Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

11:06 chiều – 31/12/2024

11

“Trình Hy, em cả đời này cũng không thoát được tôi.”

Giọng nói âm u như xiềng xích trói chặt lấy tôi, kéo tôi vào một hố sâu không đáy.

Tôi giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Lễ khởi động dự án đang đến gần.

Những ngày này, tôi vùi đầu vào công việc, cố gắng không nghĩ đến tin nhắn đó.

Nhưng tôi biết rõ, mình chỉ đang dùng sự bận rộn để lấp đầy nỗi sợ hãi.

Ngay cả Tùy Dực Trạch cũng nhận ra tôi không tập trung.

Hiếm khi thấy anh nhíu mày như vậy, nghiêm túc hỏi:

“Trình Hy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Sau vụ bị hạ thuốc, Tùy Dực Trạch đã âm thầm xử lý toàn bộ những người liên quan.

Tùy phu nhân nhiều lần xin tha cho Đoạn Hạo.

Bà còn lấy tình cảm mẹ con giữa bà và Tùy Dực Trạch ra làm lý do, nói rằng bà là mẹ kế, vì hứa với cha anh mà nuôi dưỡng anh khôn lớn, nên không sinh thêm con cái.

Đoạn Hạo là đứa cháu duy nhất bà có.

Nhưng Tùy Dực Trạch không hề động lòng.

Cuối cùng, anh cắt đứt nguồn kinh tế của Đoạn Hạo, đuổi hắn ra khỏi bắc kinh.

Tùy Dực Trạch làm việc còn đáng tin hơn tôi tưởng, có lẽ tôi nên thử tin tưởng anh…

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy mình chùn bước.

Cuộc đời tôi chất đầy những lời dối trá.

Bên ngoài trông hào nhoáng, bên trong lại mục ruỗng.

Vì quá sợ mất đi những thứ khó khăn lắm mới có được, tôi trở nên tự ti.

Sự tự ti ấy khiến tôi nói dối.

Rồi dùng vô số lời dối trá khác để che đậy.

Tôi mỉm cười, trả lời qua loa:

“Không có gì đâu, chắc tối qua em ngủ không ngon thôi.”

Tùy Dực Trạch định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hôn lên trán tôi, nói:

“Biết rồi, lần sau anh sẽ kiềm chế hơn.”

Anh rời đi trước để đến địa điểm tổ chức lễ.

Tôi vừa nói chuyện điện thoại với Viên Viên, vừa đi đến điểm hẹn với cô ấy.

Khi tôi chuẩn bị bước vào khách sạn, một bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cánh tay tôi.

12

Đó là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đã bạc màu.

Dù ông ta kéo thấp vành nón, tôi vẫn nhận ra ngay.

“Gần hai mươi năm không gặp, con nhóc ranh như mày lớn thế này rồi cơ à.”

Giọng nói khàn đục như cưa sắt rỉ khiến tôi cảm giác cả người mình bị xé toạc.

Nỗi sợ giống như một bàn tay vô hình, bóp chặt trái tim tôi.

Tôi khó thở.

Muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không thể động đậy.

đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau.

“Bác bảo vệ, làm phiền chút ạ.”

Đó là một cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang kín mít.

Cô giơ điện thoại lên, chỉ vào bức ảnh trên màn hình, hỏi:

“Cháu bị lạc đường, bác có thể chỉ giúp nơi này được không?”

Nhờ vào sự gián đoạn này, tôi cố hết sức hất tay người đàn ông kia ra, rồi bỏ chạy mà không dám ngoái lại.

Lễ khởi động dự án diễn ra suôn sẻ.

Ngay cả Tùy phu nhân, người luôn không hài lòng với tôi, cũng phá lệ triệu tập nhiều phóng viên đến tham dự.

Sau bài phát biểu của tôi, dưới ánh mắt ra hiệu của bà ta, một phóng viên từ tờ báo chuyên khai thác tin đồn giật gân lập tức chen lên trước.

Tôi nhìn chiếc micro giơ trước ngực mình.

nó giống như một thanh kiếm, sẵn sàng đâm xuyên qua trái tim tôi.

“Cô Trình, cha ruột của cô, ông Tống Vĩnh Tiêu, sau khi mãn hạn tù đã đi khắp nơi tìm kiếm người con gái xa cách hai mươi năm, không còn cách nào khác mới cầu cứu đến tòa soạn chúng tôi.”

“Ông ấy nhờ tôi hỏi cô một câu: cô không muốn nhận cha, có phải vì ông ấy là một kẻ giết người không?”

13

Bên dưới xôn xao.

Tôi không phủ nhận, cũng khó mà phủ nhận.

Bởi Tống Vĩnh Tiêu thực sự là cha ruột của tôi.

Khi tôi còn nhỏ, ông ấy trải qua khủng hoảng tuổi trung niên.

Sau khi thất nghiệp, ông chìm vào rượu chè, cờ bạc.

Năm tôi sáu tuổi, ông uống rượu rồi lỡ tay giết mẹ tôi.

