Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÂM CÀI HOA ĐÀO Chương 11 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

Chương 11 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

2:41 chiều – 01/10/2024

36

Sau sự việc đó, Ngân Châu căm ghét ta đến tận xương tủy.


“Nươn nương đúng là lòng dạ sắt đá, có thể nhẫn tâm như vậy mà vạch ra vết thương lòng của bệ hạ.”


“Bệ hạ đâu có lựa chọn nào với những gì đã trải qua thuở nhỏ, tính cách như hiện giờ cũng không phải là điều ngài muốn.”


Ngân Châu giận dữ nói: “Bệ hạ giờ yêu nương nương đến phát điên, sao  nương nương không thể buông bỏ thù hận mà sống những ngày tháng yên bình với ngài?”

“Ngân Châu cô cô.”


Ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, lạnh lùng cười nói: “Cô cô thương tiếc vị hoàng đế cô cô đã nuôi nấng từ bé.”


“Ta thương tiếc cho chính bản thân mình.”

Ta biết Chu Thương đáng thương, biết hắn ta phải chịu đựng những đau khổ tuổi thơ thiếu thốn tình thương, dẫn đến việc hắn sợ hãi và ghét bỏ tình yêu. 

Sự lạnh nhạt và kháng cự của hắn ta với ta có thể được coi là hiểu được.


Nếu chỉ có mười năm ấy, có lẽ ta sẽ tha thứ và chấp nhận hắn ta dần dần.


Nhưng không chỉ có mười năm ấy, Giữa chúng ta bây giờ còn là sự can thiệp thô bạo của hắn vào cuộc sống của ta, hủy hoại cuộc đời ta, giết chết người ta yêu và đe dọa gia đình ta.


Hắn ta đã khiến ta gần như mất tất cả.

Ta hận hắn ta.

37

 

Một kẻ tự xưng là bạn của Lâm Vũ Khôn, chậm rãi phe phẩy quạt lông trước mặt ta, đi lại trong hoàng cung như chốn không người.


Hắn nói sẽ hoàn thành di nguyện của Lâm Vũ Khôn, đưa ta đi.


Nhưng hắn cũng cười: “Lâm huynh cũng đã dặn, nếu tiểu thư không muốn đi, chúng ta sẽ không ép buộc.”


Hắn đặt quyền lựa chọn vào tay ta.

Ta chỉnh lại y phục: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn không ngạc nhiên, rút ra một tấm vải đen che phủ thân ta, rồi phi thân lên——

 Khi ta mở mắt trở lại, chúng ta đang đứng trên một đồng cỏ mênh mông.


Ta im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Nếu ngươi lợi hại như vậy, tại sao Lâm… tại sao hắn lại chết?”

Hắn bước đến gần, vẫy vẫy tay áo, ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn ta: “Tiểu thư thật sự không biết sao?”

Ta lắc đầu.


Hắn cười nhạt: “Tiểu thư thử nghĩ xem, nếu hắn không chết, liệu người và lão lục có thể ở trong tình thế này không?”

Ta giật mình ngẩng đầu, hắn dùng chiếc quạt chạm nhẹ vào môi ta, khẽ nói: “Người đoán đúng rồi đấy.


“Lâm huynh biết rằng vài tháng tình cảm không thể so sánh với mười năm dây dưa, nên nguyện chết để đổi lấy sự tinh khiết và thiện lành trong lòng tiểu thư.”


“Suy cho cùng, người chết mới là đẹp đẽ nhất, phải không?”

Ta bàng hoàng thì thầm: “Hắn… hắn sao có thể đánh đổi sinh mạng mình như vậy…”

Hắn nhíu mày, khẽ hừ: “Chỉ là một chút mưu mẹo mà thôi, hơn nhiều so với lão lục ngốc nghếch kia.”

“Yên tâm đi, Cố tiểu thư.” Hắn nhẹ nhàng chạm lên trán ta, “Người và Lâm huynh sẽ có một ngày lại gặp nhau.”


Ánh mắt của hắn chớp chớp dưới ánh hoàng hôn, sâu thẳm và đầy tập trung, sự nghiêm túc hiện rõ đến mức khiến người ta không thể không tin tưởng.


Ta ngây người nhìn hắn: “Ý ngươi là gì?”


Hắn lại cười, hỏi ta: “Cố tiểu thư có muốn về nhà không?”

38

Trên bầu trời đêm, những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như chuỗi ngọc trai được xâu thành một dải.


Ta bị hắn trói, đứng bên bờ vực thẳm.


Hắn là Chu Nhiên, nhị ca của Chu Thương, huynh đệ ruột thịt của Chu Cảnh, nhưng hắn không mấy quan tâm đến quốc sự, sớm đã chìm đắm vào Phật đạo, du ngoạn khắp nơi tìm kiếm Phật pháp, thật tiêu dao tự tại.


