Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TUYỆT SẮC GIAI NHÂN Chương 1: TUYỆT SẮC GIAI NHÂN

Chương 1: TUYỆT SẮC GIAI NHÂN

8:57 chiều – 22/07/2024

Mười năm đèn sách, cuối cùng ta cũng đỗ trạng nguyên. 

Hoàng thượng ban hôn, bắt ta phải cưới nhị tiểu thư nhà Thị lang, một cô nương hung dữ. 

Nhưng ta là nữ tử, làm sao mà cưới được? 

Tỷ tỷ bày mưu, bảo ta khi gặp mặt thì cởi áo tự thú, tiểu thư họ Đỗ biết được sự thật chắc chắn sẽ hủy hôn. 

Tại một chỗ kín đáo trong khu vườn, ta xấu hổ ngượng ngùng cởi áo. 

Tiểu thư họ Đỗ lập tức chảy máu mũi: “Không phải chứ, huynh đài, ngươi là nữ tử sao?”

1

Kỳ thi Đình kết thúc, ta đỗ Thám hoa, vui đến mức cười toét miệng.

Giữa một đám nam nhân cao tám thước, ta cao sáu thước tám tấc năm phân trông thật nổi bật.

Lão hoàng đế phê một nét, nụ cười hiền từ nở trên khuôn mặt.

“Mạnh Khanh tính tình ôn nhu, trẫm ban hôn với nhị tiểu thư nhà Thị lang, kết thành đôi uyên ương bách niên giai lão.”

Rõ ràng, nụ cười của ta đã chuyển sang mặt hoàng đế.

Đỗ Hoài Vi, nổi tiếng khắp kinh thành với danh hiệu “dạ xoa tinh,” có thể đánh ngất một người trưởng thành chỉ với mười cú đấm.

Nghe đồn nàng dung mạo sánh ngang Tây Thi, là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhưng thân hình nàng cao lớn, sức mạnh như trâu, từng tay không giết chết một con hổ lớn trong núi, khiến con cái của quan lại không dám đề thân.

Thấy nữ nhi nhà mình đã hai mươi tuổi mà chưa gả, Đỗ đại nhân có lẽ đã sốt ruột, năm nay bày trò chọn rể ngay tại trường thi.

Nhà khác thì chỉ dùng từ hoa mỹ, nhà họ Đỗ thì thực sự hành động!

Tháng trước khi bảng xuân thi công bố, ta đang ngẩng đầu tìm tên mình, thì tiểu tư nhà Đỗ bắt gặp ta, nói nhị tiểu thư nhà họ đã chọn ta, nhất định phải ta viết xuống sinh thần bát tự mới thôi.

Thầy phong thủy trực tiếp xem bát tự, nói rằng ta và Đỗ tiểu thư là cặp đôi trời sinh.

Thật là vớ vẩn, ta rõ ràng đã viết bát tự của ông nội đã mất từ lâu.

Hôn sự đến tai hoàng đế, một đạo thánh chỉ ban hôn, chấm dứt những ngày tốt đẹp của ta.

Ra khỏi Kim Loan điện, tất cả tiến sĩ đều xuân phong đắc ý, chỉ có ta mặt mày ủ rũ.

Tân khoa trạng nguyên và bảng nhãn hai bên dìu đỡ thân thể yếu đuối của ta, cười đến ngang ngược.

“Nhìn Mạnh huynh thân hình nhỏ nhắn thế này, e rằng không chịu nổi.”

“Ê, lời này sai rồi, Mạnh huynh thân yếu thể mềm, đúng hợp với người cao lớn uy mãnh.”

Trạng nguyên lộ ánh mắt tinh quái quét qua người ta một vòng.

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thằng nhóc này khi còn học ở Quốc Tử Giám đã không đứng đắn, thường nhìn ta bằng ánh mắt dâm đãng.

Ta kiễng chân phản bác, cố gắng tỏ vẻ như mình cao bảy thước.

“Xem thường ai chứ, cao hơn thì cũng không thấy hoàng thượng ban hôn cho các ngươi đâu!”

Nói là vậy, nhưng khi về nhà ta liền lao vào lòng đại tỷ mà oán trách.

“Cùng là nữ tử với Đỗ tiểu thư, bảo ta làm sao mà thành thân đây?!”

2

Nhà ta gia cảnh bình thường, cha làm thư lại trong phủ nha, mẹ ở nhà lo việc sinh dưỡng con cái.

Sinh được bốn người, ba người đầu đều là con gái, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.

Mãi mới sinh được con trai, lại là đứa ngốc.

Cha dù gì cũng đỗ tú tài, nhìn thấy vậy không thể chấp nhận được, làm sao con trai bảo bối có thể lụn bại suốt đời?

Dù có phải giả trang thành nam, bất kể đứa con nào thi đỗ trước, thi đỗ rồi thì để con trai đi làm quan.

Còn đệ đệ chỉ cần biết viết tên, biết dùng bút đỏ khoanh tròn là đủ.

Làm quan, dễ như trở bàn tay.

