Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
VẬN KHÍ - FULL Chương 1: VẬN KHÍ

Chương 1: VẬN KHÍ

3:32 chiều – 09/05/2024

1.

Khi thánh chỉ ban hôn được hạ xuống, ta bỗng chốc trở thành trò cười cho thiên hạ.

Mọi người đều đàm tiếu rằng mười mấy năm thanh mai trúc mã, cuối cùng ta cũng chỉ là một thứ thiếp thất. Nhiếp chính Vương phi được phủ Cửu Vương giáo dưỡng từ bé, lại bị thứ nữ do Thái hậu đưa về cướp mất vị trí.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nhân vật chính trong câu chuyện cười ấy đã thay đổi.

Ngày mùng hai tháng tám, ngày lành tháng tốt.

Ta và Mạnh Ngu Ninh cùng ngày tiến phủ, chỉ khác là nàng ta là chính phi, còn ta là trắc phi.

Đêm tân hôn, Úc Tẫn xem nàng ta chẳng khác gì không khí, cứ để mặc nàng ta đợi trong phòng tân hôn. Dù có vô số hạ nhân và tỳ nữ quỳ lạy van xin cũng không ngăn được bước chân vội vã chạy đến chỗ ta của Nhiếp chính vương.

Cái tát này quả thật rất đau.

Nhưng điều ta không ngờ nhất là Mạnh Ngu Ninh lại chạy tới trước cửa phòng ta, thậm chí còn định xông vào.

Ta nhanh chân mở cửa trước, giơ tay chặn nàng ta lại.

“Có chuyện gì, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ cùng ta sao?”

Mạnh Ngu Ninh có dung mạo thanh tú, khuôn mặt vô hại, thân hình gầy gò khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ chói, trông thật đáng thương.

Nhưng khuôn mặt ngây thơ như thỏ trắng ấy, khi nhìn thấy ta lại lộ ra vẻ căm ghét, dù chỉ là thoáng qua, rồi nàng ta liền dùng giọng điệu của một chính thê mà nói với ta: “Theo cấp bậc lễ nghĩa phép tắc, đêm nay Úc Tẫn phải cùng ta động phòng!”

Ta bước từng bước xuống bậc thềm, ánh mắt hơi lạnh nhìn nàng ta từ trên cao.

Ta khẽ mỉm cười, giọng nói đầy khinh thường: “Ồ?”

Mạnh Ngu Ninh lùi lại hai bước, cố gắng che giấu vẻ hoảng loạn trên mặt mình, cứng rắn nói: “Ta là được Thái hậu ban hôn, là chính thê của Nhiếp chính vương, còn ngươi…”

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng ta mở ra, xa xa, một thân hình cao lớn uy nghi bước ra.

Khuôn mặt ấy vô cùng nổi bật, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, sống mũi cao, đẹp đến mức khiến người ta e dè kinh sợ.

Úc Tẫn vốn là người điềm tĩnh, nhưng lúc này ánh mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngu Ninh, như nhìn một kẻ đã chết.

Ta quay người, trở lại bên cạnh Úc Tẫn.

Ánh trăng le lói chiếu lên người hai người chúng ta, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo giống nhau.

Đôi mắt Mạnh Ngu Ninh co lại, lùi về phía sau vài bước.

Nàng ta nhìn thấy trên chiếc áo bào đen của Úc Tẫn có thêu một con rồng đen năm móng uốn lượn đến tận gấu áo, trông vô cùng hung dữ và tàn bạo. Thắt lưng thon gọn của hắn được thắt một chiếc đai sư tử, trên đó treo một nửa miếng ngọc bội màu trắng.

Còn trên bộ hỉ phục màu đen của ta lại có thêu hình chim Loan đen tuyền, trên eo cũng treo một nửa miếng ngọc bội còn lại.

Một trái một phải, vừa vặn ghép thành một miếng ngọc bội.

Tiếp theo, là hai bàn tay chúng ta đang mười ngón đan vào nhau.

Ngày đại hỷ, một đôi long phụng mặc hỉ phục đen chỉ cần đứng đó thôi, đã khiến cả phủ Nhiếp chính vương tràn ngập cảm giác áp bức lạnh lẽo và ngột ngạt.

Mạnh Ngu Ninh không khỏi run rẩy.

Khuôn mặt nàng ta tái mét, ra vẻ yếu đuối, cất giọng: “Ngu Ninh xin bái kiến Nhiếp chính vương.”

Khi nói chuyện với Úc Tẫn, nàng ta không còn hung hăng như trước nữa, dịu dàng như thể đã biến thành một người khác, ánh mắt càng không nỡ rời khỏi người Úc Tẫn.

