Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG Chương 1 TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG

Chương 1 TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG

5:47 chiều – 08/08/2024

Phu quân của ta là thiếu tướng quân.

Chàng ấy một lòng chỉ có chinh chiến, ta theo chàng ra trận, lao lực mà sinh bệnh.

Sau đó ta bị quân địch bắt làm con tin, bị treo lên tường thành, chàng ấy vì đại nghĩa nên đã dùng một mũi tên bắn chết ta.

Mở mắt ra, ta phát hiện mình đã trọng sinh trở về ngày chọn phu quân.

Đại tỷ nắm chặt tay ta hoảng hốt nói: 

“Nhị muội, muội vốn dĩ yếu đuối, không thích hợp gả vào phủ tướng quân, chi bằng để ta thay muội gả qua đó. Còn ta thì ghét nội trạch, muội thông minh điềm đạm, nhất định có thể ứng phó. Chúng ta đổi phu quân cho nhau nhé!”

Hóa ra, đại tỷ cũng trọng sinh rồi.

Ta gật đầu đáp: 

“Được.”

Không biết nếu đổi phu quân thì có thể thay đổi số mệnh không nhỉ?

1

Ta đã trọng sinh trở lại nửa ngày rồi, nhưng ngực ta vẫn cứ âm ỉ đau.

Kiếp trước, ta bị quân địch trói lên tường thành, bọn chúng dùng ta đe dọa Cố Uyên rút quân ngàn dặm.

Nhưng Cố Uyên là danh tướng của Đại Chu, một lòng chú tâm vào chiến sự, sao có thể vì một nữ tử mà chậm trễ quân tình?

Dù ta có ở biên cương ngã bệnh, hắn cũng chỉ lệnh cho gia nhân chăm sóc ta, chưa từng lộ mặt.

Cho nên khi ta bị bắt đi, hắn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua đại nghĩa.

Thực ra, ta không sợ chết.

Nhất là vì đại nghĩa quốc gia mà chết.

Nhưng ta còn chưa kịp hô lên một câu tuyên ngôn hào hùng nào, đã bị Cố Uyên một mũi tên bắn chết.

Trúng ngay tim.

Dù sao, cũng phải để ta trước khi chết được nổi bật một chút chứ.

Ví dụ, ta sẽ hô to: 

“Phu quân, không cần lo cho ta! Vì nước mà chết, là vinh hạnh của ta!”

Đáng tiếc, ta chưa kịp trở thành nữ trung hào kiệt, đã chết dưới mũi tên của Cố Uyên.

Ta chết rồi nhưng hồn phách vẫn chưa tan nên có thể tận mắt chứng kiến trận chiến này, binh sĩ sĩ khí dâng cao, đều khen ngợi Cố Uyên là người vì đại nghĩa. 

Cuối cùng, chúng ta đại thắng.

Cố Uyên thay ta thu thập thi thể, quỳ một gối, nhìn ta một lúc, rồi nói: 

“Nếu có kiếp sau, đừng gả cho ta nữa.”

Cố Uyên là người tốt, hơn nữa là một tướng quân giỏi.

Nhưng hắn không phải là một phu quân tốt.

Hôn sự của ta và hắn, cũng chỉ là vì gia tộc liên hôn.

Không ngờ, ta thật sự đã sống lại một kiếp nữa.

Ta đang lo lắng làm thế nào để từ hôn, dù sao thì.. nhà họ Chu và nhà họ Cố đã định sẵn hôn ước từ lâu rồi.

Lúc này, đại tỷ gần như chạy đến trước mặt ta.

Ta và tỷ ấy là tỷ muội ruột thịt, nhưng tính cách và thể trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Đại tỷ từ nhỏ đã khỏe mạnh, tính cách phóng khoáng, chỉ thích võ trang không thích y phục của khuê nữ.

Còn ta thì yếu đuối nhiều bệnh, thích đọc sách, ưa mưu lược.