Từ khi bắt đầu học, ta đã là người thích hợp để đọc sách, đội tên Mạnh Tư Viễn mà thi thố suốt mười mấy năm, thực ra ta tên là Mạnh Đệ Lai.

Nói qua, hoàng đế ban hôn cho Mạnh Tư Viễn, liên quan gì đến Mạnh Đệ Lai ta?

Ba tỷ muội chúng ta xem trò vui, mỗi người cầm một nắm hạt dưa, ngồi trên ghế nhỏ nhâm nhi thưởng thức cảnh cha mẹ lo lắng.

Cha gãi đầu cả đêm, mấy sợi tóc trắng thưa thớt bị vò qua vò lại.

“Xì— hôn sự này phải nhận.”

Ông chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới đi lui, bụng tròn ủng ệch ra phía trước, tỏ vẻ đang suy nghĩ kỹ lưỡng.

“Nhị tiểu thư của Thị lang đại nhân là người thế nào, không nói đến của hồi môn phong phú, sau này nhờ ông thông gia tìm chức quan, ông nhất định sẽ giúp.”

Nói xong, cha quay lại hỏi mẹ: “Chi Lan, bà thấy sao?”

Mẹ ốm yếu với khuôn mặt dài nhỏ, như một quả khổ qua, mỗi khi nói chuyện trông càng thêm khổ sở.

“Ông nó nói phải đấy.”

Cha mẹ bàn đi tính lại, chứng minh kế này khả thi.

Ta vỗ vỗ tay rời khỏi chỗ ngồi: “Người ta chọn Thám hoa, còn đệ đệ nhìn như kẻ ăn mày.”

Cha không vui, cầm cây củi gõ đầu ta một cái.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.”

Ta nhún vai, giơ tay: “Được thôi, thánh chỉ sắp đến nhà, không lâu nữa sẽ sắp xếp đến phủ Thị lang xem mắt. Cứ dẫn đệ đệ đi xem nhị tiểu thư có đồng ý hay không.”

Cha lại không vui, lại gõ đầu ta một cái: “Xem mắt con đi, đến ngày thành thân sẽ đổi đệ đệ con lên lễ đường.”

Đổi cột thay xà, thật sự coi tội khi quân là trò đùa?

Đệ đệ ngốc nghếch ở bên cạnh vỗ tay, nước dãi chảy ròng ròng: “Mỹ nhân… mỹ nhân…”

Ôi, tiểu thư của Thị lang đại nhân dù hôn sự khó khăn, cũng không đến nỗi này.

Ta nhất định phải phá hỏng hôn sự này.

3

Đại tỷ tìm ta bàn đối sách hủy hôn, chưa kịp nói đã khóc sướt mướt.

“Đệ Lai, vốn dĩ muội phải làm quan, lấy vợ đẹp mới đúng.”

Ta: ???

Là lúc bàn chuyện vợ đẹp sao?

Bây giờ là lúc nữ giả nam trang đi thi, kháng chỉ hủy hôn, nghĩ xem đầu cả nhà có đủ để chém không.

Đột nhiên rùng mình, đại tỷ bừng tỉnh trí tuệ: “Không được, nữ nhân không thể lấy nữ nhân. Lừa người sẽ tổn âm đức, sau này muội không sinh được con trai thì thảm rồi.”

Đại tỷ bị lang quân bỏ về nhà đã hai năm, nhà chồng chê tỷ không biết sinh nở.

Tỷ mong ước lớn nhất là muội đời này sinh được con trai, không bị bỏ rơi, không bị chê cười.

Lúc này nhị tỷ đến, cười mỉm chi tiếp lời: “Nói thật vẫn hơn là phá hủy đời người con gái.”

Nhị tỷ lấy lang quân là đồ tể, vừa nói vừa mở hai cái chân giò nướng thơm phức, chia cho ta và đại tỷ.

Những năm này lương của cha phần lớn dùng để chữa bệnh cho đệ đệ, ta và đại tỷ ở nhà không được ăn thịt, đều nhờ nhị tỷ tiếp tế.

Nhị tỷ mập mạp ngồi xuống cạnh giường.

“Ta thấy, Đệ Lai vẫn nên đi, tìm cơ hội gặp riêng nàng ta, cởi áo ra, phơi ngực ra, người ta tự nhiên sẽ hiểu.”

Đại tỷ ngẩng đôi mắt đỏ hoe: “Như thế Đệ Lai chẳng phải sẽ lộ việc giả thi sao?”

Nhị tỷ nghiến răng: “Làm quan phải kiểm tra thân thể, lộ là sớm muộn thôi. Dù sao Đệ Lai cũng không làm được, thì đừng ai mơ mà được lợi, để cha tiếp tục mơ làm quan đi!”

Không hổ danh là người ngày ngày giết gia súc, có vẻ đẹp không màng sống chết.

Ta ăn xong chân giò, lau miệng: “Được, cứ làm theo lời nhị tỷ.”

“Chỉ là…” Ta cúi đầu, bỗng cảm thấy buồn bã.

Nhiều năm bó ngực lại còn không được ăn uống đầy đủ, với bộ dạng gầy gò của ta, e rằng không đạt được hiệu quả chấn động như nhị tỷ nói.