Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Triêu Triêu Chương 2 Triêu Triêu

Chương 2 Triêu Triêu

10:42 sáng – 25/07/2024

Một lát sau, vẻ đắc ý trên mặt Kỳ Dạng càng rõ, lại làm ra vẻ khó xử.

Nàng ta lúc nào cũng thế, từ khi ta đến Lục phủ, nàng ta luôn muốn tranh giành với ta, bất kể thắng thua, đều làm ra vẻ đáng thương, luôn khiến người khác nghĩ rằng ta bắt nạt nàng ta.

Lục Tư Bạch khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Ta im lặng hồi lâu, mới mở miệng: “Có, ta không muốn ở Thanh Lâm Hiên.”

Không biết có phải ta nhầm không, sắc mặt Lục Tư Bạch dường như dịu đi một chút, ta tiếp tục: “Ta muốn chuyển đến ở cùng phu nhân, bà đối với ta ân trọng như núi, ba năm không gặp, ta muốn ở bên bà để báo đáp ân tình.”

Thanh Lâm Hiên ngay cạnh viện của huynh ấy, nếu là trước đây, ta nhất định sẽ đồng ý ngay, nhưng giờ ta không muốn ngày ngày xuất hiện trước mặt huynh ấy.

Lục Tư Bạch khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn ta, bước đi lạnh lùng nói: “Tuỳ ngươi.”

Ta nhìn theo bóng dáng giận dữ của huynh ấy, thực không hiểu vì sao huynh ấy lại tức giận.

Kỳ Dạng có lẽ cũng thấy chẳng còn gì thú vị, không dây dưa thêm với ta, nhanh chân đuổi theo Lục Tư Bạch.

Ta đến gặp Lục phu nhân, nói với bà chuyện này, bà đồng ý ngay, ngày đó ta liền dọn vào viện của bà, từ đó về sau trừ khi cần thiết tuyệt không bước ra khỏi viện nửa bước.

Nhưng cũng không tránh khỏi có người muốn gây phiền phức cho ta.

Mấy ngày sau, Kỳ Dạng đến gặp Lục phu nhân nói về việc phủ Ninh Quốc Công tổ chức tiệc thưởng hoa, ánh mắt nàng ta cũng dừng trên người ta: “Tỷ tỷ, tỷ cũng sẽ đi chứ?”

Lục phu nhân nhìn sang, mặt có chút khó xử, khuyên nhủ: “Triêu Triêu, con cũng không thể cứ mãi ở trong phòng, ra ngoài dạo một chút cũng tốt, để A Dạng đi cùng con.”

Lời đã nói đến thế, ta cũng chỉ có thể đáp ứng.

Đối diện ánh mắt như cười như không của Kỳ Dạng, trong lòng ta có chút phiền muộn, tìm cớ rời đi.

3

Nhiều năm trôi qua, lần đầu ta tham gia yến tiệc như thế này, lòng đã không còn háo hức như xưa, chỉ cúi đầu một mình trốn trong góc, nhưng những lời bàn tán vẫn không ngớt.

Kỳ Dạng lại xông lên tranh cãi với người ta, ra vẻ như đang bênh vực ta, nhưng trong từng lời nói lại khơi lại chuyện cũ cho mọi người nhớ.

“Chẳng lẽ không đúng sao! Lục Văn Yên, ngươi dám thề rằng ngươi chưa từng có ý đồ với huynh trưởng ngươi sao!”

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Những lời mắng nhiếc dường như lại vang lên bên tai ta, họ mắng ta không biết xấu hổ, mắng ta si mê hão huyền, mắng ta dâm đãng, cùng với những lời bàn tán của đám người xung quanh, khiến ta thở không nổi.

Qua đám đông, ta bắt gặp ánh mắt Lục Tư Bạch, rõ ràng thấy được sự chán ghét và khinh miệt trong mắt huynh ấy.

“Thật là một màn kịch hay.”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng khiêu khích.

Sau lưng có người bước tới, ta quay lại nhìn, người đó từ trong bóng râm bước ra dưới ánh nắng, chậm rãi đi tới đứng cạnh ta.

Hắn quét mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Dạng, hỏi: “Ngươi là con gái nhà ai?”

Dù giọng nói có vẻ thờ ơ, nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, xung quanh lập tức im bặt.

“Hồi bẩm Vương gia, thần nữ là con gái của tri châu Thân Châu, Kỳ Dạng.” Kỳ Dạng dừng lại một lúc lâu, rồi mới giơ tay hành lễ đáp.

Ta nhìn sang, thấy người đó cười nhạt, gật đầu nói: “Tri châu Kỳ đúng là nuôi được một cô con gái tốt, mượn dao giết người, còn có thể thuận thế lấy được danh tiếng nghĩa khí cho mình, có tài như thế, sao không vào quan trường để giúp cha ngươi một tay.”

Kỳ Dạng mặt tái nhợt, lập tức cúi người xin lỗi: “Vương gia dạy phải, thần nữ không dám nhận, thần nữ tuyệt đối không có ý như vậy.”

