Ta hơi ngạc nhiên, vội vàng hoảng hốt nói: “Thả ta ra, ta sẽ kêu người đấy.”
Hắn làm như không nghe thấy, vẫn bình thản nói: “Đêm khuya sương nặng, để ta đưa người về nghỉ ngơi.”
Sau đó, ba bước thành hai, hắn ôm ta vào cung, đặt ta lên giường rồi quay người rời đi.
“Ái!”
Ta chỉ tay vào chiếc áo, lúc này váy ta đã mắc vào giáp của hắn, kéo rách một mảng lớn.
Hắn quỳ xuống, kiên nhẫn tháo từng lớp y phục, bên ngoài vang lên tiếng của Liên Nhi.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn thổi tắt đèn trong phòng, thuận tay đè ta xuống dưới thân.
Sau đó môi hắn vừa chạm vào môi ta.
Tim ta đập như trống, may mà trong bóng đêm không ai thấy được khuôn mặt đỏ bừng của ta.
Đuổi Liên Nhi đi xong, hắn không ở lại lâu, chỉ để lại mùi hoa nhài ngọt ngào.
Khiến cả đêm ta không làm sao mà ngủ được.
7
Sáng hôm sau, tiểu cung nữ đã đến chào hỏi tạ ơn từ sớm.
Ta tựa vào giường, đánh giá nàng ta từ đầu đến chân.
Nàng ta mặc một bộ váy lụa tím, trên đầu cài trâm phượng chạm vàng.
Nếu không nhìn lầm, thì chiếc trâm này hôm qua còn đang ở trên đầu Hoàng hậu.
Thấy ánh mắt ta dừng lại trên chiếc trâm phượng, nàng ta liền lén vuốt lại mái tóc, ánh mắt khiêu khích.
Một dáng vẻ của kẻ được quyền thế, hãnh diện.
“Chiếc trâm này à, là Hoàng hậu nương nương ban cho ta, nói là thưởng cho ta vì ra đã có thai.”
Hai chữ “có thai” nàng ta nói rất nặng, như muốn cố tình đâm chọt.
Ta và Tiêu Dật đã cưới nhau ba tháng, nhưng bụng ta mãi vẫn không có tin vui.
Không phải ta có ý tránh thai, mà là Tiêu Dật suốt ngày bận rộn, tháng nào cũng có hơn mười ngày tìm lý do không về.
Trong những ngày ấy, luôn có nàng ta ở bên cạnh hắn ta.
Chưa kịp lên tiếng, Liên Nhi đã không chịu nổi, liếc mắt rồi lên tiếng mỉa mai:
“Người ta nói ‘’Mẫu thân quý nhờ nhi tử’, nhưng không biết, cho dù con gà hoang có mang giống phượng, thì bản chất vẫn chỉ là con gà hoang mà thôi.”
Ta không nhịn được, bật cười khẽ, quả thật cái miệng của Liên Nhi sắc bén thật.
Nghe xong, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi.
“Ta gọi ngươi một tiếng ‘’tỷ’, chỉ vì ta biết lễ phép.
Nhưng tỷ lại không biết, điện hạ đã hứa với ta rồi, nếu ta mang thai hoàng tử, thì tương lai ngai vàng nhất định sẽ thuộc về con của ta!”
“Đồ ngốc!”
Ta đang tìm cách trả đũa nàng ta, mà nàng ta lại tự nhiên đến tìm đánh.
Ta liền ném chiếc chén trong tay xuống đất.
“Liên Nhi, tát nàng ta một cái!”
Các thị nữ hai bên lập tức giữ chặt nàng ta, Liên Nhi không chút do dự giáng một cái tát mạnh vào mặt nàng ta.
Ta quát lớn: “Giờ thân thể của Hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, ngươi dám mơ tưởng đến hậu vị, chẳng phải đang nguyền rủa Hoàng thượng sao!”
Nàng ta bị đánh đến miệng đầy máu, nghẹn ngào lên tiếng:
“Là điện hạ hứa với ta, không phải ta…”
Ta tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy cằm nàng ta:
“Chỉ vì trong bụng ngươi có một đứa bé, nếu không, hôm nay ta đã…”
“Đủ rồi!”
Tiêu Dật bước vào, ánh mắt lạnh như băng, một cú đá hất văng hai thị nữ đang giữ nàng ta.
Hắn đau lòng ôm nàng ta vào lòng.
