Ngày đầu tiên Bạch nguyệt quang của Cố Hoài Quân trở về ta đã bị chàng ấy trước mặt văn võ bá quan làm mất mặt.
Ngày thứ hai, lễ phong hậu bị trì hoãn vô hạn không biết lúc nào cử hành.
Sau đó, ta phải hành xử như một tì nữ, quỳ trước mặt chàng và Bạch nguyệt quang, bưng trà rót nước hầu hạ bọn họ, tận mắt nhìn họ âu yếm nhau.
Vết chu sa của ta cuối cùng cũng trở thành một vết máu muỗi trên tường.
【Tít tít! Phát hiện chủ thể thất bại trong việc chinh phục!】
【Đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1!】
【Kích hoạt chế độ tiêu diệt nam chính!】
Ta: “???”
Hệ thống: “Sống vốn dĩ đã không dễ dàng, có thể trách người khác thì đừng trách mình!”
1
Đây là năm thứ bảy ta chinh phục Cố Hoài Quân.
Vị hoàng tử yếu đuối, gặp nhiều khó khăn khi ta lần đầu gặp gỡ, giờ đã trở thành thiếu niên đế vương quyền khuynh triều dã.
Để chinh phục chàng, ta từng bước đi qua bao âm mưu thủ đoạn tranh đoạt tàn khốc, cùng chàng bước tới ngai vàng.
Chúng ta từng vì những âm mưu hiểm độc mà rơi xuống vực sâu, khó khăn từng bước cũng không nản lòng thoái chí, chỉ biết cố gắng sinh tồn vì đại cục trước mắt còn đang dang dở.
Cũng từng phong quang vô hạn mà tự tay chặt đứt móng vuốt kẻ thù, đứng lên đến vị trí cao cao tại thượng mà mỉm cười nhìn gió mây.
Chúng ta đều nghĩ đối phương là sự cứu rỗi của mình, ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chính Cố Hoài Quân đã cho ta lòng tin để thành công.
Chinh phục Cố Hoài Quân là nhiệm vụ của ta, nhưng bảy năm đã đủ để ta yêu chàng.
Đáng tiếc, ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Bạch nguyệt quang.
Ta vẫn thất bại.
Năm Thiên Nguyên thứ mười tám, tân đế lên ngôi, đặt niên hiệu là An.
Cố Hoài Quân nói: “An Du của ta, là người còn quan trọng hơn ngai vàng của ta, ta muốn lấy danh nghĩa thê tử mà đặt niên hiệu, ta muốn An Du cùng ta chia sẻ thiên hạ này!”
Ta rất vui mừng.
Không chỉ vì ta sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của hệ thống, mà còn vì Cố Hoài Quân cũng yêu ta.
Ta ngày ngày tính toán thời gian, tưởng tượng cảnh chúng ta đại hôn.
Phượng quan hà bội, mười dặm hồng trang.
Những gì có thể nghĩ tới, Cố Hoài Quân đều chuẩn bị cho ta.
Hệ thống nói: “Tin tưởng nam nhân, xui xẻo cả đời!”
Ta từng tin tưởng câu nói này của nó không chút nghi ngờ, nhưng sau này gặp Cố Hoài Quân, ta phát hiện hệ thống đã sai.
Nếu nó biết được mùi vị của tình yêu khổ tận cam lai là như thế nào thì e là sẽ không nói như vậy.
Hệ thống khuyên ta: “Đừng yêu mục tiêu chinh phục của mình, đây chỉ là một nhiệm vụ, đừng sa vào!”
Chỉ là nhiệm vụ thôi sao? Ta không nghĩ vậy.
Tuy nhiên, cảnh báo của hệ thống là đúng, chính ta đã một mình sa vào lưới tình.
Trước đêm đại hôn, An Uyển, người từng bị cho là đã mất tích, quay trở lại.
Đúng vậy, là Bạch nguyệt quang của Cố Hoài Quân, người mà chàng từng cầu mà không được, luôn nhớ nhung thuở thiếu thời.