“Vậy thì không cần làm rùm beng lên cho mọi người đều biết.” Nụ cười trên mặt hắn nhạt đi vài phần, ánh mắt chuyển sang cô nương vừa tranh cãi với Kỳ Dạng. “Sao, còn chưa hoàn hồn à? Thảo nào nàng ta chọn ngươi làm kẻ đầu sỏ.”

Mặt cô nương đó lúc xanh lúc trắng, nhưng không dám nói gì thêm, chỉ đành tức tối liếc Kỳ Dạng một cái.

Những người có mặt không phải là kẻ ngốc, đều hiểu ý tứ của hắn, những người vừa rồi còn vây xem náo nhiệt cũng đã tản đi không ít.

“Này, ngươi còn đứng đó bao lâu nữa, ngươi không sợ nắng sao, đến ta còn sợ.”

Hắn liếc nhìn ta một cái, ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo đi.

Vào đến lương đình, hắn tùy tiện ngồi xuống, rồi ngước nhìn ta, thấy ta thần sắc nghi hoặc, hắn thở dài lắc đầu: “Xem ra là ngươi quên ta sạch sẽ rồi, thật khiến người ta lạnh lòng.”

Ta nhíu mày, trong đầu cố gắng hồi tưởng, sau đó thăm dò mở miệng: “Thác Bạt… Tuấn?”

Thuở nhỏ ta lén ra ngoài phủ xem hội đèn lồng, trên đường gặp hắn bị lạc, lúc đó ta hào hiệp, chia chút bạc vụn mua cho hắn cây kẹo hồ lô, rồi cùng hắn tìm đường về phủ công chúa.

Từ đó, ta theo sau Lục Tư Bạch, hắn thì theo sau ta, cho đến khi Thục Gia trưởng công chúa cùng phò mã đến Mạc Bắc, ta và hắn cũng từ đó không gặp lại.

“Khó khăn lắm ngươi mới nhớ ra ta.” Hắn cười bước tới, ép ta ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm, vừa giận vừa thương. “Chỉ mấy năm không gặp, sao ngươi lại trở nên như thế này.”

Ta mím môi, không nói gì, chỉ cúi đầu tránh ánh mắt hắn.

“Không sao, ta đã về rồi, bất kể gian nan thế nào, tiểu gia đây sẽ giúp ngươi vượt qua.”

Thác Bạt Tuấn hơi nhếch môi, thấy ta nhìn lại, lông mày hắn lập tức nhuốm đầy nụ cười, ánh mắt đắm say.

Ta cảm thấy lòng chùng xuống, cổ họng nghẹn ngào, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Đa tạ.”

“Nhưng…” Ta dừng lại, bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp. “Vương gia đã nhiều năm không ở kinh thành, nhiều việc không rõ, bây giờ ta vẫn nên ít liên quan thì hơn.”

“Chuyện không rõ thì bỏ qua, ta chỉ biết, ta hiểu ngươi.” Thác Bạt Tuấn cúi người tới gần, mỉm cười, nốt ruồi ở đuôi mắt làm mắt phượng của hắn càng thêm quyến rũ, hắn nhẹ nhàng nói. “Hơn nữa, ta nhất định muốn dây dưa.”

Đúng lúc này, một giọng nói khác bất ngờ vang lên: “Lục Văn Yên.”

Ta giật mình, quay lại nhìn, thấy Lục Tư Bạch đứng không xa, mặt mày u ám, ánh mắt nhanh chóng dừng trên người Thác Bạt Tuấn.

“Không biết vương gia đang nói chuyện gì với muội muội của ta?”

Huynh ấy bước tới gần, nhìn ta lạnh lùng nói: “Lại đây.”

Ánh mắt Lục Tư Bạch sâu thẳm, nhíu chặt lông mày, rõ ràng là tức giận.

Ta nắm chặt tay áo, cảm giác như lại thấy những kẻ đã từng đánh đập ta đang hằm hằm nhìn, thân thể không kiềm được run rẩy.

“Ta và Triêu Triêu đã lâu không gặp, chỉ đang hàn huyên chút chuyện cũ, đại nhân hà tất phải căng thẳng.” Thác Bạt Tuấn cười nhạt, bước lên một bước, che khuất tầm nhìn của Lục Tư Bạch.

“Triêu Triêu?” Ta nghe Lục Tư Bạch cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp. “Muội muội ta còn chưa xuất giá, vương gia nên chú ý giữ lễ.”

Thác Bạt Tuấn hơi nhướng mày, liếc nhìn ta một cái, cười nhẹ, chậm rãi nói: “Nếu ta thực sự làm ô danh của Triêu Triêu, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, không như ai đó chỉ biết lo cho bản thân mình.”

Ánh mắt ta lóe lên, ngước nhìn huynh ấy, chạm phải ánh mắt đầy ý cười của hắn, ta đọc được vài phần nhu tình, nhất thời quên cả động tác.