Ánh mắt Úc Tẫn sắc bén, có thể soi thấu hết mọi thứ, không chút do dự, nhếch môi nói: “Phép tắc? Bổn vương chính là phép tắc.”

Đêm tân hôn, Mạnh Ngu Ninh đã xúc phạm Nhiếp chính vương và người trong lòng của hắn.

Cảnh tượng nàng ta bị phạt quỳ trước cửa phòng của chính mình để tự kiểm điểm lỗi lầm, đã được lưu truyền khắp thiên hạ.

2.

Ngày hôm sau, Mạnh Ngu Ninh phải tiến cung để bái tạ thánh ân của Thái hậu.

Ai ngờ, Thái hậu lại hạ lệnh muốn ta đi cùng.

Ta nhớ Thái hậu chỉ mới ngoài ba mươi, đối với ta và Úc Tẫn luôn có phần kiêng dè, hẳn là đã nghe tin Mạnh Ngu Ninh quỳ cả đêm nên đem lòng oán hận, cố ý triệu ta vào cung để cảnh cáo.

Dọc đường đi đều có thái giám dẫn đường, khi chúng ta ngồi xuống, cung nữ đã lập tức dâng trà và bày điểm tâm lên.

Thái hậu ngồi trên phượng tọa, cười nói: “Phù Dao và Nhiếp chính vương người có tình cuối cùng cũng thành đôi, thật là đáng mừng, thật là đáng mừng. Bổn cung đã nóng lòng muốn mời ngươi tiến cung để hàn huyên đôi câu.”

Mạnh Ngu Ninh ngồi bên cạnh, tay cầm điểm tâm, cúi đầu cắn một miếng, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ta.

Còn ta thì ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, khép mi, nhấp một ngụm trà và không nói gì cả.

Thái hậu liếc nhìn Mạnh Ngu Ninh, cười gượng nói: “Tính tình Ngu Ninh nhu thuận, sau này Phù Dao phải chiếu cố nàng nhiều hơn nhé.”

Ta cong môi: “Tất nhiên.”

Đang nói chuyện phiếm thì có bốn tên thái giám khiêng một thứ gì đó đi vào.

Một mùi hôi tanh xộc vào trong điện.

Mạnh Ngu Ninh bịt mũi, đợi thái giám mở nắp ra, Mạnh Ngu Ninh thấy rõ thứ bên trong, kinh hãi kêu lên một tiếng, rồi quay đầu che miệng nôn oẹ.

Thứ trong bình bị chặt hết tứ chi, chỉ còn một thân mình trần trụi nằm trong đó. Tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy máu me nhơ nhớp.

Lờ mờ có thể nhận ra hình dạng của một nữ tử.

Ta tỉnh táo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đây chẳng phải là Hoàng Quý phi của Tiên đế sao?

Ta và Úc Tẫn rõ ràng đã đưa ả ta lên làm Thái phi để bầu bạn với Thái hậu, không ngờ hôm nay gặp lại, ả ta đã bị biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.

Thái hậu liếc nhìn ta, không nặng không nhẹ, nói một câu: “Năm xưa, khi ai gia vẫn còn là Hoàng hậu, tiện tì này đã nhiều lần toan tính muốn trèo lên đầu ta. Ai gia đã nhẫn nhịn cái gai này mười năm, giờ đã đến lúc phải nhổ bỏ rồi.”

Bà ta mỉm cười, bổ sung thêm: “Phù Dao, ngươi nói có đúng không?”

Mạnh Ngu Ninh không dám mở mắt dù chỉ một khắc, ngón tay bấu chặt vào góc bàn đến mức trắng bệch.

Trái lại, ta không những ăn thêm hai miếng bánh, còn đi vòng quanh cái bình ba vòng để quan sát.

Khiến mọi người kinh hãi.

Ta mỉm cười với Thái hậu: “Lời Thái hậu nói chí phải.”

Một tay ta cầm bánh cắn từng miếng nhỏ, một tay rút thanh đao của cấm quân ra, lưỡi dao loé lên hàn quang, chỉ hai nhát đã cắt đứt hai lỗ tai của nhân trệ*. Da thịt rơi xuống đất, ta nhướng mắt, từ tốn nói: “Khuyển đâu.”

*Một hình phạt tàn khốc của triều Hán.

Cấm quân lập tức dẫn từ ngoài điện vào hai con chó mặt xệ. Ngửi thấy mùi tanh, chúng lập tức ăn ngấu nghiến đến nỗi lông trắng bên miệng bị nhuốm màu.