Gương mặt tỷ ấy hoảng hốt, nắm chặt tay ta nói: 

“Nhị muội, muội vốn dĩ yếu đuối, không thích hợp gả vào phủ tướng quân, chi bằng để ta thay muội gả vào nhà họ Cố. Còn ta ghét nội trạch, muội thông minh điềm đạm, nhất định có thể ứng phó với nội trạch nhà họ Mạnh.”

Ta sững sờ.

Đại tỷ dứt khoát hơn: “Nhị muội, chúng ta đổi hôn đi!”

Ta thực sự quá kinh ngạc, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều nên cố dò hỏi tỷ ấy: “Đại tỷ, tỷ…”

Tỷ ấy buột miệng nói: “Nhị muội, muội hãy nghe ta nói, ta đã sống lại một lần cho nên muội phải tin ta!”

Quả nhiên, đại tỷ cũng trọng sinh rồi.

Chúng ta trao đổi thông tin, mới biết được, kiếp trước ta chết không bao lâu, tỷ ấy cũng ở nội trạch nhà họ Mạnh, bị tức đến nôn ra máu mà chết.

Nội trạch nhà họ Mạnh phức tạp, mỗi người đều có ý đồ riêng, chẳng khác nào một hoàng cung thu nhỏ.

Ta suy nghĩ một chút: “Nếu hai hôn sự này đã là định rồi, thì cách tự cứu duy nhất của chúng ta chỉ có một…”

Đại tỷ gật đầu: “Ừ! Chỉ có đổi hôn.”

Phụ mẫu chỉ có hai người nhi nữ, nên họ luôn coi ta và đại tỷ như trân bảo trong tay.

Vì vậy, họ đã đồng ý cho chúng ta đổi hôn.

Phụ thân của ta là đương triều Thừa tướng, nhà họ Chu đưa ra đề nghị đổi hôn, hai nhà Cố và Mạnh đều không phản đối.

Trước khi ta được gả vào Mạnh phủ, đại tỷ đã kể cho ta nghe sơ qua về tình hình nhà họ Mạnh, đặc biệt là nhắc đến bạch nguyệt quang của Mạnh Hàn Sơn:

“Nhị muội, nhớ kỹ, kẻ thù lớn nhất của muội chính là vị biểu muội tạm ở nhờ kia, nàng mới là người mà Mạnh Hàn Sơn thật lòng yêu mến, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta.”

Ta cười nhạt.

Yêu mến?

Bạch nguyệt quang?

Phàm là người đọc nhiều sách, sẽ không tin rằng có người nam nhân nào sẽ thật lòng yêu mến một người nữ tử.

Huống chi, điều ta muốn, không phải Mạnh Hàn Sơn.

Ta chỉ muốn trở thành phu nhân thế gia có thân phận tôn quý.

Ta muốn trở thành một phu nhân cao quý như mẫu thân ta.

2

Ta và đại tỷ đã trao đổi tất cả thông tin quan trọng, rồi mỗi người được gã đi một nơi.

Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử yếu đuối, kiếp trước đại tỷ gả qua đó, vì tính cách cứng cỏi, võ nghệ lại cao cường, dẫn đến việc hắn ta xem tỷ ấy như người dị ngoại.

Mỗi lần khi đại tỷ ta bị tẩu tẩu của hắn bắt nạt, Mạnh Hàn Sơn hoàn toàn không hề giúp đỡ.

Trong lễ bái đường, ta cố ý trẹo chân, thuận thế ngã vào lòng Mạnh Hàn Sơn, giữa đám đông ồn ào, ta nhẹ giọng nói: 

“Phu… phu quân, xin lỗi! ta không cố ý.”

Mạnh Hàn Sơn đỡ lấy eo ta, không xa lánh, cũng không quá thân thiết.

Ta hiểu ra…

Trong lòng hắn có lẽ thật sự có một biểu muội bạch nguyệt quang nào đó.

Nhưng nam nhân như hắn, cũng chỉ là một người bình thường trong thế gian, không thể vì một cánh bướm mà từ bỏ cả rừng hoa.

Giọng nói của Mạnh Hàn Sơn từ trên đỉnh đầu vọng xuống: 

“Không sao, phu nhân cẩn thận chút.”

