Trước khi tướng quân xuất chinh, chàng ấy đã ở lại phòng của ta.
Hai tháng sau, tướng quân vẫn chưa trở về còn ta thì ngồi bên giếng cạn trong sân nôn mửa dữ dội.
Tướng quân phu nhân lo lắng liền cho mời đại phu đến bắt mạch cho ta.
“Phu nhân, Vân Uyển cô nương có thai rồi…”
Phu nhân lộ vẻ ngạc nhiên.
Ta từ giường đứng dậy, mắt đỏ hoe quỳ xuống đất: “Phu nhân, là con của tướng quân.”
Nàng ấy chỉ dặn dò mọi người không được phép tiết lộ chuyện này và hàng ngày thì sai người đưa đồ bổ vào phòng ta.
Tháng thứ ba, tướng quân cuối cùng cũng khải hoàn, trên người chàng ấy mặc áo giáp, phong thái uy nghiêm.
Liếc nhìn ta, chàng ấy nhíu mày, mặt lạnh lùng nói với phu nhân: “Ta và Vân Uyển chưa từng có tình cảm, làm sao có con được?”
1
Lời tướng quân vừa dứt, phu nhân mắt rưng rưng, quỳ xuống: “Tướng quân, ngài…”
Tướng quân lạnh lùng nói: “Phu nhân không cần nói nhiều, Vân Uyển không thể ở lại phủ.”
Ta chỉ cảm thấy tứ chi rã rời, cố gắng kìm nén nước mắt, đối diện ánh mắt lạnh lùng của chàng ấy. Đêm hôm đó sự nhiệt tình còn hiện rõ trong tâm trí, sao mới ba tháng mà chàng đã quên nhanh vậy?
Phu nhân cầu xin thay ta: “Tướng quân, Vân Uyển từ nhỏ đã không có phụ mẫu, từ nhỏ ở trong phủ lớn lên cùng với ta. Chúng ta như tỷ muội ruột thịt, xin tướng quân tha thứ.”
Thẩm Thế Chi ngồi lên ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lẽo, giọng lạnh lùng: “Đưa Vân Uyển đến trang trại trên núi Lăng Vân, không có lệnh của ta, không được về phủ.”
Phu nhân rưng rưng nhìn ta, quay đầu nói với Thẩm Thế Chi: “Tướng quân, đường đến núi Lăng Vân hiểm trở, Vân Uyển lại đang mang thai, nàng ấy…”
Thẩm Thế Chi phất tay: “Ta nhớ tình cảm chủ tớ giữa nàng ta và phu nhân, chuyện này từ nay về sau không được nhắc đến trong phủ!”
Tâm ta như tro tàn, như bùn nhão ngã xuống đất, nước mắt không ngừng rơi, cả đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi. [Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó]
Bà mụ thân cận của phu nhân – Phùng bà bà đến giúp ta thu xếp hành lý.
Bà vừa gấp y phục vừa lẩm bẩm: “Ta biết trong lòng con không phục. Rõ ràng phụ thân con đã đính ước với lão tướng quân, cuối cùng người gả vào lại là tiểu thư Bình Đình, nhưng con cũng không thể… thôi, sau này con tự lo liệu.”
Ta và Tướng quân phu nhân Vân Bình Đình vốn là biểu tỷ muội.
Năm đó phụ thân ta là nhị công tử của Vân gia giàu có nhất kinh thành nhưng lại phải lòng một xảo nương của tiệm thêu Vân La. Phụ thân không màng sự phản đối của gia tộc liền cùng mẫu thân ta bỏ trốn đến Giang Nam, sau đó hạ sinh ra ta.
Khi ta bảy tuổi, dịch bệnh bùng phát ở Giang Nam, phụ mẫu chết vì bệnh. Sau khi phụ thân ta rời đi, Vân gia tuyên bố nhị công tử đã qua đời. Tổ mẫu liền đưa ta về Vân gia, nuôi dưỡng trong phòng của đại bá mẫu như một nô tỳ.
Khi còn trẻ, phụ thân ta đã có quan hệ thân thiết với lão tướng quân, hứa hẹn sau này nếu có con cái thì sẽ trở thành thông gia. Lão tướng quân giữ lời, khi đến cầu hôn đã nói: “Dù nhị công tử của Vân gia đã mất sớm, Thẩm gia cũng chỉ nhận tiểu thư Vân gia làm chủ mẫu tương lai.”
Ta theo biểu tỷ vào phủ tướng quân, làm tỳ nữ thân cận của tỷ. Đêm trước ngày tỷ xuất giá, đại bá mẫu luôn đối xử tốt với ta nắm lấy tay ta, ân cần nói: “Vân Uyển, bây giờ Vân gia không còn như xưa. Con theo Bình Đình đến phủ tướng quân. Sau này có người con yêu thương, ta sẽ bảo Bình Đình nhận con làm muội muội kết nghĩa, từ phủ tướng quân xuất giá nhất định sẽ cho con đủ thể diện.”
Ta nắm chặt tay bá mẫu, mỉm cười gật đầu.
Trời dần tối, Phùng bà bà giục ta mau đi.
Bà đưa cho ta một túi tiền, khẽ nói: “Đây là của phu nhân cho con. Đường đến trang trại không dễ đi, phu nhân đã xin tướng quân sắp xếp xe ngựa cho con. Con đi đường cẩn thận.”
Ta khoác áo choàng, rưng rưng chào từ biệt Phùng bà bà. Xe ngựa dần xa, bóng dáng Phùng bà bà ngày càng nhỏ, nước mắt làm mờ mắt ta, không kìm được mà khóc thành tiếng.
Đến cổng thành, quan binh giữ cổng theo lệ tra hỏi, ta suy nghĩ mãi.
Đi đến núi Lăng Vân, vận mệnh sau này đã rõ như ban ngày. Tiếng xấu mang trên vai, hạ sinh hài tử ra cũng sẽ khiến nó chịu sự khinh miệt của người đời.
Đó không phải là cuộc sống ta mong muốn, càng không phải là cuộc sống mà ta muốn dành cho hài tử của mình.
Trong lúc hoảng loạn, nhân lúc tiểu đồng không để ý, ta nhảy xuống xe ngựa. Mặc kệ đau đớn toàn thân, ta lập tức đứng dậy chạy đi, trốn vào con hẻm sau của một ngôi nhà. Nhìn thấy tiểu đồng sắp đuổi đến, ta ẩn mình vào một bao tải lớn, hòa lẫn với đống đồ lặt vặt ở góc tường, lặng nghe tiếng bước chân ngày càng xa.
Thời gian trôi qua rất lâu, ta mới chui ra khỏi bao tải.
Trời cũng đã tối, xa xa trên đường chỉ còn lác đác vài người.
Cơn đau nhói từng cơn ở bụng dưới làm ta ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra, hai tên nam nhân tiến lại gần.
Trong đó có một nam nhân lớn tuổi hơn, trên má trái có một nốt ruồi lớn, cười nhếch mép: “Ô, nhìn kìa, ở đây còn có một mỹ nhân.”
Nam nhân còn lại thì trẻ hơn cũng tiến lại gần xem xét: “Không có trang sức quý giá, nhưng bộ y phục này không giống của nhà thường dân, chắc là tỳ nữ của nhà giàu.”
Nam nhân có nốt ruồi thô bạo đặt tay lên mặt ta, rồi trượt xuống, bắt đầu cởi váy áo của ta. Ta muốn ngăn lại, nhưng không còn chút sức lực nào, ngay cả kêu cứu cũng không được.
“Đại ca à, đừng làm vậy, lỡ như, lỡ như đây là người của quý nhân nào thì sao…” tên còn lại ngăn lại.
“Ta mặc kệ, để ta vui vẻ trước đã!” Hắn cởi áo ngủ của ta, sắp sửa cởi đến quần thì mắt hắn trợn tròn, ta nhìn theo ánh mắt hắn, toàn là máu.
“Thật xui xẻo, nhiều máu thế này, sắp chết rồi!”
“Đi nhanh thôi ca, lát nữa có người chết thì không hay đâu.” Tên kia kéo nam nhân có nốt ruồi ra khỏi hẻm.
“Đứng lại, các ngươi đang làm gì ở đó?” Một giọng nam trầm vang lên, ta dần mất ý thức.
Khi tỉnh lại, ta nằm trên một chiếc giường ấm áp.
Y phục từ trong ra ngoài đã được thay mới, bụng dưới đau âm ỉ, cảm giác cơ thể như rơi xuống.
“Cô nương tỉnh rồi?” Một cô nương xinh đẹp đỡ ta dậy.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng ấy được búi thành kiểu nửa vầng trăng, một cây trâm cài bằng san hô và ngọc trai màu hồng nhẹ nhàng rủ xuống bên trái, váy dài màu hồng phấn kết hợp với áo lụa màu hồng nhạt, khiến nàng ấy trông vô cùng yêu kiều.