Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại XUÂN HÒA Chương 3 XUÂN HÒA

Chương 3 XUÂN HÒA

8:24 chiều – 02/01/2025

Hoàng đô loạn thành một mớ bòng bong.

Lần này, nước Vệ không chỉ mang ba mươi vạn đại quân mà là đội quân trăm vạn khí thế như chẻ tre.

Cục diện đã không còn cứu vãn được nữa.

Đông Cung người người hoảng loạn, nhũ mẫu thu dọn trang sức cùng chút tư trang, chuẩn bị đưa ta bỏ trốn:

“Cô nương, nghe nói thái tử bị vây khốn trong cung, chúng ta chỉ có thể tự mình trốn thôi.”

Ta khẽ cau mày.

Kiếp này không giống kiếp trước, hoàng thành đã thất thủ, nước Vệ từ chối hòa đàm, ta cũng không còn cơ hội gặp Tạ Chi nữa.

Ánh trăng như dòng nước, đổ xuống thân ta, mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Ta im lặng hồi lâu.

Nhũ mẫu lộ vẻ kinh hãi, cố khuyên nhủ:

“Ta biết cô nương cùng thái tử tình sâu ý trọng, nhưng họa tới đầu rồi…”

Ta bỗng nhiên mỉm cười.

Nếu đời này, Tạ Chi không còn gặp lại Tô Xuân Hòa.

Hắn sẽ mãi mãi là vị quân vương uy nghi trên đại điện, hậu cung đầy giai lệ, con cháu quây quần bên gối.

Tất cả những điều ấy, vốn là những gì hắn xứng đáng có được.

Kiếp này, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. 

Ta xách bọc hành lý lên, “Nhũ mẫu, chúng ta chạy về phía Đông thành, chậm hơn sẽ không kịp nữa.”

Ta dẫn theo cung nữ chuẩn bị đào thoát.

Cửa viện mở ra.

Thái tử kéo theo Tống Như Ngọc, nửa bên mặt hắn dính đầy máu, chật vật không kể xiết.

Ánh mắt Tống Như Ngọc rơi xuống bọc hành lý trong tay ta, nghiến răng nghiến lợi:

“Điện hạ, nàng sớm đã muốn trốn rồi, ngài còn quay lại tìm nàng làm gì?”

Cảnh Minh nắm lấy tay ta, “Xuân Hòa, đi theo ta.”

Ta hất tay hắn ra, “Không cần ngài, ta tự chạy.”

Hắn là thái tử, quân địch truy sát chỉ nhắm vào đầu hắn. 

Đi cùng hắn chẳng khác gì cùng Diêm Vương cận kề.

“Tô Xuân Hòa, đừng làm loạn nữa.” 

Đôi mắt Cảnh Minh đỏ ngầu, “Cô đã mất nước, nàng nghe lời chút đi.”

Ta cười nhạt, “Ta vì sao phải nghe lời? Ngài mất nước của ngài, có liên quan gì đến ta?”

“Ta và nàng là phu thê.” Cảnh Minh ngỡ ngàng:

“Đương nhiên phải sống chung tổ, chết chung huyệt.

Nhưng ta chưa bao giờ muốn chết cùng ngài.”

Bất ngờ, thế giới đảo lộn, ta bị Cảnh Minh đặt trên vai. 

Từ xa, tiếng vó ngựa và quân lính xông vào cung vang lên dồn dập.

Con đường mật đạo này dài và hiểm trở.

Ta nằm trên vai Cảnh Minh, nhìn Tống Như Ngọc phía sau ngã hết lần này đến lần khác, chật vật đáng thương. 

Ta bất giác nở một nụ cười giễu cợt.

Hóa ra, tình yêu của bọn họ cũng chỉ mong manh như băng mỏng trên hồ đầu xuân, chạm một cái là tan biến.

Chính nụ cười ấy.

Đã khiến Tống Như Ngọc phẫn uất, nàng yếu ớt níu lấy tay Cảnh Minh, 

“Điện hạ, thần thiếp đau bụng quá, không chạy nổi nữa…”

Cảnh Minh bực bội, nói, “Ngươi nhẫn nhịn chút đi.”

Tống Như Ngọc sững sờ, “Điện hạ, thần thiếp…”

Cảnh Minh giáng một bạt tai vào mặt nàng, “Im lặng đi, thật xui xẻo!”

Không xa, ánh sáng nơi cuối mật đạo bất ngờ lóe lên, đó là lối ra. 

Chúng ta còn chưa kịp vui mừng.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều tái mặt.

Bởi bên ngoài là quân đội nước Vệ đã chờ đợi từ lâu, hàng vạn binh lính tinh nhuệ tựa như tử thần đang chực chờ.

Người nam nhân dẫn đầu ngồi uy nghi trên ngựa, ngũ quan sắc nét, anh tuấn như tranh, nhưng trong ánh mắt không có chút từ bi.

Hắn nhìn Cảnh Minh, giọng nói lạnh lùng, “Cảnh Thái tử, lâu rồi không gặp.”

Cảnh Minh mặt không còn chút máu.

Hắn không nói một lời.

Ánh mắt sắc bén của người nam nhân thoáng dừng lại nơi bàn tay đang nắm chặt của chúng ta. 

Hắn mỉm cười mà như không, trong khi ngực ta đau nhói, tựa như bị rắn độc cắn trúng.

Kiếp trước, Tạ Chi thân chinh.

Người trước mặt, hẳn chính là Tạ Chi.

Người nam nhân ấy thật nhẫn tâm.

Hắn liếc qua đám nữ quyến đang bỏ trốn, cười nhạt:

“Các ngươi là bảo bối của Cảnh thái tử, ai nguyện ý hầu hạ ta, ta sẽ tha cho kẻ đó…”

Lời vừa dứt, gần như tất cả nữ quyến đều phát điên, quỳ rạp trước mặt hắn.

Hắn lau thanh kiếm, giọng đầy chán nản, “Còn ai nữa không?”

Trong lòng ta khẽ động.

Giờ đây, bên cạnh thái tử chỉ còn ta và Tống Như Ngọc. 

Ta không phải không muốn bước lên một bước, mà là… Cảnh Minh đang gắt gao siết chặt cổ tay ta.

Nếu ta bước lên, e rằng trước tiên Cảnh Minh sẽ băm thây ta ra.

Nhưng nếu ta liều thử một lần thì sao?

Khi ta đang muốn giằng khỏi tay hắn.

Tạ Chi lại đưa ánh mắt đến Tống Như Ngọc, dùng giáo nhấc cằm nàng lên.

Hắn cười nhạt, “Thái tử phi, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn. Đáng tiếc, hắn không bảo vệ được ngươi. Ngươi có nguyện đến bên ta không?”

Động tác của ta khựng lại, không thể tin nổi.

Còn Cảnh Minh bên cạnh ta, ánh mắt đầy phẫn uất.

Khoảnh khắc này, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không phân rõ đó là thất vọng hay tuyệt vọng.

Gió thổi rít từng cơn, quân kỳ tung bay hiên ngang.

Tống Như Ngọc mặt mày hớn hở, chuẩn bị nịnh bợ Tạ Chi.

Người nam nhân ngồi cao trên ngựa, bỗng lạnh lùng cười, 

“Nghe nói, Cảnh thái tử gần đây chuẩn bị làm phụ thân.”

Sắc mặt Tống Như Ngọc khựng lại, tay ôm bụng, nhưng không tránh được thanh kiếm của Tạ Chi xuyên thẳng qua bụng nàng, máu bắn ra ba thước.

Tống Như Ngọc miệng trào máu, tuyệt vọng nhìn Cảnh Minh, “Điện hạ, cứu… thần thiếp…”

Ánh mắt nàng thoáng qua sự kinh ngạc, oán hận, rồi tuyệt vọng. 

Cuối cùng, cùng với dòng máu chảy cạn, nàng ngã xuống, như đóa hải đường tàn úa, mất đi ánh sắc diễm lệ.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Cảnh Minh ánh mắt ngập tràn lửa giận, “Ngươi muốn làm gì?”