Nàng ta có chỗ dựa, ngay lập tức nước mắt rơi xuống như những viên ngọc vỡ, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc.
“Điện hạ, chuyện này không liên quan đến tỷ, là do ta đã vi phạm quy tắc, lại mang trâm do Hoàng hậu ban thưởng ra ngoài, khiến tỷ phải trừng phạt.”
Nói xong, nàng ta liền định đẩy Tiêu Dật ra, quỳ xuống đất.
Tiêu Dật sắc mặt âm trầm, hắn nhìn ta, quát:
“Lạc UYên Nhiên, ngươi là một nữ nhân độc ác, nàng ta đang mang thai, sao ngươi có thể tùy tiện đánh đập nàng ta như vậy!”
Ta không để ý, chỉ nghĩ thầm trong lòng: “Lại đến rồi.”
Khóc à? Ai chẳng biết khóc?
Ta giả vờ hoảng sợ quỳ xuống đất, ôm lấy ngực, như muốn khóc.
“Điện hạ, thiếp thật sự là vì ngài, vì muội muội, nên mới phải dùng hình phạt.”
Liên Nhi hiểu ý ta, bước lên, kể lại những chuyện vừa rồi.
“Chẳng lẽ điện hạ đã quên chuyện của Thất Hoàng tử rồi sao!” Ta hạ giọng, trầm xuống.
Ngày đó, Thất Hoàng tử uống say, chỉ là nói với các kỹ nữ vài câu say sưa, thế mà bị Hoàng thượng phạt xuống lao ngục, tước bỏ tước vị, nếu hôm nay chuyện này bị lan truyền, thì…”
Ta cố tình che miệng lại, quỳ dưới đất.
“Điện hạ nếu thấy hình phạt của thiếp quá nặng, thì hãy phạt thiếp, nhưng cho dù bị ngài đánh chết, thiếp cũng không hối hận về những gì vừa rồi.”
Ngày đó, Thất Hoàng tử uống say nói rằng nếu sau này hắn lên làm Hoàng đế, nhất định sẽ phong Hoàng hậu cho từng người.
Lời này lọt vào tai Hoàng thượng, khiến ông nghĩ rằng Thất Hoàng tử muốn giết ông để đoạt ngôi, thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích, liền tống vào ngục.
Tiêu Dật sắc mặt tái mét, mồ hôi lấm tấm chảy ra trán.
Chắc hẳn hắn cũng nghĩ đến, hiện tại hắn là Thái tử, nếu chuyện này bị lộ ra, Hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ hắn muốn sớm thay thế.
8
Tiêu Dật vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng giọng điệu đã dịu lại rất nhiều.
“Nhưng dù sao thì nàng ta cũng đang mang thai, ngươi làm vậy…”
“Hiện giờ, Đại Hoàng tử không hài lòng với chức vị của mình, đã bắt đầu có ý định đoạt ngôi!” Ta ngắt lời Tiêu Dật, “Ngài phải hết sức cẩn thận.”
Yên Nhi đúng là người biết nhìn sắc mặt, quỳ xuống không ngừng nhận lỗi.
” Là do ta nói sai, suýt chút nữa hại tỷ và điện hạ, Yên Nhi sai rồi, xin tỷ tha lỗi.”
Đánh thì đã đánh rồi, trong lòng ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ta chỉ mỉm cười qua loa vài câu, rồi để mặc Tiêu Dật ôm Yên Nhi đi.
Nhưng không hiểu sao chuyện này lại lọt vào tai Hoàng hậu.
Đến tối, Hoàng hậu lại tự mình đến cung ta.
“Nghe nói hôm nay con đã đánh Yên Nhi?”
Ta đứng dậy nhận lỗi: “Con đúng là có đánh Yên Nhi, nhưng có lý do, xin mẫu hậu… “
Hoàng hậu đưa tay đỡ ta dậy.
“Nhi nữ của ta, cho dù hôm nay nàng ta không sai mà con đánh nàng ta, mẫu hậu cũng không trách con.
Mới thành thân ba tháng, Tiêu Dật hắn… là do mẫu hậu dạy dỗ không nghiêm, huống chi hôm nay con thật sự đã cứu mạng hắn và nàng ta, mẫu hậu cảm kích con còn không kịp.”
Ta vội vàng lên tiếng.
“Mẫu hậu nói vậy khiến con thật sự xấu hổ.”
Sau vài câu xã giao, Hoàng hậu rời đi.
