32
Ta chuyển đến phủ Giang Đình Dã để chờ sinh, ban đầu định tìm cơ hội trộm thuốc giải, nhưng hắn ta canh chừng ta như hổ, không có cách nào ra tay.
Trong lúc lo lắng, lại có tin xấu từ trong cung.
Nói rằng đại tiểu thư dùng độc muốn hại chết Quý phi, hoàng đế nổi giận, nhốt bà vào lãnh cung, muốn phế hậu, nhưng bị Giang Từ Dạ bác bỏ, yêu cầu Đại Lý Tự can thiệp điều tra lại vì thiếu chứng cứ.
Vụ án của đại tiểu thư chưa giải quyết xong, Giang Từ Dạ lại gặp chuyện.
Không biết vì lý do gì, chỉ trong một đêm, tin đồn lan truyền khắp phố phường, nói rằng Giang Từ Dạ kết bè đảng, mưu phản.
Lời đồn nhỏ bé như cơn gió trên đồng cỏ, nhưng đã tạo nên cơn bão.
Ngự sử trên triều cáo buộc Giang Từ Dạ, các triều thần phe Quý phi đồng loạt hưởng ứng, hoàng đế nổi giận, bãi chức Giang Từ Dạ, giam lỏng hắn tại nhà, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ điều tra vụ mưu phản của hắn.
“Đây đều là do ngươi làm?”
Giang Đình Dã cười nhạt: “Rõ ràng.”
Ta rùng mình: “Hắn không làm chuyện đó, chẳng lẽ các người có thể bịa ra từ việc không có?”
Giang Đình Dã nhìn chằm chằm ta: “Triệu Doanh Doanh, ngươi thật sự là điểm yếu của hắn.”
“Gì cơ?”
“Đêm ngươi vào cung, hắn nghĩ ngươi gặp chuyện, lập tức điều động cấm quân tìm kiếm trong cung. Hắn làm việc luôn cẩn trọng, nhưng khi gặp chuyện của ngươi, hắn lại không màng tất cả, điều động cấm quân mà không hoàn thành thủ tục. Nếu không ai để ý, chuyện này có thể qua đi, nhưng nếu có người muốn truy cứu, đó sẽ là động cơ đáng ngờ.”
Ta như rơi vào hầm băng. Đến lúc này, tại sao Giang Từ Dạ vẫn vì ta mà phạm phải sai lầm như vậy?
“Tiếp theo ngươi muốn chỉ ra chứng cứ phạm tội của ca ca mình, hủy hoại cả Giang phủ sao?”
Giang Đình Dã bắt chéo chân, tư thế ung dung. “Triệu Doanh Doanh, đừng nghĩ ta là kẻ ác hoàn toàn như vậy. Thực ra, ta không muốn hủy hoại Giang gia, cũng không muốn làm hại ai trong Giang gia. Nhưng chỉ cần hắn còn ở đó, việc ép cung của ta sẽ rất khó khăn, chỉ có thể tạm thời giam hắn ở nhà một thời gian. Khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ thả hắn về nhà với mẹ.”
“Ngươi thật có lương tâm.”
Hắn ta cười, kéo ta vào lòng. “Đừng nói những chuyện phiền phức này nữa, đêm nay ta ngủ cùng ngươi nhé?”
Mặt ta tái nhợt: “Tất nhiên là không.”
“Ta sẽ không làm gì cả.”
Ta thấy ánh mắt cố chấp của hắn ta, lòng ta thắt lại: “Giang Đình Dã, ngươi không định ép buộc một người phụ nữ đang mang thai chứ?”
Ánh mắt hắn ta lướt qua người ta, cười nhẹ: “Ngươi nghĩ ta sẽ muốn ép buộc ngươi trong tình trạng này sao?”
“……” Ta mím chặt môi, nói thêm một câu với người này cũng khiến ta mệt mỏi.
Hắn ta hạ giọng: “Ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện giữa đêm, ta ở bên cạnh ngươi sẽ yên tâm hơn.”
“…… Chỉ cần ngươi ở đây, ta sẽ không yên tâm, ngươi không muốn ta chết một xác hai mạng trong phủ của ngươi chứ? Sẽ rất xui xẻo.”
Hắn ta, người luôn chơi bời lông bông, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Ngươi nói thêm một từ chết nữa, ta sẽ để Giang Từ Dạ chết trước ngươi.”
“……”
Ta nhạy bén nhận ra một tín hiệu, Giang Đình Dã không muốn ta chết, có lẽ ta có thể lợi dụng điều này.
Ta lập tức mềm mỏng giọng: “Đừng hung dữ như vậy, đừng nói, thực ra ta cũng rất sợ chết.”
Giang Đình Dã ngẩn người một lúc, rồi như có chút cảnh giác: “Triệu Doanh Doanh, ngươi lại muốn giở trò gì?”
“Ta mơ thấy mình khó sinh, máu chảy nhiều lắm, đau muốn chết.”
Giang Đình Dã bực bội ngắt lời ta: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Ta mím môi không nói gì.
Hắn ta ấn vào trán: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn có đại phu giỏi nhất để điều trị.”
“Hừ, ngươi nên nói thẳng là muốn Cố Bác Nghiên. Cố Bác Nghiên và Giang Từ Dạ giao hảo thân thiết, ngươi rõ ràng muốn thông qua hắn ta để gửi tin tức.”
Ta cứng đờ, giọng nghẹn lại: “Thực sự, lúc nãy ta còn nghĩ nguoie có chút quan tâm đến ta, còn muốn dựa vào ngươi một lần.”
“Triệu Doanh Doanh, dừng trò giả vờ của ngươi lại, đừng dùng chiêu giả vờ tội nghiệp với ta, ta không phải ca ca ta, sẽ không mềm lòng với ngươi hết lần này đến lần khác.”
Ta không thể giả vờ nữa, lộ rõ bản chất: “Ngươi tất nhiên không phải là ca ca mình, nếu hắn giống như ngươi, không biết thương người, ta cũng không thể nào thích hắn được.”
Sắc mặt Giang Đình Dã hoàn toàn lạnh lùng: “Tốt thôi, ngươi thích hắn, tiếc rằng, từ giờ trở đi, mỗi đêm ngươi chỉ có thể ngủ với ta.”
Cả đêm, ta nắm chặt chăn ngồi trong góc, mắt mở to không dám ngủ.
“Triệu Doanh Doanh, ngươi có giỏi thì mỗi đêm đều không ngủ đi.”
Đêm thứ hai ta ôm chăn ngồi trên giường ngủ gục.
“Triệu Doanh Doanh, ngươi thực sự nghĩ ta không có cách nào với ngươi sao?”
Đêm thứ ba ta lại cuộn chăn nằm bên cạnh giường.
Giang Đình Dã không chịu nổi nữa: “Đủ rồi, ta đi được chưa?”
Ta với đôi mắt quầng thâm cuối cùng cũng nằm lại giường của mình, ngủ một giấc dài. Khi tỉnh dậy, thấy Giang Đình Dã đứng bên giường nhìn ta, mặt trắng bệch.
“Làm gì? Ta trông đáng sợ đến mức làm ngươi hoảng sợ sao?”
Hắn ta chỉ vào dưới người ta, môi run rẩy: “Máu.”
Tâm trạng ta chùng xuống, cúi đầu nhìn thấy máu đỏ rực, lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
33
Màn đêm buông xuống, mưa lớn bất ngờ trút xuống.
Những cơn đau dữ dội từ hạ thân ập đến, như bị vô số xe ngựa phóng nhanh nghiền qua, ta đau đến không thở nổi.
“Cố gắng, Triệu di nương, hít thở sâu, thở ra, rồi dồn lực.”
“Cố gắng thêm chút nữa, nhìn thấy đầu đứa trẻ rồi…”
Ta nắm chặt khăn trải giường, hoảng loạn, mồ hôi ướt đẫm, gần như cắn nát môi.
Mưa ngoài cửa sổ không ngừng, kéo theo đêm lạnh giá run rẩy.
Tiếng khóc của trẻ con vang lên bên tai.
“Là một tiểu công tử.”
“Triệu Doanh Doanh, nó rất giống ca ca ta.”
Là một bản năng, ta gần như rơi nước mắt.
Bỗng dưng, những con quạ bị mưa kinh động kêu thảm thiết, như điềm báo chẳng lành.
Ta bắt đầu cảm thấy rất lạnh, toàn thân run rẩy, bóng người trước mắt dần trở nên mờ ảo.
Có người hoảng hốt kêu lên:
“Nhị công tử, Triệu di nương bị băng huyết rồi, tình hình không ổn rồi.”
Giọng người nam nhân lo lắng không yên: “Cầm máu đi, các người không phải là đại phu sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Tại sao máu của nàng ấy vẫn chảy không ngừng?”
“Có lẽ…”
Người nam nhân nổi điên, vừa đá vừa chửi: “Câm mồm, đi mời Cố Bác Nghiên, nếu nàng ấy có chuyện gì, các người không ai thoát được.”
Như có chiếc búa đập mạnh vào đầu ta, đau đến mức không chịu nổi, ta không kìm được mà than: “Ồn quá…”
Tiếng hét giận dữ lập tức dịu lại, giọng run rẩy:
“Được rồi, không ồn nữa, Triệu Doanh Doanh, không sao đâu, đừng ngủ.”
“Ta lạnh.”
Hắn ta quấn chăn quanh ta, ôm chặt lấy ta: “Thế này thì sao, tốt hơn chưa?”
“Giang Từ Dạ, ta lạnh.”
Không ai nói gì.
Lông mi ta dần ướt đẫm: “Giang Từ Dạ, ngươi còn giận ta sao? Ta có vẻ sắp chết rồi, ngươi có thể ôm ta lần cuối không?”
Người đối diện im lặng, giọng trầm xuống: “Sắp chết rồi, còn nghĩ đến hắn sao?”
“Ừ.”
Người đối diện cứng đờ một lúc, giọng khô khốc:
“Được rồi, ta sẽ để hắn đến gặp ngươi, ngươi chờ đi, Triệu Doanh Doanh, ngươi nghe thấy không? Muốn gặp hắn thì cố gắng chịu đựng, chờ hắn đến.”
Ta muốn nói được, nhưng không thể phát ra một chữ nào.
Không biết bao lâu, ta cảm thấy mình trở nên nhẹ nhàng, dần dần trôi nổi lên, lơ lửng giữa không trung.
Ta thấy màn đỏ lay động, người phụ nữ được Giang Đình Dã ôm chặt trông tái nhợt và yếu ớt như cánh bướm giấy, tấm khăn trải giường bị máu nhuộm đỏ, người qua kẻ lại, từng chậu máu được mang đi, khuôn mặt mọi người đều đầy lo lắng.
Một lực mạnh mẽ kéo ta vào một con hẻm dài.
Ta thấy nhị tiểu thư, nàng ấy cầm ô chạy trong mưa, ngã xuống, khuôn mặt ướt đẫm, nàng ấy đứng dậy, bỏ ô, tiếp tục chạy về một hướng. Trong con hẻm sâu được che bởi những cây ngô đồng, nàng ấy gõ vào chiếc vòng cửa bằng đồng, khóc không ngừng:
“Đại ca, đại ca, tiểu nương sắp sinh rồi.”
Người mở cửa là Vương Mạn, nàng ấy có chút ngạc nhiên, kéo nhị tiểu thư đi thay quần áo, rồi quay đầu tìm người nam nhân trong thư phòng.
Giọng nàng ấy bình thản: “Đại biểu ca, nhị muội đến nói Triệu di nương sắp sinh, Cố đại phu đã đến, mọi thứ suôn sẻ, huynh muốn đi xem không?”
Người đàn ông mở cửa, ánh mắt lạnh lùng: “Không đi.”
Hắn sẽ không đến gặp ta.
Lúc đó ta cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Sức mạnh kéo ta bỗng nhiên mất đi, ta rơi xuống từ trên cao, dưới là một biển đen vô tận.
Ta nghĩ mình sẽ tan xương nát thịt, nhưng không, cuối cùng một đám mây mềm mại đỡ lấy ta.
Ta thấy mẹ ta đứng bên một cây cầu, vẻ dịu dàng và thanh tao vẫn như trong ký ức, mắt bà hơi đỏ, mỉm cười với ta:
“Tiểu Doanh Nhi của mẹ, những năm qua con đã chịu khổ rồi.”
Mắt ta dần đỏ lên, bao nhiêu uất ức và yếu đuối tích tụ như dòng nước lũ tràn ra.
“Mẹ ơi, sau khi mẹ đi, cha không thương con nữa, mẹ kế suốt ngày đánh mắng con, con nghĩ lấy chồng rồi sẽ tốt lên, nhưng vừa lấy chồng xong, chồng đã chết. Con vướng vào một người, không cẩn thận yêu hắn, nhưng con không thể yêu hắn. Giờ thì, hắn đã thất vọng về con, cũng không cần con nữa…”
“Mẹ ơi, con làm người thật tệ, không ai yêu con.”
Ta không muốn sống cô đơn nữa, cảm giác đó thật khó chịu, không ai hỏi han ta, không ai cùng ta ngắm hoàng hôn. Mỗi ngày tim ta như rỗng tuếch, lạnh lẽo, ta đã chịu đựng đủ rồi, ta muốn trở lại làm con của mẹ.
Ta từng bước tiến về phía mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đưa con đi nhé? Con muốn trở về bên mẹ.”
“Không, đừng đi qua cây cầu này, Tiểu Doanh Nhi, trên đời vẫn có người yêu con, con nhìn xem con đang cầm gì trong tay?”
Ta cúi đầu, nhìn thấy chiếc khóa bình an đang được nắm chặt trong tay.
Nước mắt ta không thể kìm lại, rơi xuống: “Hắn nói, đây là để cho chó.”
“Không phải, đó là món quà hắn dày công chuẩn bị để làm con vui.”
Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, ta ngẩng đầu lên, bên cạnh cây cầu, những đóa bỉ ngạn hoa nhanh chóng nở rộ, biến thành một cảnh tượng đẹp đẽ rực rỡ.
Trong ánh đèn mờ ảo, một người đàn nam nhân một đứa trẻ, đứng xa xa dưới gốc cây nguyệt quế, nhìn người phụ nữ chơi trò ném vòng, vẻ mặt u sầu.
“Tiểu Ngũ, giúp ca ca một việc được không?”
“Gì vậy?”
“Giúp ca ca gửi một chiếc khóa bình an cho tiểu nương.”
“Tại sao ca ca không tự gửi?”
“Nàng ấy không muốn nhận đồ của ca ca.” Người nam nhân im lặng một lúc, giọng kiên quyết. “Nhưng thứ nàng ấy muốn, ca ca muốn giúp nàng ấy có được.”
“Nếu tiểu nương không thích ca ca, tại sao ca ca vẫn thích nàng ấy?”
Người nam nhân với hàng lông mày thanh tú ẩn trong vẻ u buồn: “Ca ca cũng không rõ, dù có thất vọng về nàng ấy, ca ca vẫn muốn làm nàng ấy vui.”
“Ca ca thực sự thích tiểu nương sao? Ta thấy hôm nay nàng ấy rất đẹp, ca ca không nhìn một lần.”
“Ca ca không dám nhìn.”
“Tại sao?”
“Trong lòng ca ca có một kẻ xấu, nhìn nàng ấy nhiều hơn một lần, kẻ xấu đó sẽ nhảy ra, muốn nhốt nàng ấy lại, chiếm làm của riêng, điều đó là sai trái.”
Nước tĩnh lặng sâu thẳm, không ai biết dưới đó có dòng chảy ngầm mạnh mẽ.
Núi lửa im lìm, không ai biết bên trong có dung nham cuộn trào.
Trong lòng ta chấn động, tay ta run rẩy, vươn ra muốn chạm vào người nam nhân trong hình ảnh, nhưng hình ảnh như bị đốt cháy, lập tức hóa thành tro.
“Giang Từ Dạ…”
Một cảm giác run rẩy không thể diễn tả bao trùm cơ thể ta.
Trên cầu lại xuất hiện một hình ảnh khác.