9
Tạ Thành ngồi xuống ghế sofa ngoài phòng ngủ.
Tôi cầm bộ đồ ngủ rồi đi tắm, khi tôi bước ra, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Tạ Thành lười biếng dựa vào ghế sofa, cầm điện thoại xem gì đó, khi nhìn thấy tôi, anh ấy sững lại một lúc, rồi nhíu mày.
“Lạnh, đi khoác thêm áo vào.”
Tôi không nghe lời anh ấy, mà từng bước tiến lại gần. Có lẽ do phần lưng tiếp xúc với không khí lạnh, khiến tôi không khỏi run rẩy.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước mặt anh, đứng trên cao nhìn xuống: “Tạ Thành, anh có bạn gái chưa?”
Anh ấy từ từ gập điện thoại lại, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Chưa.”
Tôi nhếch môi cười, đôi mắt cong lên đầy quyến rũ: “Vậy thì từ bây giờ anh có rồi.”
Nghe câu nói của tôi, Tạ Thành mới nhìn tôi nghiêm túc hơn, tôi thấy lông mày anh ấy khẽ nhíu lại.
Một lát sau, anh chậm rãi mở miệng.
“Anh trai em sẽ giết anh mất.”
Tôi từ từ cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh: “Anh có sợ không?”
Chưa dứt lời, đôi tay anh ấy đã nhấc tôi lên.
Một vòng xoay mạnh mẽ, tôi và Tạ Thành đổi chỗ cho nhau.
Anh ấy cúi xuống, tay bóp chặt eo tôi, ánh mắt sâu thẳm, như thể muốn nuốt chửng tôi.
“Minh Nguyệt, em đang hành động bốc đồng.”
Tôi uể oải vòng tay lên cổ anh ấy , đầy ẩn ý khiêu khích.
Không trả lời anh, tôi lặp lại câu hỏi: “Anh có sợ không?”
Ngay giây tiếp theo, môi tôi đã bị anh chiếm lấy.
Động tác của Tạ Thành gần như hung hãn, đôi môi tôi bị anh cắn xé liên tục.
Anh ấy nói: “Không sợ.”
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, bộ đồ ngủ bằng lụa như bị vứt bỏ trên sàn như một đống rác.
Bên ngoài, gió bão gào thét.
Còn bên trong, tôi như ở tâm bão.
Cơn bão cuốn lấy, tôi không còn cảm nhận được chính mình nữa.
Tôi không biết mình bắt đầu thích Tạ Thành từ khi nào.
Nhưng tôi biết, những gì tôi thích, tôi đều phải có.
10
Tôi chưa ngủ được bao lâu thì bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.
Sau những gì đã diễn ra đêm qua, cơ thể và đầu óc tôi đều đang rối bời.
Thấy cuộc gọi từ anh trai, tôi không nghĩ nhiều mà nhấn nghe.
Vẫn còn ngái ngủ, tôi không vui mở miệng: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Tôi mở mắt, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chiếc điện thoại này cầm không quen tay chút nào.
Một cú sốc làm tôi tỉnh hẳn.
Lúc này, Tạ Thành cũng tỉnh dậy, giọng còn khàn khàn: “Chuyện gì thế?”
Tôi cúp máy.
Nhìn anh ấy với ánh mắt thương hại.
“Anh trai em vừa gọi đấy.”
“Ừ.”
“Điện thoại của anh.”
Tạ Thành: “…”
Tạ Thành cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, mãi nửa tiếng sau anh mới ra.
Tôi cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh trai em tha cho anh rồi à?”
Anh cười bất lực: “Điện thoại hết pin rồi.”
Tạ Thành đi lấy sạc điện thoại trong xe, còn tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân và xuống nhà hàng chờ anh.
Lúc này trong nhà hàng không có nhiều người, tôi gọi hai phần ăn rồi lướt điện thoại đợi.
“Triệu Minh Nguyệt? Sao cô còn ở đây?”
Trong lòng tôi dâng lên một chút bực bội.
Đúng là xui xẻo, sao lại gặp phải tên xúi quẩy này? Tạ Diên đi một mình đến, không chút ngại ngùng ngồi xuống đối diện tôi.
“Cô làm cái gì mà mặt mày khó chịu thế, chuyện hôm qua tôi không so đo nữa.”
“Tôi nghĩ cả đêm rồi, chắc chắn là vì cô ghen nên mới tức giận. Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, chúng ta không thể hủy hôn, sau này tôi sẽ cố gắng không dẫn Cát Hoan đến trước mặt cô. Cô cũng đừng ghen với Cát Hoan nữa.”
“À mà, lần này thi cuối kỳ tôi trượt ba môn, anh tôi đã biết rồi, cô giúp tôi nói với gia đình là vì tôi bận chăm sóc cô nên mới trượt được không?”
Tạ Diên lảm nhảm mãi không ngừng, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa.
“Anh muốn tôi gánh tội thay cho Cát Hoan? Não anh bị nhét mỡ à? Tôi vừa phát hiện ra rằng—”
“Phát hiện ra gì? Cuối cùng cô cũng nhận ra là Cát Hoan giỏi gấp trăm lần cô chứ gì.” Tạ Diên bị tôi mắng đến mức tức tối, không đợi tôi nói hết câu đã chen ngang.
Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Tôi phát hiện ra có những người đàn ông đúng là hèn hạ, làm chó quen rồi, đến mức không biết làm người nữa.”
“Đồ!”
“Đồ gì mà đồ! Ngay cả nói cũng không nói rõ ràng. Còn nữa, anh đeo chuỗi hạt Phật này để làm gì? Định giả vờ làm tín đồ Phật giáo à?”
Trên cổ Tạ Diên đeo hai chuỗi hạt Phật, trông vô cùng kỳ cục, khó mà bỏ qua.
“Cô hiểu gì chứ? Tôi bây giờ tin Phật rồi, đây là Cát Hoan tặng, để bảo vệ tình yêu của chúng tôi.”
Tôi hiểu ra và gật đầu: “Anh quả thực nên tin Phật, cầu xin Phật tổ phù hộ cho tiểu não của anh teo chậm một chút, không thì tôi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ tốt nghiệp nổi.”
Lời nói chạm vào nỗi đau của Tạ Diên, anh ta đứng dậy, định la hét.
Nhưng ánh mắt tôi đột nhiên bị thu hút bởi hình ảnh sau lưng anh ta.
Cửa nhà hàng, Cát Hoan và Tạ Thành đang bước vào, đi theo sau nhau.
Tạ Diên quay đầu lại theo ánh nhìn của tôi, khi nhìn thấy Tạ Thành, chân anh ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.
11
“Tạ Diên, anh sao vậy?”
Cát Hoan vội chạy đến đỡ lấy Tạ Diên, trong mắt cô ta đầy vẻ oán giận: “Có phải cô ta lại bắt nạt anh không?”
Tôi cố gắng che miệng lại để không bật cười, giờ đây, điều Tạ Diên sợ nhất có lẽ là Cát Hoan đến gần.
“Đừng chạm vào tôi!”
Cát Hoan khựng lại, ngạc nhiên.
Tạ Diên quay sang nhìn anh trai mình, lo lắng: “Anh, sao anh lại ở đây? Để em giải thích, lần này em gặp cô ấy chỉ là tình cờ thôi…”
Tạ Thành không thèm liếc mắt nhìn anh ta, bước thẳng về phía tôi. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy một chai sữa từ trong túi ra, mở nắp và đưa cho tôi.
Làm xong, anh ấy mới quay đầu nhìn Tạ Diên, như thể giờ mới nhận ra sự có mặt của anh ta.
“Gia đình sẽ không can thiệp vào việc em yêu ai hay ở với ai nữa.”
Nghe vậy, mắt Tạ Diên sáng lên, còn Cát Hoan đứng bên cạnh thì cười rạng rỡ, tiến lên phía trước: “Chào anh, em là Cát Hoan.”
Nhưng ngay lập tức, Tạ Diên nhận ra có gì đó không ổn, dè dặt hỏi: “Anh, tại sao lại như vậy?”
“Em không còn hôn ước nữa.”
Cát Hoan tràn ngập niềm vui sướng, nhưng phản ứng của Tạ Diên lại không như tôi mong đợi.
Anh ta im lặng trong vài giây, sau đó đột ngột đứng bật dậy.
“Từ khi nào? Em không đồng ý!”
Tôi đưa chai sữa đã uống hết cho Tạ Thành. Anh ấy đón lấy một cách rất tự nhiên rồi uống một ngụm.
“Em không có tư cách để đưa ra ý kiến.”
Tên ngốc Tạ Diên vẫn chưa nhận ra sự thay đổi giữa tôi và Tạ Thành.
Còn Cát Hoan thì há hốc miệng, chỉ tay vào tôi mà kêu lên: “Hai người đang yêu nhau à? A Diên, anh nhìn vào cổ cô ta kìa.”
Lời nói của Cát Hoan khiến tôi vô thức cúi đầu nhìn.
Đáng tiếc là tôi không nhìn thấy gì.
Nhưng nhớ đến những gì Tạ Thành đã làm đêm qua, việc để lại dấu vết là chuyện hoàn toàn bình thường.
Tôi cười, nháy mắt với Tạ Diên: “Từ giờ gặp tôi, nhớ gọi là chị dâu.”
Tạ Diên không thể tin nổi vào mắt mình.
“Anh, hai người đang đùa em đúng không? Minh Nguyệt, anh sai rồi, em sẽ không liên lạc với cô ta nữa, em—”
Khuôn mặt Tạ Thành trở nên lạnh lùng: “Cô Cát, cô đưa nó về phòng đi.”
Cát Hoan khóc lóc kéo Tạ Diên đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Trong lúc đang ăn sáng, Tạ Thành bất ngờ hỏi: “Hôm qua, em bị mắc kẹt trên núi là vì Tạ Diên à?”
Tôi gật đầu nhẹ nhàng và kể lại câu chuyện tối qua, nhưng có chút thêm thắt cho kịch tính.
Sau bữa ăn, Tạ Thành bảo tôi tự đi dạo một lúc. Gần một tiếng sau, anh mới quay lại tìm tôi.
Thấy vết xước trên mu bàn tay anh, tôi đoán rằng anh đã đi gặp Tạ Diên.
Sau bữa tối, tình cờ gặp mấy người bạn cùng lớp rời khỏi khách sạn.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt họ lạ lùng.
Chắc là họ đã nghe tin tôi và anh trai của Tạ Diên đang hẹn hò.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Những người này chỉ dám thì thầm sau lưng, trước mặt tôi thì không ai dám nói nửa lời.
Tuy nhiên, điều buồn cười nhất vẫn là Tạ Diên, khuôn mặt anh ta như bị trộn lẫn các sắc màu.
Bên trái thì bầm xanh, bên phải thì tím ngắt.
Trên đầu còn quấn băng chỗ tôi đập trúng.
Khi tạm biệt, anh ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào tôi nữa.
Cúi đầu chào Tạ Thành và lí nhí nói: “Chị dâu, tạm biệt.”
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.