Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 21

10:35 sáng – 30/06/2024

Giang Từ Dạ ngước mắt khỏi sách, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi muốn thấy ta thất vọng về ngươi sao?”

“…” Ta đã dỗ hắn mấy đêm liền, mệt đến gãy cả lưng, hắn mới dịu đi, mặt đầy mãn nguyện. “Để ta lo.”

Ta chợt nhận ra mình bị hắn lừa.

“Ồ, ngươi đã có kế hoạch từ trước đúng không? Cố ý giấu không nói, đợi ta phục vụ ngươi vui vẻ rồi mới nói ra phải không?”

Hắn bình thản: “Ta đã bao giờ nói một lời tức giận để ngươi làm vui ta chưa?”

“…”

Giang Từ Dạ đón tất cả người trong Giang phủ đến kinh thành ở, đồng thời mời Tạ Thù đến ở.

Sau đó, họ cùng nhau lên triều, không rời nhau nửa bước, vừa hạ triều hai người lại chìm đắm trong thư phòng, không ra ngoài.

Chủ mẫu luôn nhiệt tình, sợ họ mệt, nên nấu nước lê mỗi tối đem đến.

Nhưng có vài lần, bà gõ cửa một lúc lâu mới mở cửa, Tạ Thù thì luống cuống, áo quần xộc xệch, còn Giang Từ Dạ thì dùng dây buộc tóc của Tạ Thù, đôi môi lạnh lùng cũng có thêm chút màu sắc.

Khi chơi bài, chủ mẫu thẫn thờ: “Họ thật sự có tình thầy trò sâu sắc.”

“Đúng rồi, ca ca con và Tạ Thù huynh tốt đến mức chỉ thiếu mỗi việc ngủ cùng nhau thôi, nếu Tạ Thù huynh là nữ nhi, ca ca con chắc sẽ cưới huynh ấy về nhà.”

Chủ mẫu như bị chạm vào nỗi đau: “Đi đi, trẻ con biết gì mà nói lung tung.”

Đại tiểu thư nhẹ nhàng: “Tạ Thù đối xử với ca ca rất tốt, nhiều năm nay luôn theo sát huynh ấy.”

Vì đại tiểu thư bị sảy thai, hoàng đế mới đã ban chỉ để nàng về nhà dưỡng bệnh.

Đúng lúc đó họ hạ triều, Tạ Thù liền xúm lại, cung kính chào đại tiểu thư, rồi đứng bên cạnh dạy đánh bài.

Giang Từ Dạ cũng từ từ bước ta, đứng bên cạnh ta giúp ta đánh bài, đúng lúc hai người đứng sát nhau.

Chủ mẫu nhìn họ, vẻ mặt căng thẳng.

Khi xáo bài, tay của Tạ Thù và Giang Từ Dạ thỉnh thoảng chạm vào nhau, mỗi lần chạm, họ lại nhìn nhau một cái, còn chủ mẫu thì mỗi lần như bị ong độc đốt, run rẩy toàn thân.

Một ván bài chơi xong, chủ mẫu đổ mồ hôi hột, phất tay: “Không chơi nữa, tan cuộc.”

Thấy Tạ Thù và Giang Từ Dạ lại định đi cùng nhau, chủ mẫu vội gọi Giang Từ Dạ lại, tách họ ra.

“Trời đã tối, con đưa tiểu nương về viện đi.”

Tạ Thù nghe vậy, hăng hái: “Con cũng đi cùng.”

Chủ mẫu lau mồ hôi: “Tiểu Thù, đại tiểu thư muốn hỏi con về biểu hiện của Lang Nhi trên triều.”

Đại tiểu thư nhíu mày: “Ta có nói vậy sao?”

“Con bé này, trí nhớ ngày càng tệ đi…”

Tạ Thù rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Con hiểu mà, vậy con sẽ không đi cùng sư phụ nữa.”

Trên đường đi, ta không kìm được trêu chọc Giang Từ Dạ vài câu: “Tình thầy trò sâu đậm nhỉ?”

“Chỉ thiếu ngủ chung thôi à?”

Ta nghĩ sẽ thấy mặt hắn đỏ lên, ai ngờ hắn lạnh lùng liếc ta một cái, cầm đèn đi tiếp, không thèm để ý đến ta.

“Này, không phải giận rồi chứ?”

Hắn nhìn ta với ánh mắt tự cảm nhận.

Vì gần đây hắn đều đi cùng Tạ Thù, không có thời gian quấy rầy ta, nên ta rất thoải mái, vui vẻ nhảy nhót theo sau hắn, mấy bước là về tới sân.

Đến cửa, ta đẩy cửa vào, qua khe cửa vẫy tay chào: “Tạm biệt nhé, Giang sư phụ.”

