Ta là trưởng công chúa cao quý nhất của Đại Thịnh, Trì Nghiêm, nhưng lại phải gả cho tướng quân xuất thân thấp hèn bị mù một mắt.
Tướng quân tên là Hà Bất Quần, trước đây trong lúc chiến đấu bị thương và bị mù mắt phải, nên không được tiên hoàng trọng dụng. Sau khi thiên tử hiện tại lên ngôi, mới phong ngài ấy làm tướng quân tam phẩm.
Ngài ấy dẹp loạn chính là dẹp loạn ngoại tổ phụ ta – Nhậm đại tướng quân.
Vì vậy, chúng ta có thù.
Đêm tân hôn, ta và nha hoàn Bạch Đào đổi y phục, mang theo tài sản định chạy trốn.
Nhưng ta không ngờ Hà Bất Quần lại đến kịp lúc như vậy.
Ngài ấy đeo nửa chiếc mặt nạ che đi mắt phải bị sẹo, dưới ánh đèn và bộ hỉ phục đỏ thắm, nửa khuôn mặt không che mặt nạ trông đặc biệt âm u và đáng sợ.
Ngài ấy nhìn chằm chằm vào ta trên cây, cười mà như không cười:
“Công chúa điện hạ, người muốn tự mình xuống, hay để thần giúp người xuống?”
Ta nhìn bức tường sân chỉ trong tầm với, cắn răng:
“Các ngươi đi lấy thang đến.”
Họ quả nhiên đi lấy thang, ta thấy những gia đinh vây quanh ta tản ra, ta lập tức ném bọc hành lý qua tường, từ trên cây nhảy xuống.
Biển khổ của đại hôn vô biên, tự do gần ngay trước mắt.
“Xoẹt” một tiếng, y phục của ta không biết từ lúc nào bị mắc vào cành cây.
Như một con chim sẻ bị gãy cánh, sau một khoảnh khắc lơ lửng ngắn ngủi, ta đột ngột rơi xuống, thậm chí chưa kịp thốt lên một tiếng kêu kinh hãi.
Ngay khi khuôn mặt ta cách mặt đất chỉ một chút, có người đỡ lấy ta, tránh được một thảm kịch trần gian.
Khi ta thở mắt ra, ngước lên nhìn khuôn mặt của Hà Bất Quần, mới nhận ra, ta đang ôm eo ngài ấy.
Ta cười gượng một tiếng: “Eo của tướng quân… không, tướng quân thật chu đáo.”
Hà Bất Quần im lặng lùi lại nửa bước.
Đại hôn đầu tiên của ta bắt đầu bằng trăm dặm lụa là, mười dặm kiệu hoa, và kết thúc bằng việc ta trốn thoát thất bại.
Ta gả cho Hà Bất Quần là do thiên tử ban hôn, vì vậy ngày hôm sau ta và ngài ấy phải vào cung tạ ơn.
Hoàng đế trước tiên cho Hà Bất Quần tiếp kiến, sau đó lại gọi riêng ta vào.
Ta cung kính hành lễ: “Trì Nghiêm bái kiến Hoàng huynh.”
“Đừng gọi ta là Hoàng huynh,” Lưu Tấn tức giận nói, “leo tường bỏ trốn… ta chịu không nổi mất mặt.”
Ta liền đứng dậy, tùy ý tìm một chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống và ngáp một cái: “Muội làm mất mặt người hoàng cung, nhưng muội lại thấy rất tốt a, là hoàng huynh tự ép ta gả vào phủ tướng quân không phải sao.”
Lưu Tấn lập tức hiện rõ vẻ giận dữ, trên mặt bao phủ một tầng tức giận, miệng nói toàn những lời uy nghi của hoàng gia, đạo lý phu xướng phụ tùy, khiến ta nghe càng thêm buồn ngủ.
“Trì Nghiêm, muội không thể chỉ nghĩ đến bản thân, công chúa Đại Thịnh đều có trách nhiệm và sứ mệnh của mình.”
Thấy Lưu Tấn rất nghiêm túc, ta lập tức tỉnh táo lại: “Chẳng lẽ Hoàng huynh muốn ban hôn ly cho chúng ta? Hay là muốn xây cho ta một phủ công chúa có cả chục nam sủng?”
Lưu Tấn thở dài một tiếng: “Tiên đế chưa kịp thu hồi binh quyền đã băng hà, nay Đại Triều lại có ngoại địch, hoàng quyền suy yếu…”
Ta ngắt lời hoàng huynh: “Xin người nói chuyện bình thường.”
Lưu Tấn đơn giản rõ ràng: “Muội tiếp cận Hà Bất Quần, giám sát hắn, đừng để hắn tạo phản.”
“Hà Bất Quần xuất thân hèn mọn, không nên có chút quan hệ nào,” ta nhìn Lưu Tấn như nhìn kẻ ngốc, “hắn mà tạo phản được, công chúa ta cũng có thể làm hoàng đế rồi.”
“Đừng đùa như vậy.” Lưu Tấn khẽ ho, hạ thấp giọng, “Ta nghi ngờ Hà Bất Quần ngầm liên kết với Ngũ hoàng tử, việc này chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng.”