Đưa vào động phòng.

Mạnh Hàn Sơn vén khăn trùm đầu của ta, ta rụt rè nhìn hắn, ngại ngùng mà cười.

Thể hiện một vẻ “vừa thẹn thùng vừa háo hức”.

Ta chớp chớp mắt nói: “Phu quân thật tuấn tú.”

Muốn đứng vững trong nội trạch, trước tiên, ta cần sự ủng hộ toàn diện của phu quân và phải hắn phải luôn đứng về phía ta.

Vì vậy, dù biết Mạnh Hàn Sơn lòng để nơi khác, ta cũng phải giả vờ thâm tình.

Mạnh Hàn Sơn rõ ràng đang ngẩn người, rồi mỉm cười nhẹ nói: “Phu nhân cũng rất đẹp.”

Ta biết mình đẹp, nhưng nữ tử trong nội trạch, chỉ có sắc đẹp thôi là không đủ.

Khi không khí vừa đúng lúc, ta làm bộ khó xử, cắn nhẹ môi đỏ nói:

“Phu quân, dù ta đã gả cho chàng, nhưng ta sẽ không can dự quá nhiều vào tự do của chàng.

Ta nghe nói, chàng và biểu muội là thanh mai trúc mã, chỉ vì không môn đăng hộ đối, nên mới dẫn đến đôi lứa không thành, ta… ta không cố ý chia rẽ hai người.”

Ta đặt mình vào vai một người yếu đuối.

Hắn không phải là thích nữ tử yếu đuối sao?

Hơn nữa, đa số nam nhân đều thích cái lạ.

Càng dễ dàng có được, càng không coi trọng.

Càng khó có được, lại càng khao khát.

Ta làm bộ thành toàn cho hắn và bạch nguyệt quang, để hắn và bạch nguyệt quang không còn trở ngại, khi hắn dễ dàng có được bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang cũng sẽ không còn quý giá như hắn nghĩ nữa.

Quả nhiên, Mạnh Hàn Sơn không những không giận, mà còn lộ vẻ hối hận: 

“Nàng… đã nghe về chuyện của ta sao?”

Ta gật đầu: 

“Đại tỷ ta biết chuyện chàng có bạch nguyệt quang, nên tỷ ấy đã đề nghị được gả vào phủ tướng quân.”

Lời ta nói chỉ cần đến đây là đủ.

Mạnh Hàn Sơn quả nhiên tò mò, hỏi lại: 

“Thế còn nàng? Tại sao nàng lại nguyện ý gả đến đây?”

Ta cắn môi đỏ, năm phần khó xử, năm phần cô đơn: 

“Ta… ta thích chàng mà. Một năm trước, khi đọc qua thi tập của chàng, ta rất cảm động. Ta không ngờ rằng, trong đời có thể gặp được tri kỷ. Thơ của phu quân, đúng là chạm đến trái tim ta.”

Mạnh Hàn Sơn là loại nam nhân cần được tôn sùng.

Hắn thanh cao, tự cao, và có chút tự đại.

Có lẽ hắn là một văn nhân, nhưng tâm cơ không đủ.

Vì vậy, biểu muội của hắn mới dễ dàng chiếm được trái tim hắn.

Mạnh Hàn Sơn lộ vẻ kinh ngạc và mê mẩn.

Hắn còn muốn tiếp tục trò chuyện với ta, nhưng ta lại khéo léo ngắt lời hắn: “Phu quân, chàng mau đi an ủi biểu muội đi. Hôm nay chúng ta thành thân, lòng nàng ấy chắc chắn không dễ chịu. Đêm nay… ta sẽ không đòi hỏi chàng phải ở lại đây đâu.”

Đêm động phòng này không cần vội, ta phải đợi đến khi Mạnh Hàn Sơn tự mình nóng lòng.

Hơn nữa…

Việc tân lang trong đêm tân hôn bỏ mặc tân nương, lại đi tìm biểu muội.

Đến sáng mai, nàng ấy sẽ bị người đời chỉ trích, ta không cần tự mình ra tay.