Tạ Chi như đang hành hình chậm rãi, nhấn nhá từng lời:

 “Thật thú vị, ta chỉ muốn thử cảm giác tự tay kết liễu cốt nhục của Cảnh thái tử mà thôi.”

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, khiến ta rét buốt đến tận xương tủy.

Dù đã từng ở cạnh hắn lâu như vậy, ta lại chỉ từng thấy một Tạ Chi ôn hòa, không ngờ hắn lại tàn bạo đến mức này.

Cuối cùng, người nam nhân vừa lấy mạng người vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt hắn như rắn độc rơi xuống người ta, nhướng mày hỏi, “Còn ngươi thì sao?”

Hắn dường như đang mong chờ điều gì đó, nhưng ta không rõ, hắn muốn làm nhục ta theo cách nào.

Ta nghẹn thở, “Ta…”

Đột nhiên, Cảnh Minh kéo ta ra sau lưng hắn, giọng nói như chứa ý đoạn tuyệt, hắn bảo:

“Ta cùng hắn liều mạng tử chiến, cầm chân hắn, hai ngàn tinh binh của ta sẽ bảo vệ nàng đào thoát.

Nếu nàng sống sót, hãy thủ tiết vì ta suốt đời.

Nếu nàng rơi vào tay hắn, phải vì ta mà tuẫn tình.”

Cảnh Minh rút kiếm dài, một mình lao vào hàng vạn quân địch, mang khí thế liều chết không màng sinh mạng.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt ta phủ đầy mơ hồ.

Kiếp trước, hắn lừa dối ta cả đời, còn vung kiếm giết chết con ta.

 Nhưng kiếp này, hắn lại như trở về với dáng vẻ thiếu niên thanh mai trúc mã, người từng luôn bảo vệ ta.

Rất nhanh, ta bỗng hiểu ra tất cả.

Ta không bỏ chạy, mà nhân lúc hỗn loạn, từ sau lưng đâm mạnh một nhát chí mạng vào Cảnh Minh.

Ngay tại nơi đó, trái tim hắn.

Cảnh Minh phát ra một tiếng rên trầm thấp, ánh mắt đầy vẻ hung ác, hằn học nói: 

“Tô Xuân Hòa, tại sao?”

Cả cuộc đời Tô Xuân Hòa.

Từ khi chào đời, đã bị buộc mang danh phận vì Cảnh Minh, sống vì hắn, chết cũng vì hắn.

Sinh sinh tử tử đều không thể thoát khỏi số mệnh này.

Hiện tại, nước Cảnh đã suy tàn không thể cứu vãn, dù hai ngàn tử sĩ bảo vệ ta, cũng không thoát khỏi cái chết.

Hắn nói không sai.

Ta sẽ cùng hắn sống chết đồng huyệt, hắn vốn thông minh, đã sớm thấu hiểu kết cục tất yếu của chúng ta.

Nhưng tại sao ta phải chết?

Ta nhất định phải trong tử cục này, mở ra một con đường sống cho chính mình.

Vì thế, ta xoay thanh kiếm trên trái tim hắn, mỉm cười tỉnh táo:

“Điện hạ, nếu ngài thật sự muốn bảo vệ ta, đây mới là cách tốt nhất…”

“Điện hạ, Xuân Hòa sẽ sống tốt.”

“Đây là món nợ kiếp trước ngài thiếu ta.”

Ta đã giết Cảnh Minh.

Khuôn mặt hắn dần trở nên xám xịt, mang theo nét không cam lòng. 

Có lẽ hắn cũng không ngờ, Tô Xuân Hòa ngoan ngoãn ngày nào lại có thể tự tay giết chết hắn.

Chiến trường trở nên đáng sợ, tĩnh lặng đến rợn người.

Ta quỳ xuống bên xác Cảnh Minh, hướng về vị đế vương cao ngạo mà sâu xa khó đoán kia, khẽ nói:

 “Nô tỳ nguyện giết vua biểu lòng thành, mong bệ hạ tha cho nô tỳ một con đường sống.”

Gió lùa qua, làm da mặt đau rát.

Người nam nhân kéo dây cương, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, “Hồi triều.”

Không nhìn ra vui.

Cũng không nhìn ra giận.