“Ngũ hoàng tử Lưu Tuyên? Hắn không phải đã chết trong cuộc biến loạn nhiều năm trước sao?” Ta không khỏi nhíu mày hỏi, “Hoàng huynh nghe được tin này từ đâu?”
“Đương nhiên là do người của ta truyền đến, bằng chứng xác thực.” Lưu Tấn nói, “Lưu Tuyên không chỉ không chết, mà còn ngấm ngầm phát triển thế lực.”
Sắc mặt ta trở nên nghiêm trọng, nếu Ngũ hoàng tử Lưu Tuyên thực sự cấu kết với tướng quân Hà Bất Quần, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho ta và Lưu Tấn.
“Lý lẽ ta đều hiểu,” ta nói, “Nhưng Hoàng huynh bảo ta làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng phải cho ta chút lợi ích chứ?”
Lưu Tấn nhướn mày hỏi: “Muội muốn gì?”
“Rất đơn giản, một phủ công chúa có cả chục nam sủng.”
Lưu Tấn: ????
Lưu Tấn nói sau khi sự việc thành công sẽ thỏa mãn yêu cầu của ta.
Để tỏ lòng thành hoàng huynh đề nghị sẽ bắt đầu xây phủ công chúa cho ta.
Ban đầu ta định đề nghị không quan tâm đến phủ công chúa trước, việc tìm kiếm nam sủng mới là quan trọng, nhưng không may hoàng muội của ta, Thiên Lâm, đột nhiên đến phòng thượng thư, nói rằng Đức Thái phi có việc cần tìm ta, ta đành tạm thời đồng ý với Lưu Tấn.
Thiên Lâm búi tóc kiểu thùy nhĩ, trông lanh lợi đáng yêu:
“Hoàng tỷ ở trong hoàng cung lúc nào cũng bắt nạt Hoàng huynh, đến phủ tướng quân cũng sẽ bắt nạt tướng quân sao?”
Ta bẹo má muội ấy: “Đừng nói như thể hoàng tỷ của muội là kẻ côn đồ.”
Ta dỗ dành Thiên Lâm, sau đó đến hậu cung thăm Đức Thái phi .
Mẫu hậu của ta vì chuyện Nhậm gia mà qua đời từ rất sớm, luôn là Đức Thái phi chăm sóc ta và Thiên Lâm.
Đức Thái phi sống ẩn dật trong hậu cung, hàng ngày tụng kinh ăn chay, từ sau khi tiên đế chết trong cuộc biến loạn trong cung, bà càng chưa từng bước chân ra khỏi cung điện.
Dù bà đối xử lạnh nhạt với mọi người nhưng trong lòng ta bà là vị trưởng bối duy nhất.
Ta phàn nàn với Đức Thái phi về việc Lưu Tỉnh yêu cầu ta điều tra Hà Bất Quần.
Đức Thái phi xoay chuỗi tràng hạt, niệm một tiếng Phật hiệu, nói:
“Công chúa sớm hoàn thành việc Hoàng thượng giao phó thì sẽ sớm thoát khỏi Hà Bất Quần thôi. Đến lúc đó, ta sẽ giúp công chúa xin Hoàng thượng ban hôn ly cho các ngươi.”
Ta thấy Đức Thái phi nói rất đúng, nên vội vàng quay về phủ tướng quân.
Muốn điều tra một người có vấn đề hay không, nơi dễ ra tay nhất chính là kho hàng.
Tuy nhiên, kho hàng của phủ tướng quân lại chất đầy sính lễ của ta, không thấy chút tài sản nào của Hà Bất Quần.
Ta chất vấn Hà Bất Quần: “Ngài làm tướng quân bao nhiêu năm như vậy, bổng lộc của ngài đâu? Gia sản của ngài đâu?”
Hà Bất Quần thản nhiên: “Ta không biết quản lý tài sản.”
“Ngài tiêu sạch hết rồi sao?” Ta không tin nhìn ngài ấy, “Cả nhà ngài không có chút vàng bạc gì sao?”
Hà Bất Quần nhắc nhở: “Công chúa, bây giờ gia đình của ta cũng bao gồm cả nàng.”
Ta tức giận ném sổ sách xuống đất: “Bản công chúa không muốn làm một nhà với kẻ nghèo kiết xác.”
Ta quan sát Hà Bất Quần ba ngày, phát hiện ngài ấy sinh hoạt có quy luật, ăn uống thanh đạm, không có bất kỳ dấu hiệu ăn chơi trác táng nào.
Ta lén hỏi nha hoàn Bạch Đào của mình:
“Muội nói liệu có phải Hà Bất Quần đã chuyển tài sản đến nơi không ai thấy được không…”
Lương bổng của Hà Bất Quần nói cao không cao, nói ít cũng không ít, cũng đủ để nuôi binh lính riêng rồi…
Nghĩ đến đây, ta liền muốn lấy giấy bút: “Không được, ta phải gửi thư mật cho Hoàng huynh.”
Bạch Đào kéo ta lại: “Công chúa, nô tỳ nghe nói, tướng quân đã dốc hết gia sản để cưới công chúa…”
Ta đập bàn: “Chắc chắn không có khả năng đó.”
Cuốn sổ sách trong kho nhất định là giả, cuốn sổ sách thật sự chắc chắn bị Hà Bất Quần giấu đi.
Ta nhìn về phía tiền viện.