Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VỊ HÔN THÊ CŨ MUỐN ÉP TA LÀM KẾ THÊ Chương 2 VỊ HÔN THÊ CŨ MUỐN ÉP TA LÀM KẾ THÊ

Chương 2 VỊ HÔN THÊ CŨ MUỐN ÉP TA LÀM KẾ THÊ

3:57 chiều – 26/12/2024

Đến ăn uống cũng khắt khe với ta, chỉ cho phép ta ăn chay.

Ngày ngày chỉ có rau cải với đậu phụ, còn không cho ta tự mình dùng bếp nhỏ để nấu món mặn.

Ta cũng thuận theo.

Mặc đồ tang, đội mũ trắng, đêm đêm khóc linh vì “tiên phu”.

Tạ Cửu Lang lập tức tức giận đến đá đổ lò đốt giấy tiền của ta.

“Ta còn chưa chết, nàng ngày ngày đốt vàng mã, chẳng phải cố ý nguyền rủa ta hay sao?”

Ta quỳ trước bếp lửa, dùng khăn tay lau nước mắt.

“Tiên phu mất chưa đầy một tháng, linh đường còn chưa dỡ.”

“Ta đáng lý phải đốt ít giấy vàng, giữ chút linh hồn cho chàng.”

“Mẫu thân cũng rất ủng hộ, còn thể hiện sự thông cảm cho ta là người giữ tiết, đặc biệt dặn dò phòng bếp, đừng làm điều gì trái với kiêng kỵ của ta.”

Sắc mặt Tạ Cửu Lang tựa như vừa nuốt phải ruồi bọ.

Kể từ đó, đồ ăn trong bếp lại trở về bình thường.

Người trong Tạ phủ trên dưới chỉ xem như ta không tồn tại.

Tạ Cửu Lang còn định nạp thêm một quý thiếp.

Có lẽ hắn nghĩ rằng ta không thể đạt được tiêu chuẩn “hiền lương” của hắn.

Ta cũng thấy thoải mái, dù sao ta còn phải dưỡng thai.

Đến ba tháng sau, một thiếp thất của Tạ Cửu Lang có thai.

Kẻ ngu ngốc đó cố ý đến trước mặt ta – vị phu nhân “sống cả đời như góa phụ” – để khoe khoang.

Lại còn trước mặt ta giả vờ nôn nghén.

Nàng ta giả nôn.

Còn ta lại nôn thật, nôn đến không kiềm chế được.

Đại phu trong phủ bắt mạch một hồi.

Liền mỉm cười chúc mừng: “Cửu thiếu phu nhân đã có hỷ.”

Chương 2

4

Có viên phòng hay không, Tạ Cửu Lang là người rõ nhất.

Hắn lập tức cầm đao xông vào phòng ta: “Nàng dám sỉ nhục Tạ gia ta như thế này!”

Ta nghiêng người nằm trên tháp, hờ hững ngẩng mắt, rồi lại đảo mắt một cái.

“Hài tử trong bụng ta, không phải của Tạ Cửu Lang ngươi, thì chính là của tiên phu đã khuất.”

“Ta chưa từng tư thông với người ngoài, sao lại bảo là sỉ nhục Tạ gia?”

“Trái lại, nếu không phải Tạ gia cố ý nhục mạ ta, sao lại thành ra thế này?”

Trước khi thành hôn lại từ hôn, đây là sỉ nhục đầu tiên.

Cầu chỉ ban hôn, lại chẳng báo trước với nhà ta, đây là sỉ nhục thứ hai.

Vội vã muốn ta làm “quản gia,” ép nhà ta trong mười ngày phải gả ta đi, đây là sỉ nhục thứ ba.

Không chịu vào động phòng.

Còn kiểm tra khăn trước mặt mọi người.

Từng việc từng việc, đều là nhục mạ.

Tạ Cửu Lang bị ta nói đến nghẹn lời, không thốt nổi một câu.

Ta chỉ cười nhạt: “Đôi khi ta thật không hiểu, giữa ta và Tạ gia các ngươi rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, mà phải hành hạ ta thế này?”

Ta và Tạ Cửu Lang, không nói là có tình ý thuở nhỏ, cũng là cùng nhau lớn lên.

Hắn nếu thật sự thay lòng, muốn từ hôn, thì có thừa thời gian.

Mạnh gia ta cũng chẳng bám riết mà không buông.

Hà tất phải đợi đến lúc ta sắp thành thân mới nói chuyện từ hôn.

Khi ấy các đại gia tộc đều đã biết, mà ta cũng đã lớn tuổi.

Ta suýt chút nữa bị tổ mẫu bắt đi xuất gia.

May thay mẫu thân hết sức ngăn cản, gửi ta đến nhà ngoại tổ.