Hắn nói: “Lão Lục tàn nhẫn như vậy, giết chết lão Tam, cũng nên trả giá một chút.”


Hắn ghé tai ta, thì thầm: “Xin lỗi Cố tiểu thư.”

Tiếng ngựa hí vang lên, tiếng vó ngựa dội lại rõ mồn một trong màn đêm yên tĩnh.

Chu Nhiên ghé gần hơn, cười nhẹ: “Đến nhanh thật.”


Ta hỏi hắn: “Ngươi định làm gì?”


“Hắn sẽ đi cùng người.” Hắn chỉ vào vực thẳm dưới chân, mờ mịt và sâu thẳm. “Nếu được thiên đạo bảo hộ, hắn sẽ không chết.”

Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Chỉ bị thương đôi chút, nằm trên giường một thời gian thôi.”

Ta hỏi câu hỏi mà bao lâu nay vẫn luôn khiến ta băn khoăn: “Rốt cuộc tại sao ta lại đến đây?”


Chu Nhiên im lặng một lúc, dường như có điều khó nói, cuối cùng quay đầu không nhìn ta nữa.


Hắn mím môi: “Khi gặp lại Lâm huynh, người tự hỏi hắn đi.”

Ta cúi đầu không nói.

Chu Thương bước đến, giẫm lên lá khô và cỏ úa, ngọn đèn trong tay chiếu sáng rực rỡ, ánh mắt ẩn sau ngọn nến, nhưng vẫn không thể che giấu sát khí bao trùm cả người hắn.


Chu Nhiên đặt lưỡi kiếm lên cổ ta, lớn tiếng:  “Lão Lục, hôm nay ngươi và cô nuonge này chỉ có một người sống sót.”


Hắn cười nham hiểm: “Ngươi chọn ai?”

Chu Thương đáp mà không hề do dự: “Thả nàng ra, ta sẽ đến.”

Chu Nhiên ghé sát tai ta: “Chu gia đúng là toàn những kẻ si tình, thật không tệ.”


Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm phản chiếu trong gió lạnh. 

Chu Thương chậm rãi tiến lại gần, bộ áo đen của hắn ta nhấp nhô trong màn đêm, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.


Chu Thương cởi trói cho ta, đặt đèn vào tay ta, nhẹ nhàng vuốt má ta, dịu dàng trấn an:

 “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”


“Đừng lo lắng.”

Chu Thương đột nhiên đẩy ta ra xa, xoay người nắm lấy cánh tay của Chu Nhiên.


Chu Nhiên sầm mặt lại, nụ cười gian trá trên mặt biến mất ngay lập tức.


Lưỡi kiếm giao nhau, Chu Nhiên và Chu Thương quấn lấy nhau, một nhát kiếm đâm trúng vai của Chu Thương. 

Trán hắn ta lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lúc bất ngờ, hắn ta phản công, giữ chặt lấy Chu Nhiên.

Chu Nhiên quỳ gục xuống đất.


Ám vệ từ trên trời lao xuống bao vây hắn. Chu Thương khoanh tay:  “Nhị ca, đừng trách ta vô tình.”

Chu Nhiên đột nhiên bật cười, ngước mắt nhìn Chu Thương: “Lão Lục, ngươi nghĩ ngươi đã thắng sao?”


Hắn quay sang ta, lớn tiếng: “Ngươi có muốn gặp Lâm Vũ Khôn không?


“Nhảy xuống đi, ngươi sẽ gặp hắn!”

Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ.


Vừa rồi vì tránh lưỡi kiếm, ta đã lùi về phía vách núi.


Dưới chân là vực thẳm sâu không thấy đáy.


Trước mặt là ánh mắt tha thiết van nài của Chu Thương: “Đừng nghe hắn, Gia Gia, qua đây, nơi đó nguy hiểm lắm.


“Qua đây được không? Nàng muốn gì ta cũng sẽ đồng ý, ta cầu xin nàng.”

Ngón tay siết chặt lấy mép váy, ta nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn ta, khi hắn ta vẫn là một đứa trẻ đáng thương cuộn mình, giờ đây đã trở nên đầy quyền uy, võ công tinh diệu tuyệt luân.


Ta khẽ mỉm cười không tiếng động.

Tiếng van nài của Chu Thương vẫn vang lên bên tai, nhưng trong lòng ta lại mơ hồ thấy cây mộc lan trong sân nhà, những chiếc lá trắng mập mạp xô đẩy quấn quýt, chính là sự yên bình và giản đơn mà ta luôn khao khát.

Ta nhảy xuống, nhảy về cuộc đời của ta.