Ngay lập tức, bàn tay của hắn chặn khe cửa, đẩy mạnh.

“Không mời ta vào uống trà sao?”

Ta: “…” Có dự cảm chẳng lành.

Đừng bao giờ trêu chọc một người nam nhân kiềm chế dục vọng nhiều ngày.

Ta nắm lấy màn đỏ, nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm trong đau khổ.

“Muộn rồi, muốn ăn khuya không?” Giọng hân trầm ấm đầy khổ sở.

“Ta, ta không ăn đâu… ta no rồi.”

Giang Từ Dạ xắn tay áo quan, bình thản: “Ta muốn ăn, đi cùng ta.”

Toàn thân ta run lên: “Ta sẽ no lắm… “

42

Mẹ của Tạ Thù đến thăm phủ, trò chuyện với chủ mẫu về những chuyện mới lạ trong quân doanh.

“Nghe nói có không ít chuyện tình đồng tính đấy.”

Chủ mẫu nghe vậy, mặt tái mét: “Không, không thể nào?”

Mẹ Tạ Thù thật sự xem chủ mẫu như người nhà, không hề né tránh: “Ôi tỷ sợ gì chứ? Đại công tử nhà tỷ bây giờ không còn ở quân doanh nữa, chắc chắn không mắc phải thói xấu này.”

Chủ mẫu hỏi bóng gió: “Tạ Thù có đối tượng kết hôn chưa?”

Mẹ Tạ Thù nghe vậy đập đùi: “Tỷ ơi, đừng nhắc nữa, nhắc đến là muội bực mình, tỷ nói xem tại sao nó lại trốn sang nhà tỷ, không phải vì ghét muội thúc cưới như thúc mạng sao? Thằng nhóc này, lớn rồi mà đến giờ vẫn chưa để mắt đến cô nương nào, sao lại không mở lòng chứ? Đợi đã, có phải nó cũng mắc phải…”

Chủ mẫu phun ngay ngụm trà nóng.

Mẹ Tạ Thù càng nghĩ càng hoảng: “Không thì tại sao nó lại đột nhiên nói với muội chuyện này trong quân doanh chứ? Nó có đang thử muội không? Lúc đó nó còn hỏi muội nghĩ sao? Không được, muội phải đi tìm nó hỏi rõ.”

Chủ mẫu vội giục bà đi nhanh, rồi tự mình đặt tách trà xuống, thần sắc rối loạn, liền sai người đi tìm Giang Từ Dạ.

“Con trai, Tạ Thù không có thói xấu đồng tính chứ?”

“Đây là chuyện cá nhân, con không tiện nói.”

Chủ mẫu sững sờ, không hỏi được nữa, nếu bà hỏi thẳng Giang Từ Dạ có thói xấu đồng tính không, chắc Giang Từ Dạ sẽ trả lời thẳng, không thể tiết lộ.

Chủ mẫu thất vọng, để Giang Từ Dạ lui xuống.

Một lúc sau, mẹ của Tạ Thù quay lại, nghiến răng nghiến lợi:

“Thằng nhóc đó dám hỏi ta, giữa việc có mối quan hệ đồng tính và lấy một người phụ nữ đã ly dị và có con, cái nào tốt hơn. ta thẳng thừng nói với nó, chỉ cần là nữ, thậm chí là một con lợn cái, mẹ cũng chấp nhận.”

Chủ mẫu lấy làm cảm kích, ngày hôm đó, bà đã bỏ ra một số tiền lớn để chuộc mấy cô hoa khôi từ các kỹ viện lớn trong kinh thành, rồi đưa vào phòng của Giang Từ Dạ.

Giang Từ Dạ mở cửa nhìn thấy người, thái độ khách sáo:

“Thứ lỗi, ta có chút việc cần xử lý.”

Hắn lặng lẽ đóng cửa, ra hiệu cho ám vệ trên mái nhà.

Thế là, mấy cô hoa khôi bị ném ra trước cửa của chủ mẫu, khiến bà hoảng hồn:

“Ai làm vậy?”

Ám vệ nghĩ rằng nên giải quyết dứt điểm, liền nhảy xuống từ mái nhà nhận tội:

“Ta làm, là đại công tử dặn dò. Đại công tử nói chỉ cần có phụ nữ xuất hiện trong phòng hắn, sẽ bị ném ra ngay.”

Mấy cô hoa khôi đồng loạt tỏ vẻ chán ghét:

“Công tử nhà các người chắc không có hứng thú với phụ nữ.”

Chủ mẫu mặt mày xám xịt.

Nhưng chẳng bao lâu, bà lại cùng mẹ của Tạ Thù đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng gặp được một cao nhân và nhờ ông ấy bày cho cách giải quyết.