Ngay cả khi biết trước thiếu niên nghèo túng trước mặt sau này sẽ quyền khuynh thiên hạ đi nữa thì ta, Lâm Nhược Dao, vẫn nhất quyết từ hôn.
Hắn không hiểu vì sao ta từ hôn, cũng như ta chẳng thể hiểu nổi kiếp trước hắn làm sao có thể nhẫn tâm giao con gái ruột của chúng ta cho sủng phi của hắn, Hà Oanh. Để rồi nàng ta hành hạ con bé đến chết, từ đó hắn mới có thể củng cố quyền thế.
Sau khi trọng sinh, ta chỉ muốn bảo vệ gia tộc nhà họ Lâm, nhưng Tần Tử Trúc vẫn không ngừng bức ép ta từng bước.
Ta hận hắn đến tận xương, bèn quay sang kết liên minh với thái tử Ân Cửu Hà, kẻ thù lớn nhất của hắn, ký khế ước và trở thành trắc phi của thái tử.
…
Kiếp trước, ta tổ chức kén rể, cuối cùng lại để tú cầu rơi vào tay một tiểu khất cái tên Tần Tử Trúc.
Việc kén rể này vốn chỉ để sau này ta thuận lợi tiếp quản việc kinh doanh của Lâm gia nên ta không để ý phu quân là ai, chỉ xem như món đồ trưng bày mà thôi.
Không ngờ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Tử Trúc lại có dung mạo khiến người kinh ngạc.
Lần đầu gặp mặt, hắn giống một chú chó con vừa mở mắt, nước mắt lưng tròng.
Câu đầu tiên khi nhìn thấy ta là:
“Cầu xin tiểu thư đừng chê bai ta, ta nguyện làm bất cứ điều gì để được ở lại bên cạnh tiểu thư !”
Khi ấy ta nghĩ, một phu quân như thế cũng không tệ.
Vì hắn nhỏ hơn ta một tuổi, ta liền bảo hắn trước khi thành thân hãy gọi ta là “tỷ tỷ”. Kết quả, hắn đỏ mặt đến tận mang tai.
Ta chỉ nghĩ hắn là một kẻ chất phác và đơn thuần. Nhưng sau này mới biết, người đơn thuần hóa ra không phải hắn, mà là ta.
Thiếu niên mềm mại vô hại trước mắt này, lại chính là tam hoàng tử, người từng được thái y phán là đã chết trong buổi săn bắn.
Hắn mượn danh nghĩa Lâm gia để che giấu thân phận, tránh mũi giáo của thái tử Ân Cửu Hà và âm thầm bày mưu tính kế, khuấy đảo triều đình.
…
Năm mười chín tuổi, ta trở thành thê tử của hắn. Chưa đầy nửa năm sau, ta đã mang thai.
Khi ấy, ta nằm trong lòng hắn cười đến mày mắt cong cong, nhìn hắn nghe tin ta mang thai liền đỏ hoe mắt.
Hơi ấm lan tỏa khắp tim ta, khiến ta cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Nhưng ai ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng.
Bây giờ nghĩ lại, ta hận hắn đến mức bật cười.
Một người phải diễn kịch giỏi đến mức nào mới có thể che giấu hết thảy mọi âm mưu toan tính như thế?
Ta cho đến khi bị triệu vào cung mới biết, tân hoàng lại chính là phu quân của ta.
Hắn không phải tên Tần Tử Trúc, mà là Ân Kiền. Cái tên mà ta đã gọi suốt 7 năm trời hóa ra đều là giả.
Sau khi vào cung, nhìn hắn khoác lên mình đế bào uy nghiêm, ta bỗng có chút không nhận ra hắn.
Và sự thật cũng chứng minh, ta chưa từng thực sự hiểu hắn.
Hắn đối với ta vô cùng lạnh nhạt, tựa như một người xa lạ, nhưng lại ân cần si tình với con gái của tướng quân, Hà Oanh.
Ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi cung, hắn lại giam lỏng ta.
Từ đau lòng, ta dần chấp nhận số phận, chỉ mong được sống nương tựa bên nữ nhi của mình.
Nhưng ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi ấy, hắn cũng không cho ta thỏa mãn.
Hà Oanh sảy thai lại đổ tội cho ta, nàng ta còn nói muốn dùng nữ nhi của ta, An Nhi, để đền mạng cho đứa trẻ không may chết yểu của nàng ta.
Ân Kiền biết rõ ta không thể hại Hà Oanh, nhưng hắn vẫn đồng ý giao An Nhi cho nàng ta.
Khi ấy, An Nhi chìa đôi tay bé nhỏ ra, vừa khóc vừa gọi: “Mẫu thân!” khiến tim ta đau đớn như bị xé toạc, máu chảy đầm đìa.
Hắn ôm chặt ta lại, để bà vú bế con đi.
Ta giận dữ tát hắn, mắng hắn là “cầm thú” thì hắn chỉ siết chặt lấy ta, hạ mắt khẽ nói:
“Chúng ta sẽ còn có thêm con nữa.”
Đêm ấy, ta quỳ gối trước cung Hà Oanh, đập cửa suốt một đêm đến khi hai bàn tay đều rướm máu.
Nhưng thứ ta đợi được lại chỉ là một thi thể máu thịt lẫn lộn.
Toàn thân ta run rẩy, nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Từ ngày đó, ta không ăn không uống, cơ thể nhanh chóng héo mòn. Dù Ân Kiền có trói tay chân ta để ép ta ăn uống cũng vô ích.
Cuối cùng, hắn nổi giận, đuổi hết mọi người ra ngoài rồi quỳ trước mặt ta, cầu xin ta chịu đựng thêm chút nữa, cầu xin ta đừng chết.
Nhìn vẻ đau khổ của hắn, ta cười khẩy một tiếng.
Hai mắt hắn đỏ hoe, như ngày xưa mỗi lần chọc giận ta, cầm lấy tay ta với ánh mắt cầu xin:
“Nương tử, chịu đựng thêm chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.”
Ta cười nhạt, đưa tay chạm lên mặt hắn, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, từng chữ một nói:
“Ngươi thật khiến ta cảm thấy ghê tởm.”
Sắc mặt hắn khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu đứng dậy, trầm giọng nói:
“Ta sẽ không buông tay, Lâm Nhược Dao, cho dù nàng có chết thì cũng phải cùng ta chôn chung một mộ.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Ta cười lạnh, bất giác phát hiện dây trói trên tay mình không chặt, đủ để với tới giá nến.
Trong ánh lửa ngút trời, ta nhìn thấy bóng dáng mặc hoàng bào lao vào được nửa bước thì đã bị kéo ra, bên ngoài còn vang lên tiếng “Bảo vệ hoàng thượng”.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi…
Nếu ta cháy thành tro thì không thể hợp táng nữa. Hy vọng ngày mai gió lớn, thổi bay hết tro cốt đi…
Nghĩ đến đây, ta bật cười, vừa hát khúc ru An Nhi ngủ, vừa chậm rãi chìm vào bóng tối.
Nào ngờ khi tỉnh lại, ta lại trở về một tháng trước ngày thành thân.
Sự thật kỳ lạ ấy khiến ta đầu óc choáng váng, ngồi trước gương suốt cả đêm.
Cho đến khi nhìn thấy Hồng Tú, người kiếp trước bị hại chết, bước vào gọi ta dậy rửa mặt, ta mới dần cảm nhận được thực tại.
Nước mắt từ từ rơi xuống đất.
Hồng Tú kinh hãi, buông thau nước trong tay xuống mà vội chạy đến:
“Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ta nhào vào lòng nàng, òa khóc nức nở.