Sau sự việc, Tống Vĩnh Tiêu tự ra đầu thú tại đồn cảnh sát.

Ông quỳ trên đất, không ngừng tát vào mặt mình, hối hận vì những gì đã làm.

Nhưng tôi rõ ràng thấy ông ấy đã mài dao từ đêm trước.

Chính lời khai của tôi đã khiến tội danh ngộ sát với mức án 7 năm của ông bị đổi thành cố ý giết người, lãnh án 20 năm.

Họ hàng bảo tôi là kẻ vong ơn, ngay cả cha ruột cũng không tha.

Không ai muốn nhận nuôi tôi.

Thế là tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Vì tôi là con gái của kẻ giết người, ánh mắt các thầy cô ở trại luôn nhìn tôi như thể tôi là thứ bẩn thỉu.

Vì tôi là con gái của kẻ giết người, những đứa trẻ trong trại cũng bắt chước như vậy.

Chúng cô lập, bắt nạt tôi.

Thậm chí rắc thuốc chuột vào cơm tôi, nói muốn đầu độc tôi.

Sau đó, tôi được bà Trình – một người nhặt rác dưới gầm cầu – nhận nuôi.

Tôi nỗ lực học tập, từ miền nam thi đỗ lên bắc kinh.

Nhờ thành tích xuất sắc, tôi được một quỹ học bổng tài trợ học đại học.

Những năm qua, tôi luôn cố gắng leo lên, chỉ để thoát khỏi cái vũng lầy của gia đình mình.

Bởi vì bất cứ ai biết tôi là con gái của một kẻ giết người, họ đều khinh bỉ, xa lánh tôi.

Và bây giờ…

Tùy Dực Trạch đã biết rồi.

Anh đứng dưới sân khấu, rõ ràng rất gần, nhưng lại như xa vời vợi.

Tôi không dám nhìn kỹ biểu cảm của anh.

Tôi sợ phải nhìn thấy sự ghét bỏ, oán hận trong mắt anh.

【Trình Hy không có miệng à? bị cha ruột đe dọa thì phải sớm nói rõ với Tùy Dực Trạch chứ!】

【cô ấy chỉ sợ hiệu ứng vỡ kính thôi, ai dám chắc lòng người đàn ông thật lòng được bao nhiêu? huống hồ Trình Hy từ nhỏ đến lớn đã gặp được mấy người tốt đâu, cô ấy không có góc nhìn thấu suốt như chúng ta, làm sao biết Tùy Dực Trạch lại yêu cô ấy nhiều đến vậy.】

【đừng nói Trình Hy, đến tôi còn chẳng dám nói thật với bạn trai yêu ba năm rằng nhà mình ở quê chỉ có một con trâu để cày ruộng…】

Tùy Dực Trạch dường như định tiến về phía tôi, nhưng bị Tùy phu nhân cản lại.

“Tiểu Trạch, đến giờ con còn chưa nhìn rõ sao?”

“Trình Hy chỉ là một người phụ nữ đầy thủ đoạn, nói dối thành tính, xấu xa đến tận xương tủy!”

Tùy Dực Trạch cúi đầu, giọng anh khàn đi, như sắp khóc:

“Mẹ, nhưng mẹ có nghĩ không, nếu không phải vì từ nhỏ đến lớn cô ấy phải chịu định kiến, ánh mắt khinh bỉ, chịu đựng những điều ác nghiệt từ xã hội này, liệu cô ấy có trở thành người như bây giờ không?”

“Cô ấy không thể chọn được sinh ra trong một gia đình ấm áp, yêu thương. chẳng lẽ việc cô ấy tự nỗ lực để thoát khỏi xuất thân bất hạnh cũng là sai sao?”

Khoảnh khắc ánh mắt anh gặp ánh mắt tôi.

Tùy Dực Trạch như nhìn thấu linh hồn tôi, thấy cả những điều tồi tệ nhất tôi luôn che giấu.

Dù anh không biết gì về quá khứ của tôi.

Nhưng anh vẫn chọn đứng về phía tôi.

Có lẽ ngay từ lúc anh lén lưu tên mình trong điện thoại tôi là liên lạc khẩn cấp, tôi đã không còn cô độc nữa.

Tôi giật lấy micro trước ngực.

Lúc này, nó không còn là một thanh kiếm chĩa vào tôi, mà trở thành vũ khí bảo vệ tôi.

tôi cười nhẹ, đưa thẳng micro về phía phóng viên kia:

“Ai bảo anh bịa ra những lời này?”

phóng viên lúng túng, vô thức liếc về phía Tùy phu nhân:

“Không… không ai chỉ đạo cả.”

“Thôi đi, tôi biết Tống Vĩnh Tiêu mà tôi quen không phải loại người thích vòng vo. ông ta chỉ biết…”

Chưa kịp nói hết câu, một loạt tiếng hét chói tai vang lên.

Khi mọi người xung quanh vội vàng tản ra, tôi nhìn thấy tống vĩnh tiêu cầm dao, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Đấy, tôi đã nói rồi mà.

Ông ta đến để giết tôi.