2
Hôm đó tại Tuyên Chính Điện, ta rõ ràng nhận thấy Tể tướng có điều bất thường.
Ông ta luôn muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng nhìn Cố Hoài Quân.
Đợi đến khi mọi người rời đi, Tể tướng không kìm được mà quỳ xuống trước mặt Cố Hoài Quân.
Khuôn mặt ông ta đầy xúc động, khiến ta không hiểu nổi.
“Thần xin phép nghỉ một lần, thần, thần đã tìm thấy An nhi của thần!”
“Là… là A Uyển sao?”
Ta thấy giọng nói của Cố Hoài Quân rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.
Thiếu niên trải qua tranh đấu gay gắt mới có thể đăng cơ đã sớm không để lộ biểu cảm hỉ nộ ái ố ra ngoài. Nhưng mà lần này ta lại thấy ngoại lệ.
Cố Hoài Quân lén lút đưa An Uyển vào cung.
Hết lần này đến lần khác, cái ngoại lệ đó cuối cùng cũng khiến ta cảm thấy mệt mỏi.
Cố Hoài Quân an trí nàng ấy tại Phượng Khê Cung hoa lệ nhất, ban cho nàng ấy tất cả vinh sủng.
Chàng chặn hết mọi mũi tên ngầm phía ngoài.
Lần đầu ta gặp An Uyển là tại yến hội mừng xuân của tứ hải triều cống.
Người đẹp hơn hoa, tắm trong ân huệ hoàng gia, Cố Hoài Quân phong nàng làm An phi.
An Uyển, An phi, ta không biết khi Cố Hoài Quân định niên hiệu lấy chữ “An”, chàng nghĩ đến ta – An Du, người cùng chàng trải qua sinh tử, hay là An Uyển, Bạch nguyệt quang chàng luôn khao khát không thể có được.
Trong yến hội mùa xuân, đối với An phi, người vừa xuất hiện nhưng đã quấn lấy hoàng đế mỗi đêm, triều thần và gia tộc đều ngấm ngầm nhắm đến.
Thậm chí trước mặt sứ thần Bắc Địch, có đại thần xúi giục An phi múa, Cố Hoài Quân lại đẩy ta ra.
Chàng nói: “A Uyển lúc nhỏ vì cứu trẫm mà chân có tật cũ, không thể múa. Hơn nữa, A Uyển là quý phi của triều ta, sao có thể mất mặt trước người Bắc Man? Đây chẳng phải là làm mất mặt nàng sao?”
“Trẫm nói dù sao thì trước kia A Uyển từng dạy ngươi, ngươi lên thay nàng múa đi. An Du, A Uyển có ân cứu mạng với trẫm, ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ giúp trẫm, đúng không?”
Mặt trời hôm đó chói chang đến mức ta không thể phân biệt rõ người trước mặt có phải là thiếu niên từng hứa sẽ bảo vệ yêu thương ta không.
Đường đường là hoàng hậu tương lai của một quốc gia mà nay lại phải nhảy múa mua vui trước mặt triều thần và sứ thần, nói đẹp thì là vì hai bang giao hảo, nói khó nghe thì là hoàng hậu tương lai, như một vũ nữ hèn mọn mà quyến rũ nam nhân.
Cố Hoài Quân đang làm mất mặt ta trước công chúng!
Nhưng chàng biết rằng, dù chàng nói gì ta cũng sẽ làm.
Ta vẫn đồng ý.
Ta tự an ủi bản thân:
“Không sao, chỉ cần Cố Hoài Quân phong ta làm hậu là được, nhiều khó khăn như vậy ta cũng đã vượt qua, chỉ là múa thôi mà.”
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, như vậy là tốt rồi.
3
3
Một điệu múa kết thúc, ta quỳ dưới long tọa tạ ơn.
Ta nhìn An Uyển ở trên.
Nhan sắc diễm lệ, mày ngài thanh tú, một bộ cung trang thêu hoa sen trên cành xanh, ánh mắt toát lên vẻ kiều mị.