Kiếp trước Hà Oanh cố tình kiếm chuyện, buộc Hồng Tú phải cùng thái giám thân tín của nàng ta kết đôi.
Ân Kiền đồng ý.
Dù ta đã quỳ trước mặt hắn, dập đầu đến trán bầm tím, hắn vẫn đồng ý.
Kết cục, Hồng Tú giết chết tên thái giám kia rồi tự sát.
Đây cũng là khởi đầu cho sự rạn nứt hoàn toàn giữa ta và Ân Kiền.
Đêm hôm đó, ta dùng trâm cài tóc đâm mạnh vào người Ân Kiền.
Hắn cúi đầu, rút cây trâm ra khỏi vai…
Sau đó hắn bước đến, ôm chặt lấy ta và nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, Dao
YxzNhi, ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Xin lỗi nàng.”
Ta cắn mạnh vào vai hắn, rất nhanh trong miệng ta đầy vị máu tanh.
Hắn không ngờ ư?
Hắn chính là kẻ đã bỏ mặc Hồng Tú.
Nếu không phải An Nhi trong phòng bên tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của ta mà khóc lớn, có lẽ ta đã cắn nát một miếng thịt của hắn rồi.
…
“Không khóc, không khóc, tiểu thư bị ác mộng làm kinh hãi đúng không?”
Hồng Tú đưa tay xoa trán ta, liên tục dùng khăn lau nước mắt.
Ta khóc rất lâu, sau đó mới thút thít gật đầu:
“Đúng vậy, là một cơn mộng rất đáng sợ.”
Lại qua thêm ba ngày, ta cuối cùng chấp nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ta chính là báo thù.
Ta muốn bọn chúng thân bại danh liệt, chết không toàn thây!
Nhưng khi tỉnh táo lại, ta nhận ra điều đó quá khó khăn.
Một nữ thương nhân muốn kéo hoàng tử và con gái đại tướng quân xuống vũng bùn, quả thực là chuyện hoang đường.
Trừ phi, tìm được một thế lực lớn làm chỗ dựa, ví dụ như thái tử – kẻ từng là đối thủ lớn nhất của Ân Kiền.
Nhưng điều đó chẳng khác nào bắt tay với hổ dữ. Ý nghĩ này cuối cùng bị ta xóa bỏ.
Ta chỉ là một kẻ đơn độc thì không sao, nhưng sau lưng ta còn có cả một gia tộc họ Lâm, gồm một trăm bốn mươi lăm mạng người.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tràn ngập kẽ móng.
Báo thù không thể thực hiện, ta không nghĩ thêm nữa, trực tiếp đến thư phòng tìm phụ thân để nói chuyện từ hôn.
Ân Kiền cũng ở thư phòng, lúc này chưa hay biết gì, vừa nhìn thấy ta liền sáng rỡ đôi mắt, sau đó làm ra vẻ ủy khuất nói:
“Tỷ tỷ, mấy ngày nay sao lại tránh mặt ta?”
Hắn vừa nói vừa tiến đến nắm tay ta.
Phụ thân nhìn cảnh này, gương mặt nghiêm nghị, hắng giọng hai tiếng:
“Giữ lễ phép một chút.”
Nhưng Ân Kiền còn chưa kịp chạm vào ta thì đã bị ta hất tay ra bằng một cái tát.
“Chát!”
Trong phút chốc, cả thư phòng như đông cứng lại.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của phụ thân và Ân Kiền, ta lạnh lùng nói:
“Ta muốn từ hôn.”
Phụ thân sững sờ một lúc, sau đó lại thoải mái vuốt râu, đùa cợt:
“Đừng làm loạn, con nghĩ thành thân là trò đùa sao? Vài ngày trước chẳng phải còn nằng nặc muốn nhanh chóng thành thân ư?”
Ông tưởng ta đang trêu đùa Ân Kiền. Nhưng khi thấy ta mặt không cảm xúc, tay vuốt râu của ông cũng dần dừng lại: