1
Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi chín của tôi, cũng là ngày cuối cùng thực hiện chiến lược nhiệm vụ.
Tôi gọi điện cho Trầm Ngôn Xuyên vô số lần, cầu xin anh ta quay lại.
Trầm Ngôn Xuyên đều không kiên nhẫn mà từ chối.
“Giang Cửu Nguyệt, em có thể đừng có tùy hứng như vậy được được không, sinh nhật năm nào mà không tổ chức?”
“Mạn Mạn hôm nay cô ấy chuyển nhà, một cô gái như cô ấy làm sao có thể làm được? Anh giúp cô ấy chuyển đồ xong sẽ về, em hiểu chuyện chút đi.”
Cúp máy, tôi cảm thấy đầu ngón tay và trái tim từng chút từng chút nguội ngắt.
Đối đầu với Lương Mạn, tôi lại thua rồi.
Lần này, là trả giá bằng mạng sống của tôi.
Tôi ở bên cạnh Trầm Ngôn Xuyên mười năm, nhìn anh ta từ sinh viên non nớt trở thành một ông trùm kinh doanh hô mưa gọi gió.
Vào lúc anh ta khởi nghiệp khó khăn nhất, chúng tôi cùng chia sẻ nhau gói mì, cùng chui rúc trong tầng hầm chật chội tối đen, trải qua vô số đêm mất ngủ.
Chính vào một ngày trước lễ đính hôn của chúng tôi, Lương Mạn trở về.
Lương Mạn là mối tình đầu của Trầm Ngôn Xuyên ở cấp ba, năm anh ta học 12 thì đi du học, mối tình đầu trở thành điều không thể chạm tới trong lòng anh ta.
Có vài lần Trầm Ngôn Xuyên nói đùa rằng bản thân đã sớm buông tay rồi.
“Tình cảm lúc trẻ, ngu nga ngu ngơ, thì có thể có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm? Cửu Nguyệt, đối với anh mà nói em là quan trọng nhất.”
Nhưng thực tế, nhưng anh ta mượn cớ công việc bận rộn, đẩy lùi tiệc đính hôn của chúng tôi.
Sau đó, anh ta vì Lương Mạn, đánh lộn với mấy tên côn đồ ở hộp đêm, chen lấn trong đám đông để mua ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, chạy 20km chỉ để vẽ hình trái tim quay chung cư của cô ta trên ứng dụng.
Anh ta hoàn toàn không nhắc đến tình yêu, nhưng với nhân nghĩa bạn bè, lại làm tất cả những điều trẻ con ngu ngốc mà trước đây anh ta ghét bỏ.
Tôi đã thua rất thảm hại.
Hệ thống nhắc nhở: “Chủ nhân, cô chỉ còn hai phút cuối cùng.”
“Chính là như vậy, tôi đã cố hết sức rồi.” Tôi ném điện thoại, nhắm mắt.
Đến thế giới này mười năm, tôi chỉ sống vì Trầm Ngôn Xuyên, chec cũng không có hối tiếc gì.
Điện thoại ném trên giường, đột nhiên rung lên.
Hệ thống vui mừng nói: “Mau xem đi, nói không chừng là Trầm Ngôn Xuyên về rồi.”
Tôi lướt màn hình, khuôn mặt Lương Mạn hiện lên trên ảnh đại diện của Trầm Ngôn Xuyên. Cô ta lè lưỡi với tôi: “Giang Cửu Nguyệt, xin lỗi nha! Hôm nay chuyển nhà đồ nhiều quá, một mình tôi thật sự làm không nổi, mượn bạn trai chị chút nha.”
Trong màn hình, Trầm Ngôn Xuyên không chú ý đến hình tượng mà ngồi xổm xuống lau sàn nhà, bộ đồ vest đắt tiền nhăn nhúm cuộn lại với nhau. Anh ta luôn yêu thích sự sạch sẽ nhất, bộ đồ vest đó, tôi đã ủi nửa tiếng đồng hồ trước khi anh ta ra khỏi nhà, mới ủi ra được sự bằng phẳng mà anh ta mong muốn.
Hoá ra ở chỗ Lương Mạn, những thứ này không quá quan trọng như vậy.
Trầm Ngôn Xuyên đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh giặt giẻ lau, còn không quên cẩn thận dặn dò Lương Mạn: “Mạn Mạn, em ngồi đó nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung, sàn nhà trơn, cẩn thận kiểu ngã.”
Nhìn thấy Trầm Ngôn Xuyên đã đóng cửa nhà vệ sinh rồi, Lương Mạn nhướng mày với tôi.
“Giang Cửu Nguyệt, cô biết cái gì gọi là mối tình đầu không?”
“Cô vì anh ấy giặt đồ nấu cơm, cùng anh ấy lập nghiệp xã giao. Nhưng mối tình đầu, không cần làm gì cả, chỉ cần tôi đứng ở đó là tôi thắng rồi, hiểu không?”
Trước mắt tôi tối đen.
Mẹ kiếp, mà trước khi chec còn bị Lương Mạn đến trước mặt khoe khoang tát vào mặt, thật xui xẻo.
Hệ thống cũng cảm thấy thật xui xẻo.
“Phi! Đê tiện.”
“Thời gian đã đến, chủ nhân, nhiệm vụ thất bại. Để trừng phạt, cô sẽ phải chec.”
“Mà nam chủ, sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu.”
2
Tôi gật đầu, ném điện thoại, yên tĩnh nằm trên giường.
Thủ đoạn tôi đều hiểu, thân xác và tâm hồn của tôi đều vì Trầm Ngôn Xuyên mà trả giá tất cả, bao gồm cả mạng sống không đáng giá này.
Còn Trầm Ngôn Xuyên, anh ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Anh ta sẽ vô cùng đau khổ, mỗi ngày lẻ loi thức dậy trên chiếc giường lớn rộng 100 mét vuông và tổ chức tiệc trong biệt thự rộng 2000 mét vuông. Xung quanh oanh oanh yến yến đều là người đẹp, người bên trái, người bên phải, nhưng không ai có thể chạm tới trái tim anh ta.
Anh ta cứ như vậy mà cô đơn lẻ loi, sức khỏe cường tráng, tiền tiết kiệm hàng tỷ, sống đến 99 tuổi.
99 tuổi không đủ, 120 tuổi càng tốt. Bởi vì trong ký ức vô tận của tôi, mỗi ngày anh ta sống đều là sự giày vò, dày vò càng lâu, độc giả mới cảm thấy dễ chịu.
Hệ thống bắt đầu đếm ngược.
“3… 2… 1”
Chiếc lược kết thúc, tôi nhìn thấy linh hồn của mình bay lơ lửng.
Tôi bắt đầu cảm thấy có chút phấn khích.
Trầm Ngôn Xuyên, tôi chec rồi, anh sẽ hối hận chứ?
Người đàn ông đều khốn nạn, luôn mất đi rồi mới bắt đầu biết trân trọng. Tôi vì anh ta trả giá nhiều năm như vậy, cũng muốn thử xem, bộ dạng anh ta đau khổ khóc vì tôi như thế nào.
“Đi thôi, đi xem Trầm Ngôn Xuyên như thế nào?”
Trong chung cư, Trầm Ngôn Xuyên và Lương Mạn sánh vai ngồi trên sofa coi phim. Điện thoại rung lên, anh ta nhíu chặt mày, không nhẫn nại lướt xem.
Lương Mạn bĩu môi: “Ngôn Xuyên, anh về đi. Hôm nay hình như là sinh nhật của chị Cửu Nguyệt, em ở đây không sao đâu.”
“Anh về cùng chị ấy đi, một mình em có thể xử lý được.”
“Không cần đâu, sinh nhật cũng không phải chuyện to tát gì, Cửu Nguyệt vốn không thích tổ chức sinh nhật, không sao.”
Trong năm năm lập nghiệp cùng Trầm Ngôn Xuyên đó, tôi đều không nỡ tiêu tiền, nên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.
Nhưng sinh nhật của Trầm Ngôn Xuyên, cho dù tôi đói mấy ngày, cũng một một chiếc bánh kem, làm một bàn thức ăn, tìm cách lấy lòng anh ta.
Từng chút từng chút nhiều năm như vậy, tôi cho rằng đã có thể sưởi ấm trái tim anh ta, nhưng không ngờ, sự trả giá của tôi, trong mắt anh ta đều là chẳng ra gì.
Tôi ngây ngốc nhìn Trầm Ngôn Xuyên.
Điện thoại lại rung lên vài lần nữa, Trầm Ngôn Xuyên không nhẫn nại cầm lên, định trực tiếp tắt điện thoại. Nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy tin nhắn đó, đồng tử anh ta đột nhiên giãn ra, hơi thở gấp gáp, cả người run rẩy.
“Thẻ ngân hàng số đuôi 8888 của quý khách đã chuyển 874502930,38 nhân dân tệ, số dư sau khi giao dịch là 0 nhân dân tệ.”
3
Tôi phát ngốc.
Vài năm trước, Trầm Ngôn Xuyên thành công đạp lên gió, công ty lên thị trường, giá trị trên thị trường hàng tỷ, nhưng anh ta không phải là người tiêu tiền lung tung.
Ngoại trừ nhà, xe những điều cơ bản, cuộc sống bình thường khá đơn giản. Thỉnh thoảng tôi mua một chiếc túi, cũng bị anh ta càm ràm rất lâu, tại sao lại chi một số tiền lớn như vậy?
“Đây là chuyện gì vậy?”
Hệ thống trông như lẽ đương nhiên.
“Vĩnh viễn mất đi tình yêu, cô sẽ không cho rằng là [tình yêu] kia chứ?”
“Não cô đâu rồi? Khi còn sống anh ta không yêu cô, chec rồi sẽ thích cô giống như điên sao? Lại còn là yêu xác chec.”
“Thứ anh ta yêu là tiền. Cả đời này anh ta sẽ không có tiền nữa.”
Bầu không khí trở nên yên lặng.
Tôi hơi suy sụp: “Sao cậu lại làm chuyện này, độc giả thực sự sẽ thích đọc à? Lần trước viết tiểu thuyết bậy bạ nhân văn cặn bã bị chửi thành cái dạng gì, trong lòng cậu không hiểu sao?”
Hệ thống: “Cô chỉ nói mong đợi hay không mong đợi thôi?”
Thành thật mà nói, Trầm Ngôn Xuyên không xu dính túi và Trầm Ngôn Xuyên vì tình yêu mà hối hận không kịp, tôi thích vế đầu hơn.
Tôi đột nhiên hưng phấn, trừng mắt to, bay xung quanh Trầm Ngôn Xuyên, tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên gương mặt anh ta.
Trầm Ngôn Xuyên hít sâu vài cái, mở khóa màn hình, đứng dậy đi sang một bên gọi điện thoại cho tôi.
Vừa gọi, vừa hoảng loạn đi lại.
“Giang Cửu Nguyệt, nghe máy đi! Nhanh nghe máy đi!”
Nhiều năm như vậy, chuyện vụn vặt to nhỏ của anh ta đều do tôi xử lý. Tài khoản của công ty, bao gồm cả quản lý khách hàng đối ứng thẻ ngân hàng cá nhân của anh ta, cũng do tôi liên hệ.
Trong thẻ đột nhiên mất tiền, phản ứng đầu tiên của Trầm Ngôn Xuyên chính là bảo tôi giải quyết.
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, tôi đều không nghe máy. Trầm Ngôn Xuyên rất lo lắng, vội chạy đến cửa ra vào thay giày.
“Mạn Mạn, anh về một chuyến.”
Lương Mạn không vui giữ cánh tay anh ta.
“Là chị Cửu Nguyệt tức giận sao? Em đi cùng anh đi. Em gọi anh đến giúp đỡ, em xin lỗi cô ấy có được không?”