Thân thể Mạnh Ngu Ninh cứng đờ, nhìn ta, trong ánh mắt căm ghét đã thêm ba phần sợ hãi.

Ta lại đâm một nhát vào tim nhân trệ, kết thúc nỗi đau khổ của nàng ta.

Máu bắn tung tóe lên mặt, ta bình tĩnh dùng khăn lau đi.

Một lúc sau, cả điện đều tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng.

Úc Tẫn là Hoàng tử, từ nhỏ đã lớn lên trong chốn thâm cung đầy rẫy sự đấu đá và lừa lọc.

Còn ta sinh ra trong gia tộc quyền thế, phụ thân được phong Dị tính vương, ta được phong làm quận chúa.

Từ khi hiểu chuyện, ta đã luôn ở bên cạnh Úc Tẫn như hình với bóng.

Chúng ta cùng nhau trải qua cuộc chiến đoạt vị của bảy vương gia, bảo vệ quan triều khỏi sự nhiễu loạn, lại cùng nhau lập nên tổ chức ám sát, giám sát – Ám Ảnh Xử.

Dưới trướng có mật thám Ám Ảnh rải rác khắp kinh thành, dùng để giám sát và đối phó với những kẻ bất đồng chính kiến, tiện bề bài trừ.

Binh quyền, hoàng quyền đều nằm gọn trong tay, phủ Nhiếp chính vương đã thực sự trở thành trung tâm quyền lực, Úc Tẫn càng là người nắm quyền cao nhất mà người trong thiên hạ đều âm thầm thừa nhận.

Còn Thái hậu đương triều thì ôm trong tay Hoàng đế bù nhìn mới chỉ năm tuổi, vọng tưởng buông rèm nhiếp chính.

Bà ta không dám động đến Úc Tẫn, đành phải ra tay với ta, dùng danh phận của một Trắc Phi để nhục mạ gia tộc của ta, lấy điều này để cảnh báo Nhiếp chính vương uy phong lẫm liệt kia rằng, bà ta và tiểu hoàng đế mới là biểu tượng chính thức của vương quyền.

Ta hiểu rõ Úc Tẫn đã trải qua biết bao cuộc tranh đấu sinh tử, tuyệt không phải hạng người lương thiện gì.

Mà ta đã ở bên cạnh hắn hơn mười năm, liệu có thể lương thiện đến đâu chứ?

Nói thật, ta còn có chút lo lắng cho tương lai của Mạnh Ngu Ninh.

3.

Trên đường trở về, ta và nàng ta ngồi chung một cỗ xe ngựa.

Nàng ta dùng ánh mắt phác họa khuôn mặt của ta.

Không thể chê vào đâu được, da trắng như mỡ, sống mũi cao, môi mỏng, tựa như một tác phẩm điêu luyện của tạo hóa.

“Cổ đại không có kỹ thuật trang điểm, sao ả vẫn có thể đẹp như vậy chứ? Có thể chỉ cho ta cách nào đó để hủy hoại nhan sắc của ả không?”

Ta khẽ giật mình, không biết giọng nói của nàng ta phát ra từ đâu.

Rõ ràng là Mạnh Ngu Ninh ở trước mặt ta không hề hé môi.

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, Mạnh Ngu Ninh khen ngợi: “Đôi mắt của muội muội thật xinh đẹp, rất giống sao mai trên trời, sau này ta muốn gọi muội là Tinh nhi, muội thấy thế nào?”

Ta không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Có lẽ nàng ta không biết, trước khi nàng ta gả vào phủ Nhiếp chính vương, ta đã sai Ám Ảnh Xử tra rõ lai lịch của nàng ta rồi.

Tinh nhi… Thật nực cười.

Chẳng phải đó là tên con chó mà nàng ta nuôi từ nhỏ sao?

Hôm sau, khi ta vừa mới thức dậy, nha hoàn đã đến báo rằng Mạnh Ngu Ninh mời ta đến nội viện của nàng chơi.

Nàng ta lại định giở trò gì nữa đây? Hy vọng đừng khiến ta thất vọng.

Ta chỉnh trang xong xuôi, vừa bước vào cửa, Mạnh Ngu Ninh đã dịu dàng lên tiếng: “Mau vào xuống đi.”

Vừa ngồi xuống, nàng ta đã vênh cái mặt nhu mì, diễn xuất cực kỳ “xuất thần”: “Ta thật sự rất muốn chung sống hòa bình với muội, phụ thân ta cũng rất có quyền thế, chúng ta có thể liên hợp với mẫu gia, cùng nhau liên thủ.”

Ta không hề nao núng, bình tĩnh nhìn nàng ta diễn trò.

