Chúc Dạ chống tay lên cằm, rất nghiêm túc hỏi hai tiểu nhân giấy:
“Minh Chiêu tại sao đột nhiên lại… nhiệt tình với ta như vậy?”
Giọng ngài ấy khàn khàn, dường như có chút ngại ngùng, lại tựa như tự ti đến mức không thể chịu nổi.
Hai tiểu nhân giấy lại nói những lời làm lòng ngài ấy đau nhói:
“Ngươi quản nàng tại sao nhiệt tình, nàng dù có giả dối, ngươi chẳng lẽ không thích nàng sao?”
“Nếu là ta, nhân lúc nàng còn chịu dây dưa với ngươi, thì phải dùng thân thể giữ nàng lại, để nàng không thể dứt ra được!”
“Tâm nàng ở Thái tử, nhưng thân nàng ở đây với ngươi, ngươi có được một cái đã là may mắn rồi, biết đủ đi.”
Chúc Dạ: “…”
Chúc Dạ mặt không cảm xúc, đưa tay vò nát hai tiểu nhân giấy.
Hai tiểu nhân cúi đầu nhìn mình nhăn nheo, nỗi buồn dâng trào:
“Nhăn hết cả rồi, xấu chết đi được! QAQ”
“Ngươi không dám động vào nàng, lại đi bắt nạt bọn ta có phải không?”
“Ta muốn nói với quận chúa Minh Chiêu, ngươi chẳng phải là quốc sư tốt đẹp gì cả, ngươi chỉ là một con…”
Chưa kịp nói ra chữ “rắn,” Chúc Dạ đã vung tay, thu hồi linh khí trên người hai tiểu nhân giấy.
Ngài ấy cầm lấy hoa văn cửa sổ phục hồi thành chữ “Hỷ,” đi đến bên cửa sổ, dán lại.
Ngẩng đầu lên, bỗng hành động ngài ấy khựng lại.
Dưới tán cây hoa phía xa, thiếu nữ trong trang phục tân hôn đứng yên.
Ánh trăng chiếu rọi lên người nàng, càng tôn lên làn da trắng mịn và vẻ đẹp ngọc ngà của nàng, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng trước mặt thiếu nữ, lại có một cảnh tượng phá hỏng bầu không khí.
Một người đang quỳ.
Đó là ám vệ của hoàng tộc.
“Hoàng thượng hiện nay ngày càng sủng ái Tam hoàng tử và quý phi, hoàng hậu bị chèn ép trong hậu cung, Thái tử nơi tiền triều cũng khó mà tiến thoái…”
“Hiện nay, Thái tử vì tiểu thư mà sống chết chưa rõ, hoàng hậu nghe tin dữ này, mạng sống cũng đã mất đi một nửa, mong tiểu thư nhanh chóng mời quốc sư tới cứu giúp…”
Lời nói theo gió bay vào tai, gương mặt Chúc Dạ trầm xuống.
Ngón tay đang siết lấy cửa sổ chợt xiết chặt.
Chỉ trong tích tắc, khung cửa gỗ đã trở thành mảnh vụn.
Chỉ có hoa văn chữ “Hỷ” là còn nguyên vẹn, nhưng cũng đã rơi xuống đất.
Dính đầy bụi.
04
Phép định thân mà Chúc Dạ thi triển chỉ kéo dài vỏn vẹn năm phút.
Khi thuật pháp được giải, cơ thể ta không hề có chút tê dại nào.
Ta quấn chăn ngồi dậy, cắn môi và không kìm được mà bật cười.
Người thực sự yêu ngươi, sẽ luôn để ý đến mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Dù hắn bị ngươi trêu đùa đến tâm loạn ý mê, vẫn bản năng mà bảo vệ ngươi.
Ta mặc lại y phục, xuống giường đi tìm Chúc Dạ.
Nếu không viên phòng, e rằng ngài ấy sẽ lại nôn ra máu mất!
Tuy nhiên.
Vừa bước xuống hành lang, trước mặt ta đã có một người “phịch” quỳ xuống.
Chưa kịp nghe hết lời của ám vệ, ta đã cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Ta ngước mắt nhìn lên, liền trông thấy Chúc Dạ đang đứng xa xa bên khung cửa sổ thư phòng.
Khoan đã, khung cửa đâu rồi?
Ta giật mình, ám vệ cũng nhìn theo ánh mắt của ta, khi thấy Chúc Dạ, cả người hắn run lên.
Chúc Dạ đối diện ánh mắt của ta, xuyên qua tường, bước từng bước về phía ta.
Dưới ánh trăng, thân ảnh ngài ấy lúc ẩn lúc hiện, vài giây sau đã đứng ngay trước mặt ta.
Không hổ là hậu duệ của Xà thần, ta thầm nghĩ.
Với sức mạnh như vậy, làm sao người ta không ngưỡng mộ, không khao khát?
Kiếp trước, ta đầy dã tâm, thậm chí còn muốn đoạt lấy thần lực của Chúc Dạ.
Nhưng ngài ấy quá tốt.
Vì vậy, ngay khi có thể dễ dàng đạt được, ta đã từ bỏ.
Rồi cuối cùng lại thua trong cuộc đối đầu với Thái tử, và mất mạng.
Kiếp này, dã tâm của ta không đổi, ta còn muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng đối với Chúc Dạ, ta chỉ cần ngải ấy, không, cần con rắn này.
Ta thu lại ánh mắt, nhìn về phía ám vệ đang quỳ dưới đất.
Ám vệ đã mất hồn, dưới sự điều khiển của Chúc Dạ, hắn đứng dậy, “bay” ra khỏi Quốc sư phủ, rồi rơi xuống ngoài tường viện.
Ta vẫn giữ nguyên biểu cảm, nhìn về phía Chúc Dạ.
Gương mặt tinh xảo của ngài ấy bị ẩn giấu trong bóng tối dưới gốc cây ngoài hành lang.
Không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng khí thế tỏa ra mạnh mẽ đến mức không ai có thể làm ngơ.
Chúc Dạ chắc luôn nghĩ rằng ta thuần khiết và thiện lương, là đóa sen trắng trong bùn lầy.
Ngài ấy nghĩ rằng nếu làm ta sợ hãi, ta sẽ mãi mãi ở bên ngài ấy.
Nhưng ngài ấy không biết, trái tim ta vốn đã đen tối. Lúc này, ngài ấy càng biểu hiện nguy hiểm, ta càng cảm thấy hứng thú.
Chúc Dạ nhìn ta:
“Nàng không có gì muốn nói sao, Minh Chiêu?”
Giọng ngài ấy lạnh lẽo, như phủ một lớp băng.
Nhưng ta chẳng sợ chút nào.
Người được yêu chiều, luôn có thể hành động tự do, không sợ hãi. Càng dễ dàng kiêu ngạo khi được sủng ái.
Ta mỉm cười, đẩy Chúc Dạ vào thân cây.
“Đương nhiên là có chuyện để nói…”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chúc Dạ, ta hôn lên môi hắn:
“Ta thích chàng, Chúc Dạ.
“Ta không cứu Thái tử, ta cứu chàng.”
Ta cắn nhẹ vào yết hầu của Chúc Dạ, rồi thì thầm bên tai hắn, hơi thở như lan:
“Ta muốn cùng chàng, mây mưa chốn núi Vu.”
05
Một đêm mây mưa cuồng nhiệt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cơ thể được dọn dẹp kỹ lưỡng, cảm giác rất dễ chịu.
Nhưng thắt lưng, tay, chân, mọi thứ đều đau nhức. Đặc biệt là cổ họng khô khốc, ý thức ta còn chút mơ hồ, nửa mở mắt ngồi dậy.
Đang định tìm chút nước uống, thì một tách trà hoa được đưa đến bên môi.
Nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh.
Ta đột ngột mở mắt, chạm phải đôi mắt đẹp đến quá mức của Chúc Dạ.
Ánh mắt ngài ấy mang theo nụ cười, còn pha chút ngại ngùng không nói nên lời.
Ta không kiềm chế được mà bật cười, ánh mắt lướt qua đôi tai ửng đỏ của Chúc Dạ.
Rồi ta cúi đầu, nhờ tay Chúc Dạ mà uống hết tách trà. Cổ họng được làm dịu, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chúc Dạ đặt tách trà sang một bên, lúc đó ta mới nhận ra ngài ấy chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng mỏng.
Mái tóc rối bù, cổ đầy vết hôn, lưng có nhiều vết cào, vai và xương quai xanh còn in dấu răng…
Những ký ức điên cuồng và trụy lạc đêm qua tràn về như sóng.
Điên rồ.
Nhưng rất ăn ý.
Khiến người ta nghiện.
Dưới ánh mắt soi mói không chút che giấu của ta, Chúc Dạ không chỉ đỏ tai, mà cả khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Ngài ấy cúi xuống gần ta, đưa tay che mắt ta lại, rồi hỏi:
“…Sao nàng cứ nhìn ta mãi vậy?”
Ta cố ý chớp mắt, để hàng mi dài quét qua lòng bàn tay ngài ấy. Ta hài lòng khi cảm nhận được ngài ấy khựng lại, rồi mới chậm rãi nói:
“Nhìn chàng đẹp.”
Chúc Dạ không rút tay lại, lại lắp bắp hỏi:
“Đêm qua… nàng… ta…”
Ta đợi một lúc lâu mà ngài ấy không nói tiếp.
Có thể tưởng tượng được ngài ấy đang muốn hỏi điều gì.
Nói thật, biểu hiện của Chúc Dạ đêm qua vượt xa sự mong đợi của ta.
Tưởng rằng giữa người và rắn, chuyện ấy sẽ khó mà hòa hợp.
Không ngờ lại thoải mái, và tuyệt vời đến vậy. Có lẽ vì ngài ấy ngoan ngoãn chỉ dùng một cái.
Nói chung, khiến người ta muốn thêm…
Ta kéo tay Chúc Dạ xuống khỏi mắt mình, rồi chạm môi ngài ấy.
“Làm lại lần nữa chứ?”
06
Ta và Chúc Dạ cứ thế sống trong những ngày tháng ngọt ngào không chút e ngại.
Thái tử phái người gửi thiếp mời đến.
Giống như kiếp trước, dù không có Chúc Dạ cứu giúp, Thái tử cũng không chết.
Những Thái y trong Thái y viện vẫn luôn được ràng buộc bởi chín đời gia tộc của họ, không phải chỉ để trưng bày.
“Thái tử mang thân thể bệnh tật yếu ớt, mà còn muốn tổ chức yến tiệc sinh thần linh đình sao?”
Trong thư phòng, Chúc Dạ ngồi cạnh ta, khi nhìn thấy nội dung trên thiếp, ngài ấy không kìm được mà khẽ cười khẩy.
Ta cười theo, chỉ thấy ngài ấy mỉa mai một cách đáng yêu. Định từ chối lời mời, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Người gửi thiếp chưa đi, ta bảo người gọi hắn lại, đứng sau tấm bình phong hỏi:
“Những ai sẽ tham gia yến tiệc sinh thần của Thái tử?”
Người đến liền đọc một loạt cái tên, đều là những người quen biết với Thái tử từ thuở thiếu niên.
Ta không kìm được mà ngắt lời hắn, đi thẳng vào trọng tâm:
“Con gái đích tôn của Chung Tướng quân không đến sao?”