“Không phải, chuyện công ty, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh đi.”
Giọng điệu Trầm Ngôn Xuyên gấp rút, không đợi Lương Mạn nói, bỏ cửa rời đi, trên đường đi không ngừng gọi điện cho chăm sóc khách hàng ngân hàng, giọng điệu căng thẳng đến mức cà lăm.
“Có ý gì? Tôi tự mình làm? Điều này không thể nào!”
“Không vi phạm? Tài khoản đối phương bình thường? Không thể nào! Bây giờ tôi đưa người đến!”
Xe chạy đến dưới lầu nhà tôi, Trầm Ngôn Xuyên vội vàng xông vào thang máy.
“Giang Cửu Nguyệt! Mở cửa!”
Tôi đã chết rồi! Đương nhiên không thể mở cửa. Trầm Ngôn Xuyên nhìn đôi giày trên tủ kệ giày, sốt ruột đập cửa.
“Giang Cửu Nguyệt, anh biết em đang ở nhà.”
“Giở thói trẻ con gì chứ! Em mau mở cửa cho anh!”
“Còn không mở cửa, anh đi đây, em đừng hối hận!”
Trầm Ngôn Xuyên giỏi nhất trong việc sử dụng cách này để đối phó với tôi. Trước đây khi hai chúng tôi cãi nhau, cho dù là lỗi của ai thì cuối cùng người xuống nước vẫn là tôi.
Lúc tốt nghiệp, Trầm Ngôn Xuyên bận lập nghiệp, luận văn tốt nghiệp của anh ta đều do tôi viết. Tôi thức mấy tháng để viết cho xong luận văn, đưa USB cho Trầm Ngôn Xuyên, nhưng anh ta không cẩn thận làm mất.
Đó là lần đầu tiên tôi nổi giận với anh ta, hai chúng tôi nghèo đến mức ngay cả chiếc máy tính cũng không có, tôi dùng máy tính công cộng trong thư viện để viết, cho nên bản cuối cùng này hoàn toàn không có sao lưu.
Trầm Ngôn Xuyên cũng như vậy mà mặt lạnh mày nhẹ.
“Không làm phiền em, anh tự mình viết.”
“Anh đối với em là gánh nặng có phải không? Vậy thì anh đi, em đừng hối hận.”
Nói xong không một chút do dự, quay người rời đi. Tấm lưng gầy gò, trong sự quật cường mang theo vài phần uỷ khuất và kiêu ngạo, khiến tôi lập tức mềm lòng.
Lần đầu tiên tôi gặp Trầm Ngôn Xuyên, anh ấy cũng là bộ dạng như vậy.
Khi đó tôi gặp vài tên lưu manh ở bên ngoài trường học, là Trầm Ngôn Xuyên mặc kệ tất cả bảo vệ tôi.
Khi đó hệ thống chưa công bố đối tượng chiến lược cụ thể, tôi cảnh giác giữ khoảng cách với mọi nam sinh, tôi bảo Trầm Ngôn Xuyên đừng quản chuyện bao đồng.
Trầm Ngôn Xuyên lau vết m..áu trên mũi, cười lạnh: “Ai quan tâm cậu, tôi chỉ là ngứa mắt bọn chúng.”
Trầm Ngôn Xuyên nhặt balo trên mặt đất, xoay người rời đi.
Trong con hẻm chật hẹp, ánh hoàng hôn từ phía bên kia chiếu vào, bóng anh ta trải dài.
Tôi không xác định được cảm giác lúc đó như thế nào, chỉ nhớ khi hệ thống công bố đối tượng chiến lược, đáy lòng không kiềm chế được sự vui sướng dây dưa.
Tôi không thể nào nhẫn tâm được với bóng lưng như vậy.
Tôi đuổi theo Trầm Ngôn Xuyên, nhẹ giọng dỗ anh ta. Từ đó về sau anh ta đều dùng cách này để đối phó tôi. Ẩn bớt