Thực ra, Mạnh Ngu Ninh không hề ngốc, nàng ta biết rõ mình không đủ năng lực để có thể chiếm chút lợi nào từ ta, nên đã đổi hướng, muốn liên thủ với ta.

Nhưng tại sao ta phải liên thủ với nàng ta?

Mạnh Ngu Ninh cẩn thận quan sát sắc mặt ta, cúi đầu tủi thân nói: “Ta cũng không muốn cướp người yêu của người khác, là Thái hậu nương nương ra lệnh cho ta gả đến…”

Thấy ta định bỏ đi, Mạnh Ngu Ninh vội vã nói: “Ta có quà tặng muội đây.”

Nói rồi, nàng ta mở chiếc hộp tròn nhỏ bên cạnh ra, bên trong có một thứ bột nhão màu trắng trong suốt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Ta nhướng mày hỏi: “Ngươi làm à?”

Nàng ta đưa cho ta xem: “Ta làm đó, ta có được phối phương này từ một vị tiên nhân trong mơ, nó sẽ giúp da trắng mịn và mềm mại. Muội cứ dùng thử xem.”

Nói xong, nàng ta liếc nhìn sắc mặt của ta.

Thấy ta không có phản ứng gì, nàng ta hơi sửng sốt.

Đương nhiên ta sẽ không để nàng ta nhìn ra được vui buồn giận dữ của mình, nhưng ta đã bắt được câu nói kia: Tiên nhân trong mơ.

Bỗng nhiên ta nhớ lại câu nói mà ta vô tình nghe được trên xe ngựa:

“Có thể chỉ cho ta cách nào đó để hủy hoại nhan sắc của ả không?”

Khóe môi nàng ta nở một nụ cười nhu thuận không chút tì vết, dụ dỗ: “Để thu thập đủ những nguyên liệu này rất khó, giá trị ngàn lượng vàng, ta không nỡ dùng, cứ tặng cho muội trước đã.”

Ta cầm lấy chiếc hộp tròn, đưa lên mũi ngửi nhẹ.

Ánh mắt đảo qua người Mạnh Ngu Ninh.

Ừm, quả nhiên toàn là đồ tốt.

Nàng ta đã cho đủ loại hương liệu để át mùi, nhưng bên trong toàn là ô đầu, thủy ngân, phấn chì độc hại.

Bôi thứ này lên, chắc chắn dung mạo sẽ lập tức bị hủy.

Mạnh Ngu Ninh đầy trông đợi nhìn ta, khóe môi ẩn hiện nụ cười chế giễu khó nhìn thấy.

Ta đưa hộp tròn cho tỳ nữ bên cạnh, nắm chặt lấy cổ tay Mạnh Ngu Ninh, nói: “Đồ tốt như vậy, sao ta có thể nỡ độc hưởng một mình chứ. Hôm nay ta đã trang điểm rồi, nhưng ngươi vẫn còn để mặt mộc kìa. Người đâu, tới giúp nàng ta trang điểm đi.”

Tỳ nữ đáp: “Dạ.”

Mắt Mạnh Ngu Ninh mở to, nhìn tỳ nữ đang từng bước tiến về phía mình, bắt đầu liều mạng vùng vẫy.

Đáng tiếc là cổ tay nàng ta đã bị ta nắm chặt trong tay, hằn lên một vệt đỏ tươi.

Nàng ta hét lên.

Tỳ nữ sợ hãi, đứng sững tại chỗ, không dám tiến lên nữa.

Mạnh Ngu Ninh hoàng sợ nhìn ta, đột nhiên nhận ra mình đã quá hoảng loạn, vội vàng tìm cách lấp liếm: “Quà đã tặng đi rồi, lẽ nào ta lại dùng lại chứ? Hay là… hay là muội cứ cầm về dùng đi!”

Ta nghiêng đầu, mỉm cười nhạt, giọng điệu cứng rắn không thể khước từ: “Trang điểm.”

Tỳ nữ chỉ đành nhắm chặt mắt tiến về phía Mạnh Ngu Ninh, Mạnh Ngu Ninh cố hết sức né tránh, cho đến khi không thể tránh được nữa, ta liền buông tay, Mạnh Ngu Ninh ngã ngửa ra sau, ngã mạnh trên đất.

Mạnh Ngu Ninh run rẩy ngã quỵ, liều mạng dùng tay áo chùi mặt.

Ta siết chặt các ngón tay thon dài như ngọc, nhìn xuống: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, đừng nghĩ nữa.”

“Dẹp hết những suy nghĩ đó đi, nếu để ta phát hiện ra lần nữa, sẽ không đơn giản là ngã một cú thế này đâu.”