Chừng nửa canh giờ sau, Tiêu Dật mang theo đồ ăn đến, bên cạnh hắn còn có Lãnh Hàn.
“Chuyện hôm nay là ta hiểu lầm ngươi, may nhờ có ngươi mới giữ được Yên Nhi và đứa bé trong bụng nàng ấy.”
Ta mỉm cười bình thản: “Đó là chuyện thiếp nên làm.”
Tiêu Dật ôm ta vào lòng.
“Thời gian gần đây ngươi thật vất vả, hôm nay ta đặc biệt mang về cho ngươi rượu quế do Yên Nhi tự tay ủ, vị ngọt thanh, chúng ta cùng uống rượu ngắm trăng, cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời nhé!.”
Ta không lộ vẻ gì, từ từ thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Dật, vô thức nhìn sang Lãnh Hàn đang đứng ở ngoài.
Hắn vẫn đứng thẳng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào sân, môi mỏng mím lại, tay nắm chặt chuôi dao, gân xanh nổi lên.
9
Ta mỉm cười khách sáo với Tiêu Dật, rót rượu vào ly hắn, từng ly một, chỉ mong hắn say, rồi ta sẽ vứt hắn ra ngoài sân cho đông cứng một đêm. Còn chuyện “cùng nhau trải qua đêm tuyệt vời” thì đừng hòng.
Mỗi khi nhìn hắn, ta chỉ thấy kinh tởm không chịu nổi.
“Nhiên nhi, sao ngươi không uống, uống đi, để bản cung tự tay rót cho ngươi.”
Ta miễn cưỡng uống hai ly, chỉ cảm thấy trong người bốc lên một cơn nóng rực, thân thể ngứa ngáy như bị hàng nghìn con côn trùng bò qua.
Tiêu Dật uống say, lảo đảo bước tới ôm ta vào lòng.
“Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Ta rõ ràng trong lòng vô cùng chán ghét Tiêu Dật, nhưng khi hắn ôm ta lên, ta lại cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Ta bỗng nhiên tỉnh táo, nhận ra mình đã bị hạ thuốc!
Trên bàn có hai bình rượu, Tiêu Dật đã rót cho ta loại rượu quế của Yên Nhi.
Không trách được, Tiêu Dật sao lại muốn chết trên giường của nàng ta, hóa ra là thế này.
Tiêu Dật say mèm, lôi ta ném lên giường, trong lúc hắn đang cởi đồ, ta vội vã vùng dậy.
Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, ta càng không thể kiểm soát bản thân mình.
Thực sự… không thể chịu được nữa.
Ta tháo chiếc trâm trên đầu, mạnh mẽ cắm nó vào cánh tay.
Cơn đau khiến lý trí ta tạm thời quay trở lại, nhưng vẫn không đủ.
Nếu hắn thực sự… ta không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Cơn đau trên cánh tay dần dần lắng xuống, nhưng sự tê dại trong cơ thể lại tiếp tục khống chế ta.
May mắn là Tiêu Dật đã ngã gục trên giường, say đến bất tỉnh.
Nếu thật sự phải…
Thì ta thà chọn Lãnh Hàn.
Ta dùng hết sức lực bò ra cửa, vừa mở cửa, khuôn mặt lạnh lùng như băng của Lãnh Hàn lập tức hiện ra.
“Nhanh lên, giúp ta.”
Ta cắn chặt răng, chỉ thốt ra được ba chữ.
“Ngươi làm sao vậy!” Hắn ném con dao trong tay, ôm ta lên.
Mùi hương nhài từ trên người hắn khiến ta buông lỏng tất cả cảnh giác, dưới sự thúc giục của thuốc, ta đưa tay ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.
“Hôn…”
Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, Lãnh Hàn đã chặn miệng ta lại.
Một lúc lâu sau, hắn thở dốc nặng nề, ôm ta trở lại trong phòng.
Hắn kìm nén giọng nói, khẽ thì thầm bên tai ta: “Chờ một chút.”
Sau khi vứt Tiêu Dật say mềm ra ngoài cửa, hắn bước đến bên giường ta, cúi xuống nhìn ta.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như giếng nước, chỉ một cái nhìn, đã khiến ta chìm đắm vào đó.
Hắn khẽ mở môi: “Không hối hận sao?”
Ta khẽ vòng tay quanh cổ hắn, rồi áp sát vào hắn.
Ngọn đèn dầu chập chờn, trong phòng ngập tràn không khí mờ mịt.