Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỆ NGỌC Chương 1 VỆ NGỌC

Chương 1 VỆ NGỌC

8:25 chiều – 27/10/2024

Đêm trước khi gả cho Thái tử, phụ thân từ bên ngoài đưa về một nữ tử là con gái của ngoại thất.

“Muội muội của con quốc sắc thiên hương, dung mạo hơn con gấp bội. Có nó đi cùng con vào Thái tử phủ, ắt hẳn sẽ giúp con giữ vững ân sủng.”

Ta cảm thấy buồn cười.

Ta chính là kẻ thù đã giết mẫu thân của nàng ta, làm sao nàng ta có thể giúp ta giữ ân sủng được?

Quả nhiên, vào ngày đại hôn, nàng ta mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, đứng bên cạnh ta thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Ngoại trừ phu quân của ta, Thái tử điện hạ.

1

Phụ thân yêu chiều ngoại thất của mình như bảo bối, người đó chính là Lý Thu Liên – muội muội cùng cha khác mẹ của mẫu thân.


Hàng ngày, bà ta đến phủ, đóng kịch tình thâm tỷ muội với mẫu thân, nhưng thực chất là lén lút tư tình với phụ thân.


Khi mẫu thân mang thai lần hai được tám tháng, thái y chẩn đoán chắc chắn là một nam hài.

Lúc mẫu thân lâm bồn, Lý Thu Liên cố ý khóc lóc thú nhận rằng mình không chỉ là ngoại thất của phụ thân mà tám năm trước đã sinh cho ông ta một đứa con gái.


Tám năm trước, chính là năm thứ hai mẫu thân gả cho phụ thân.


Cảnh tượng phu thê ân ái hóa ra chỉ là sự lừa gạt, tình nghĩa tỷ muội cũng trở thành trò cười.

Mẫu thân tức giận đến mức qua đời, chỉ để lại ta và đệ đệ nhỏ tuổi còn đang bú mớm.

Năm ấy, ta tám tuổi, trưởng thành chỉ trong một đêm.


Ta theo chân nhũ mẫu, học cách lo liệu hậu sự cho mẫu thân, không rời nửa bước để chăm sóc, an ủi đệ đệ.


Trong khi đó, phụ thân ở biệt viện, vui vẻ hưởng thụ Tết Trung Thu cùng Lý Thu Liên và con gái bà ta.

Ngày đầu thất của mẫu thân.

Ta mang thân thể yếu đuối, một mình bước vào biệt viện mà phụ thân an bài cho Lý Thu Liên.

Bà ta vẫn như thường ngày, giả vờ từ ái nói với ta.


“Ngọc Nhi, vài ngày nữa phụ thân con sẽ đón ta về phủ làm chủ mẫu, khi đó con phải gọi ta là mẫu thân rồi.”


Sự từ ái giả tạo không thể che đậy được vẻ đắc ý trong ánh mắt của bà ta.


Bà ta vuốt ve mặt ta, gọi Vệ Châu và Vệ An – con gái và con trai của mình – tới.

“Mau tới gặp đại tỷ của các con đi.”

Vệ Châu và Vệ An, với biểu cảm khác nhau, gọi ta là tỷ tỷ.


Lý Thu Liên cười đùa với ta:

“Lần đầu tiên Ngọc Nhi gặp đệ đệ muội muội, chắc chắn là chưa chuẩn bị lễ gặp mặt rồi, khi về phủ nhớ phải bù vào đấy. Dù con không còn mẫu thân dạy bảo, nhưng cũng phải biết điều.”

Ta mỉm cười, tay vuốt ve lưỡi dao lạnh trong tay áo, nói với Lý Thu Liên.


“Di nương, người lại đây chút, ta có một cây trâm bạch ngọc muốn tặng người.”


Bà ta không chút đề phòng, cúi người xuống, khóe mắt và lông mày đầy vẻ đắc ý.

Chỉ trong tích tắc, nụ cười trên môi bà ta tan biến.


Ánh mắt bà ta cứng lại, tay ôm chặt vết thương nơi cổ đang tuôn trào máu tươi, không thể tin nổi nhìn ta, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào.


Bà ta đổ gục xuống đất, co giật, bụi bay lên, đôi mắt đầy máu trợn trừng nhìn ta.

Vệ Châu và Vệ An hét lên thất thanh.

Ta bình thản lau vết máu trên lưỡi dao, mỉm cười.

“Nhận lấy lễ gặp mặt mà tỷ tỷ đã tặng cho các ngươi đi.”

2

Vệ Châu khóc lóc đến xé lòng, nhưng vì sợ con dao trong tay ta, không dám liều mạng.

“Phụ thân sẽ không tha cho ngươi! Phụ thân sẽ bắt ngươi đền mạng cho mẫu thân!”

Không đâu.

Nếu việc ta giết thứ mẫu bị lộ ra ngoài, con đường làm quan của phụ thân cũng sẽ kết thúc.

Dù chỉ vì lợi ích bản thân, ông ta cũng sẽ tìm mọi cách để thu dọn hậu quả cho ta.


Vệ Châu không hiểu cha nàng ta là người coi trọng lợi ích thực tế đến mức nào.

Nhưng ta thì hiểu rõ.

3

Phụ thân đã cố tình che giấu mọi chuyện xảy ra ở biệt viện, qua loa lo liệu hậu sự cho Lý Thu Liên.


Ông ta cầm dao tiến về phía ta:

“Ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng đã độc ác đến vậy! Ngươi phải chết!”

Đệ đệ nhỏ khóc không ngừng, còn nhũ mẫu theo lời ta đã mời tổ mẫu đến. Nhờ vậy, ta mới thoát khỏi cái chết.


Nhưng hình phạt nặng nề vẫn không tránh được.

Ông ta bỏ thuốc vào thức ăn của ta, không quá một tháng, ta sẽ trở nên điên loạn.


Ông hận ta vì đã giết đi người ông yêu quý nhất.

Ta cũng hận ông vì đã tổn thương người thân nhất của ta.


Đó là mẫu thân ta, người đã mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra ta, tám năm trời yêu thương chăm sóc ta không khác gì bảo vật.

Ta hận phụ thân mình, ông ta cũng hận ta.

Cha con chúng ta đã trở thành kẻ thù của nhau.

Giữa mùa đông lạnh giá, ta nhảy xuống hồ băng, liều mình, chỉ mong tìm được con đường sống.

Di mẫu đã có lý do chính đáng để dẫn người đến đón ta và đệ đệ nhỏ yếu đi.

Trước khi rời đi, ta nói với phụ thân.

“Ông mà dám đón Vệ Châu và Vệ An về nhà nuôi dưỡng, ta sẽ đến nha môn đánh trống kêu oan, kể cho cả thiên hạ biết chuyện ông với muội muội của phu nhân tư thông, ép đến mức vợ con phải chết.


“Ta sẽ khai hết chuyện ta giết ngoại thất ra. Mạng ta chẳng đáng là bao, nhưng cả gia tộc nhà họ Vệ sẽ bị ta làm ô danh. Nam thì sự nghiệp tan tành, nữ thì chẳng còn ai dám gả.”


“Phụ thân à, chỉ cần ta còn sống, đừng mong đưa bọn họ bước chân vào nhà họ Vệ.”

Phụ thân tức giận đến đỏ mặt, vung tay tát ta một cái rồi bóp chặt cổ ta.


“Sao ta lại sinh ra thứ nghiệt súc bất hiếu như ngươi! Ngươi dám!”

Ta cười nhìn ông ta, không hề vùng vẫy. Từ từ, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán ông ta, và rồi chính ông ta buông tay ra.

Ông ta thì thầm, trong mắt sâu thẳm là sự sợ hãi.

“Đồ điên, ngươi là một kẻ điên!”

Ta mỉm cười nói.

“Ta không điên, nhưng cha lại là một kẻ hèn nhát. Phụ thân , ta dám liều mạng vì mẫu thân, còn phụ thân thì không dám công khai báo thù cho người đàn bà ông yêu quý nhất.”

“Phụ thân không bằng ta.”

4

Có sự hiện diện của di mẫu, tất cả sính lễ mà mẫu thân mang theo khi về nhà chồng đều được kiểm kê đầy đủ và mang đi theo ta.


Tổ mẫu trong lòng không vui, nhưng cũng không thể nói được gì.


Bà ta không muốn để đệ đệ của ta rời đi.

Đêm ấy, đệ đệ ta toàn thân nổi mẩn đỏ, sốt cao không dứt.

Di mẫu đã làm lớn chuyện, khiến tổ mẫu tức đến ngất xỉu, phụ thân chỉ biết chống tay lên trán, phẩy tay.


“Ngươi đem đi, mang tất cả đi!

“Ta đâu chỉ có một đứa con trai này!

“Cút đi! Các ngươi đều cút đi cho ta!”

Di mẫu đã chuẩn bị sẵn viện mà mẫu thân từng ở khi còn ở nhà thân mẫu để ta ở, ta dẫn theo đệ đệ và nhũ mẫu ở tại đó.


Để trả ơn di mẫu, ta đã thay biểu tỷ nhập cung làm đồng học cho Ninh Chiêu công chúa.

Ninh Chiêu công chúa tính tình ngang ngược, khó chiều.

Liên tục có mấy đồng học nhập cung rồi lại khóc lóc trở về, bị hành hạ đến mức không ra hình dạng.


Lần này đến lượt gia đình ngoại tổ, di mẫy không nỡ để con gái ruột chịu khổ, còn ta thì không muốn ở lại nhà họ Vệ.


Hai bên đều đạt được mong muốn.

Ngày đầu nhập cung, ta đã bị phạt quỳ.

Lý do là vì búi tóc của ta không đẹp, taa mỉm cười nhận tội.

Ngày thứ hai, ta bị treo trên cây, ta cũng mỉm cười nhận tội.

Cho đến khi ta ngất đi, được Thái tử cứu.

Khi tỉnh lại, Thái tử đang trách mắng Ninh Chiêu.
Ta cố nén đau đớn và yếu ớt, quỳ xuống dập đầu.


“Là thần nữ làm vỡ chén, mạo phạm điện hạ, nên điện hạ mới phạt thần.”


Lời trách mắng của Thái tử khựng lại, Ninh Chiêu cắn môi nhìn ta.


Thái tử hít sâu một hơi, gõ đầu Ninh Chiêu.

“Nàng không phải là nô tài trong cung của ngươi, nàng là đồng học của muội, là con gái của đại thần, mẫu thân nàng là con gái của Bình Viễn hầu, phụ thân nàng là Tả chiêm sự, sao muội có thể vô lý như vậy.”