Ngoại tổ ta một đời là đại nho, cũng là người thương yêu ta nhất.

Ngoại tổ còn gả ta cho môn sinh đắc ý của mình.

Tuy rằng gia cảnh nghèo khó, mẹ chồng lại khó tính.

Nhưng phu quân anh tuấn, lại tinh tế dịu dàng.

Ta cũng đã thực sự trải qua mấy năm tháng an lành.

Nếu không phải phu quân bạc mệnh vì dân mà chết dưới tay bọn sơn tặc.

Mẹ chồng lại muốn đưa ta vào chùa xuất gia.

Ta đâu cần phải “mượn giống” để có một đứa con làm chỗ dựa.

Ta nhìn Tạ Cửu Lang: “Nếu ngươi không phục, sao không dám cùng ta đến trước mặt Hoàng thượng mà biện luận?”

“Xem thử lỗi này, là ai sai?”

Tạ Cửu Lang nào dám?

Bởi vì hắn là người cầu cưới.

Bệ hạ hồ đồ mà chuẩn tấu.

Gây ra chuyện ép quả phụ giữ tiết tái giá như thế này.

Giới văn nhân trong thiên hạ đã chửi Tạ gia đến thậm tệ.

Hoàng thượng cũng thường xuyên bị Ngự sử dâng tấu khuyên can.

Tạ Cửu Lang đã lâu không dám bước chân vào tẩm cung của Tạ quý phi.

Hắn thở hổn hển, mắt trừng trừng nhìn ta, giọng đầy căm tức: “Vậy thì bỏ đi.”

“Sao có thể?” Ta ôm bụng, cố ý làm hắn chán ghét: “Đây là huyết mạch duy nhất của tiên phu.”

“Muốn ta bỏ, chi bằng ta cùng đứa trẻ chết sạch cho xong.”

Ta vừa nói vừa khóc nức nở.

 Tạ phủ lúc này đã loạn thành một đoàn.

Cưới một quả phụ đã đủ xấu hổ, sao còn có thể rước thêm một đứa con hoang?

Trước tiên là đại tẩu và đệ muội của Tạ gia đến khuyên giải.

Nhưng đều bị ta vừa khóc vừa kể lể: “Tiên phu đối với ta tốt nhường nào, nếu phá bỏ cốt nhục duy nhất của chàng, ta còn là con người sao?” mà cãi lại.

Sau đó, Tạ phu nhân vây kín sân viện của ta, định ép ta uống thuốc phá thai.

Kết quả bị ta đánh cho một trận, mặt mày thâm tím.

Khi các trưởng bối Tạ gia định đến hỏi tội ta, ta lập tức treo cổ tự sát.

Còn viết huyết thư, sai người mang đến Mạnh gia.

Trong thư ta thẳng thừng nói

“ Tạ gia đã nhục mạ ta quá lâu.

Nay còn muốn giết con ta.

Tiên phu ta vì dân mà chết, nay đến huyết mạch cũng chẳng được bảo toàn.

Ta vô dụng, chi bằng dẫn theo đứa trẻ này cùng đi xuống suối vàng.”

 

5

Ta được cứu xuống, mẫu thân sai người mời đến vị bà bà chồng trước của ta.

Bà bà chồng trước của ta, vốn là một địa chủ cường hãn.

Thủ đoạn của bà cao cường đến mức ngay cả ta cũng không đỡ nổi.

Biết Tạ gia muốn giết cháu của mình.

Bà trực tiếp lao vào cửa cung điện, máu văng khắp nơi.

Sau khi được cứu, bà run rẩy nói từng lời:

“Con trai ta không phải dòng dõi danh gia, ngày đêm cần mẫn học tập không ngơi nghỉ, nhờ may mắn mà được bước lên bậc thềm xanh.”

“Người sớm khuya lo liệu việc quan, diệt trừ sơn tặc, chẳng may mất mạng dưới đao cường đạo…”

Nói dứt lời, bà liền ngất đi.

Thân phận của tiên phu ta từ đó cũng được truyền ra ngoài.

Con nhà nghèo xuất thân nông dân.

Ba năm trước đỗ Trạng Nguyên.

Từ khi làm quan, càng nổi danh là vị quan tài năng.

Vì bảo vệ dân chạy nạn mà hy sinh.

Mà trong bụng ta, chính là cốt nhục duy nhất của chàng.

Phu quân vừa mất chưa bao lâu, Tạ gia đã ép ta qua cửa.

Giờ lại muốn hại đứa bé trong bụng ta.

Đám học trò xuất thân nghèo hèn phẫn nộ, liền vây kín cổng Tạ gia, ném đủ thứ trứng thối, rau héo vào cửa lớn nhà họ Tạ.

