết tất cả đều là lỗi của mình, chỉ vì thần thiếp lại mang long thai của hoàng thượng vào lúc này. Nếu nương nương có gì không hài lòng, thần thiếp nhất định sẽ tự xử lý, tuyệt đối không dám tranh giành địa vị của trưởng tử với nương nương.”

Sự khách sáo của bạch nguyệt quang này khiến ta hoàn toàn không hiểu nổi.

Ta nhanh chóng lục lọi ký ức về Liễu Như Yên, nhưng ngoài những đoạn Quý Thanh Thanh bắt nạt nàng ra thì chẳng có thêm gì khác.

Ta cảm thấy vô cùng bối rối, đầu óc gần như không thể xử lý nổi tình huống này.

Thấy vẻ mặt ta đầy thắc mắc, Liễu Như Yên lau nước mắt, bắt đầu giải thích: “Xin nương nương yên tâm, Như Yên tuyệt đối sẽ không làm điều gì tổn hại đến nương nương. Cha của thần thiếp năm xưa phạm tội nên bị lưu đày, một nhà già trẻ ở trên đường đi suýt mất mạng, lại còn bị một số kẻ lao dịch toan làm nhục thần thiếp. Nếu không nhờ lão Hầu gia trên đường hồi triều tình cờ gặp và cứu giúp, thì thần thiếp cùng gia đình đã không còn mạng sống đến ngày hôm nay.”

Nàng ta chìm vào dòng hồi ức, vẻ mặt đau đớn nhưng đầy kiên quyết.

“Việc vào cung làm phi tần hoàn toàn không phải là ý nguyện của thần thiếp.”

“Nếu nương nương cần, thần thiếp nguyện làm lưỡi dao trong tay nương nương, dù tan xương nát thịt cũng không oán hận.”

Nàng nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt kiên định, không chút toan tính hay mưu mô.

Ta nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.

Thảo nào trong sách ghi lại Quý Thanh Thanh đã chẳng tốn bao nhiêu công sức để cho nàng uống bát nước hồng hoa.

Nữ tử đơn thuần này, giống như Quý Thanh Thanh, đều là những người đáng thương bị phu quân lợi dụng và lừa dối.

Ta khuyên nàng nên giữ gìn sức khỏe và chăm sóc đứa con, rồi khuyên nàng quay về cung.

Nếu để Triệu Cao biết nàng không còn giá trị lợi dụng, e rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ hai ngày sau, một tiểu thái giám thân cận vội vã chạy vào điện, truyền đạt cho ta một tin khẩn cấp.

“Hoàng hậu nương nương, đại sự không ổn rồi! Hôm qua sau khi Quý phi nương nương trở về cung liền sốt cao không giảm, tình trạng vô cùng nguy cấp. Hoàng thượng đã tìm thấy trong tẩm cung của ngài một con búp bê xương đen dùng để nguyền rủa Quý phi. Hiện giờ, hoàng thượng đang hạ lệnh phế hậu!”

Khi vào đến điện Tạ Phương, cơ thể ta đã suy yếu đến mức không thể đứng vững, phải bám vào bàn ghế để không gục xuống.

Trên giường, Liễu Như Yên vẫn mê man bất tỉnh, xung quanh là các thái y, tầng tầng lớp lớp chăm sóc, từng chậu nước lạnh được mang vào rồi đổ ra.

Lúc này, Triệu Cao mới từ từ tiến vào điện, vừa nhìn thấy ta, trong mắt hắn hiện lên một thoáng kinh tởm, rồi nhanh chóng thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngươi cũng dám đến điện Tạ Phương này sao?”

Cảm giác đau đớn dày đặc trên cơ thể như từng đàn kiến gặm nhấm, nhưng ta cố nhếch môi, kìm nén giọng nói đang run rẩy.

“Thần thiếp sao lại không dám chứ?” Ta đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Độc phụ, ngươi phải tự biết mình đã làm gì chứ!” Hắn tức giận, ném con búp bê xương đen vào mặt ta.

“Vậy sao?” Ta không nhịn được, cười nhạt hai tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

“Hai chữ ‘độc phụ’ này, thần thiếp không dám nhận. Trẻ thơ vô tội, thần thiếp xin thề với trời, vật bẩn này tuyệt đối không phải do thần thiếp gây ra. Trời cao chứng giám, nếu kẻ nào gây nên chuyện này, ắt kẻ đó sẽ phải chịu cảnh bị mọi người quay lưng, bị trời giáng lôi trừng phạt!”

“Ngươi chớ nhiều lời, kẻ mạo xưng thần quỷ phần nhiều là bịa đặt. Huống hồ gì ta đã… “

“Hoá ra Bệ hạ cũng biết chuyện thần quỷ phần nhiều là vọng tưởng.”

Ta cướp lời hắn, lạnh lùng nói: “Bệnh tật phần nhiều là do khí hậu, ẩm thực mà ra, hoặc giả do người thân cận hạ độc.”

Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt thoáng chút kinh hoàng của hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói tiếp: “Thần thiếp tuy không tinh thông ngũ cốc chi thuật, nhưng lại có chút nghiên cứu về y lý.”

Triệu Cao trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười: “Trẫm chỉ mới hạ lệnh giáng ngươi làm thứ dân, đày vào lãnh cung thôi, mà ngươi đã điên cuồng đến vậy, lại còn nghĩ ra những chuyện không thực tế như thế. Ngươi nghĩ rằng sau bao nhiêu năm cùng chung chăn gối, trẫm mù lòa đến mức không hiểu ngươi sao? Ngươi rõ ràng chữ nghĩa cũng chẳng biết mấy, thôi đừng vùng vẫy vô ích nữa, Quý Thanh Thanh à.”

Ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ.

“Chỉ cần ngươi nhận tội, trẫm sẽ khoan dung cho ngươi.”

“Vậy sao? Xem ra hoàng thượng chưa hiểu rõ thần thiếp rồi.” Ta cười lạnh, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Không ngờ tới đúng không?

Có thể Quý Thanh Thanh không biết đọc, nhưng ta thì khác – ta là nghiên cứu sinh tiến sĩ y học thế kỷ 21, đã học hành tám năm ròng, chỉ còn một bước nữa là ra đời kiếm tiền, thế mà bị kéo vào cuốn tiểu thuyết này.

Ngươi nói xem, làm sao ta không hận ngươi cho được?

Ta bước tới, gạt đám thái y sang một bên, bỏ mấy chiếc khăn lạnh vô dụng xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay của Liễu Như Yên và cẩn thận bắt mạch.

Quả nhiên, có người hạ độc.