An Uyển mỉm cười nhìn ta, ánh mắt như đang chế giễu sự bất lực của ta:
“A Uyển ở đây cảm tạ An Du tỷ tỷ.”
Còn Cố Hoài Quân ở trên dường như cảm thấy ta đã làm phân tâm An Uyển, bá đạo xoay người về phía mình:
“Sao không cảm tạ trẫm? A Uyển của ta.”
Ta nhìn thấy sự thân mật của hai người ở trên, lòng cảm thấy cay đắng.
Nén nỗi nhục nhã đó ta một mình đến hậu hoa viên, cứ lặng lẽ trốn ở đó, như muốn thuyết phục bản thân rằng Cố Hoài Quân vẫn còn yêu ta.
Mỗi lần gặp chuyện khó nói, ta luôn một mình trốn đi.
Trước đây Cố Hoài Quân luôn tìm ta ra, ôm ta vào lòng, dịu dàng an ủi.
Ta nhắm mắt lại, nhớ về những kỷ niệm với chàng, mơ màng nhận ra có bóng hình cao lớn che phủ lên ta.
Ta vui mừng mở mắt.
“A Hoài phải không?”
Chàng vẫn như trước đến an ủi ta sao?
Chàng vẫn không yên lòng về ta, tình cảm với An Uyển chỉ là tiếc nuối, người chàng thực sự yêu vẫn là ta, đúng không?
“Là ta, ngươi thất vọng sao?”
Người đến không phải là Cố Hoài Quân.
Là Diệp Trầm, người từng cùng ta chinh chiến sa trường.
Cố Hoài Quân từ nhỏ đã bị trúng độc, trải qua nhiều năm, dù ta cẩn thận chăm sóc, thân thể chàng vẫn rất yếu, không thể ra trận.
Thế nhân đều biết, Cố Hoài Quân văn có thể định thiên hạ, võ có thể định giang sơn.
Nhưng không biết rằng, ta là người thay chàng ra trận, bình định Tây Khương, định Bắc Man.
Sau khi thành công, ta lặng lẽ gom góp thêm gạch xây ngai vàng cho chàng ấy.
Chỉ có Diệp Trầm biết tất cả.
Ba người chúng ta quen nhau từ thuở hàn vi.
Diệp Trầm nói chuyện cũng rất bạo dạn:
“An Du, ngươi cũng thật ggiỏi quá đấy chứ. Người từng giết man nhân trên lưng ngựa oai phong ra sao, thế mà bây giờ người cao ngạo như vậy lại phải hiến vũ để xin xỏ sự ân sủng hay sao?.”
“Tự trọng của ngươi đâu? Ngươi thích hắn đến vậy sao? Hửm?”
“Nhìn tên hoàng đế mà ngươi thích đi, bây giờ đang ôm mỹ nhân vui vẻ biết bao! Đâu có quan tâm đến ngươi!”
“Ngươi thử nhìn lại ta xem, chẳng lẽ ta không tốt bằng hắn sao?”
Ta bị Diệp Trầm nói đến khó xử.
Nhưng ta vẫn không muốn tin, ta đã cố gắng lâu như vậy, lại thua vì một người đã chết mà còn sống trở lại.
“Đủ rồi! Không được nói xấu chàng như vậy!”
Ta đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục đứng dậy, cúi chào Diệp Trầm:
“Diệp tướng quân, xin tự trọng!”
Không khí vì lời nói của ta trở nên căng thẳng.
Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Dường như hắn cảm thấy tủi thân khi ta xa cách như vậy nên mặt xị xuống, nhìn qua có chút buồn cười.
“Tại sao? Ta có gì không bằng hắn? Rõ ràng là ta gặp ngươi trước!”
“Ta cũng rất tốt, sao ngươi không nhìn thấy ta vậy?”
Nói xong, Diệp Trầm thất vọng bỏ đi.
Ta lắc đầu, nhìn bóng lưng hắn dần khuất xa.
Chỉ có thể nói, ta và hắn không có duyên, hệ thống chỉ định người ta phải chinh phục là Cố Hoài Quân, không phải hắn.