Mẹ chồng trước của ta, quả nhiên là số mệnh kiên cường.

Không chết, bà tỉnh lại.

Cứ thế mà đòi cháu của mình.

Nhưng Tạ phu nhân lại nói, đứa bé này e rằng là của Tạ Cửu Lang.

Lập tức có học trò hỏi: “Nếu đã là của Tạ Cửu Lang, cớ sao phải giết nó?”

Cuối cùng, vẫn là hoàng hậu, dì của ta phải ra mặt.

Hoàng hậu cho phép ta về lại Mạnh gia, sinh con xong, sẽ để hai họ cùng nhận.

Con cái sau này sẽ được chia làm hai dòng, Tạ và Cao.

Ta nhàn nhã trở về Mạnh gia.

Mẹ chồng trước của ta vẫn đòi giành lại đứa trẻ với ta.

Ta chỉ hỏi một câu: “Bà bà chẳng lẽ không màng đến gia sản nhà họ Tạ?”

Ta đã gả rồi.

Không thể gả không công, gia sản của Tạ Cửu Lang, tất phải có một phần cho con ta.

Vì vậy, sau khi sinh con, ta liền đưa bà bà chồng trước trở lại Tạ gia.

Có bà ấy trông chừng, ta yên tâm vô cùng.

Tạ gia khi thấy bà bà chồng trước của ta, ai nấy nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng họ không dám gây xung đột với ta nữa.

Họ không thể bỏ thê , cũng không thể hòa ly.

Mạnh gia nhà ta còn đó, thánh chỉ do bệ hạ tự tay ban, họ không dám để ta chết.

Ta, Mạnh thị, là vết nhơ mà Tạ gia không thể tẩy sạch.

Ban đầu Tạ Cửu Lang tức giận đến phát điên, không chịu gặp ta.

Nhưng thấy ta sống hòa thuận với con và mẹ chồng trước, hắn lại không cam lòng, chạy đến trước mặt ta để khẳng định sự tồn tại của mình.

“Mạnh A Tự, nàng sao có thể tuyệt tình đến vậy?”

Khi ấy, ta đang nằm ngủ trưa trên ghế trong viện, nghe vậy, ta mở mắt.

“Lại có chuyện gì nữa?”

“Nàng  cũng có con gái, sao nhẫn tâm hại cái thai của A Yến?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ hỏi:

“Con gái ta vốn không phải con của ngươi, cả đời này cũng sẽ không sinh con cho ngươi, lại càng không tranh giành sủng ái của ngươi.”

“Ta ăn no rảnh rỗi, đi hại thiếp thất và con riêng của ngươi sao?”

Tạ Cửu Lang đỏ bừng mặt, ấp úng hồi lâu.

Cuối cùng vẫn chẳng nói nên lời.

Ta vốn luôn nghĩ Tạ Cửu Lang nhân phẩm thấp kém, giờ ngẫm lại, e rằng đầu óc hắn không được sáng suốt.

Ta rất tò mò, liền hỏi: “Tạ Cửu Lang, vì sao ngươi cầu cưới ta?”

“Chẳng phải vì ta hiền lương sao?”

Tạ Cửu Lang lập tức phản bác: “Ngươi là kẻ lòng dạ hẹp hòi, khi xưa chưa thành thân với ta, đã nhiều lần bắt nạt A Anh.”

“Sau đó còn cố tình giở trò, hại chết A Anh.”

“Chỉ để được gả vào Tạ gia ta.”

“Ta không cưới ngươi, ngươi chắc chắn sẽ hại chết con ta.”

Ta: “…”

“Ai hại A  Anh của ngươi?”

Ta thấy thật nực cười:

“Nếu nói lúc còn có hôn ước, ta là vị hôn thê chính danh của ngươi, tương lai là phu nhân của ngươi, ta cần gì phải ghen tỵ với ai? Thẳng tay đánh chết cho rồi.”

“Nếu nói sau khi ngươi thành thân, hừ, nếu không phải Tạ gia ngươi dối gạt bệ hạ để ra chỉ, ta cũng chẳng thể tái giá.”

Ta đầy vẻ khinh thường, nói:

“Rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin, nghĩ rằng ta sẽ vì ngươi mà hại người?”

“Ngươi là đích tử nhà thế gia.”

“Ta cũng là đích nữ do danh gia bồi dưỡng, không gả cho ngươi, gả cho người khác cũng chẳng kém cạnh gì.”

Nói là thuở nhỏ có tình.

Nhưng thứ tình ấy nhẹ như gió thoảng, một cơn gió thổi qua liền tan biến.

Đổi lại một người nam nhân tốt khác.

Ta vẫn có thể cùng người chung sống trọn đời, cùng gánh vác trọng trách