Tôi nhìn thấy trên các tờ báo, tin tức về chú ấy và Tần Vũ thành đôi.
Họ rất xứng đôi, khu vực bình luận đều cảm thán họ là cặp đôi hoàn hảo.
“Đừng tức giận.” Giọng chú ấy mềm lại, nhìn tôi.
“Chú không phải muốn cắt đứt với tôi sao? Tôi còn dùng tiền của chú làm gì? Sau này tôi sẽ tự nuôi sống bản thân mình.” Tôi cắn môi, không chịu nhìn thẳng vào chú.
Chú ấy nhìn tôi một lúc, cuối cùng vì tôi không nhìn mình, chú liền cúi người nhìn tôi. Khi chú nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của tôi, đột nhiên cười, “Trẻ con.”
Chú ấy thở dài.
“Cháu muốn kiếm tiền cũng được, chỉ có điều không được để bị ức hiếp.”
Nói xong chú ấy nghiêng người nhường đường cho tôi.
Tôi mang giày cao gót đi thẳng, không thèm để ý đến chú ấy nữa.
Sau đó trong buổi tiệc trao giải, một nhóm các ông lớn trong giới kinh doanh đang cụng ly chúc mừng, chú ấy bị bao quanh ở trung tâm đám đông đó.
Tôi len lỏi giữa đám đông mang rượu cho mọi người, mỗi lần ngẩng đầu đều thấy chú ấy vừa thu lại ánh mắt đang nhìn tôi, miệng vẫn nở nụ cười.
Tôi biết chú ấy đang cười gì.
Chỉ trong nửa tiếng, tôi đã vấp ngã 5 lần, đụng phải người khác 3 lần, còn làm rơi trái cây xuống đất 1 lần, chú ấy nhất định đang cười tôi vụng về.
Tại sao chú ấy đáng ghét như vậy chứ?
Người phụ trách bảo tôi mang rượu đến bàn của chú ấy, tôi muốn từ chối, nhưng những người khác đều bận, không còn cách nào tôi đành phải mang rượu bước qua đó.
Tôi cúi đầu hỏi lịch sự, rồi đưa từng ly rượu cho những người đàn ông trước mặt, khi đến lượt chú ấy, tôi không hỏi, đặt rượu trước mặt chú ấy, rồi định rời đi.
“Em gái nhỏ, em như vậy là không lễ phép đâu, em biết đây là ai không?” Người đàn ông bụng phệ bên cạnh đột nhiên gọi tôi, giọng nửa đùa nửa thật.
Tôi nhìn Giang Tứ Nguyệt một cái, không nói gì.
Chú ấy cũng không có cảm xúc gì, ngón tay dài thon thả nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.
“Tôi không biết.” Tôi thấy chú ấy không giúp mình giải vây, trong lòng cảm thấy có chút bực bội.
Nghe tôi nói vậy, chú ấy cúi đầu cười nhẹ.
Những người xung quanh có lẽ bị nụ cười của chú ấy làm sợ, trong một lúc cũng không biết làm thế nào để dạy dỗ tôi.
“Em gái nhỏ, đây là Giám đốc Giang của chúng tôi, em không cần mang rượu nữa, cứ ở đây rót trà, phục vụ thôi.” Người đàn ông bụng bự vừa rồi nhìn Giang Tứ Nguyệt cười, có lẽ hiểu lầm gì đó, thái độ với tôi đột nhiên tốt lên.
Nhưng, tôi không muốn ở lại đây.
“Xin lỗi, tôi còn phải mang rượu cho bàn khác.” Nói xong, tôi kéo ra một nụ cười gượng gạo rồi định rời đi.
Kết quả là tôi vừa bước một bước, tay đã bị người đàn ông đó nắm lại, “Em gái nhỏ, đừng vội đi, người quan trọng đều ở bàn của chúng tôi, em chạy qua bàn kia làm gì?”
“Xin lỗi, đây là công việc của tôi.” Tôi cố rút tay ra, nhưng sức không mạnh bằng ông ta, đành nhìn Giang Tứ Nguyệt cầu cứu.
Anh ấy lắc lắc ly rượu trong tay, nhíu mày chặt, nhưng không hành động gì.
“Em chỉ là nữ sinh đại học, đã nhìn thấy qua cuộc sống chưa?” Người đàn ông giận dữ nói.
Người phụ trách thấy có chuyện, liền vội chạy lại.
Tôi vừa định xin lỗi, thì Giang Tứ Nguyệt đã uống hết rượu trong ly, đứng dậy, bước đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay người đàn ông bụng bự đó.
“Giám đốc Giang…” Người đàn ông đau đớn kêu lên, đành phải buông tay tôi ra, “Giám đốc Giang, ngài đang…”
“Cháu gái nhỏ của tôi, tôi chưa từng đưa nó ra ngoài gặp người, thật xin lỗi, Giám đốc Vương.” Giọng anh ấy trầm đến đáng sợ, tôi chưa từng thấy chú ấy như vậy bao giờ.
“Gì? Cô ấy là người của… Giám đốc Giang… xin lỗi…” Giám đốc Vương đau đớn nói đứt quãng.
Những người xung quanh cũng bị dọa sợ, vội đứng dậy nói đỡ.
“Giám đốc Vương cũng không biết cô ấy là người của ngài… xin ngài bỏ qua cho anh ấy lần này.”
“Đúng vậy, cô gái nhỏ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, thật là tấm gương cho giới trẻ.”
“Gia giáo nhà Giám đốc Giang thật tốt, cô gái nhỏ này nhìn là biết sẽ là người tài giỏi.”
…
Một đám người nịnh nọt hết lòng khuyên bảo, nhưng Giang Tứ Nguyệt chẳng thèm để ý đến.
Nhìn thấy Giám đốc Vương đau đến mức khuôn mặt xanh xao, tôi cảm thấy sợ hãi, kéo kéo tay áo Giang Tứ Nguyệt.
Khuôn mặt giận dữ của chú ấy quay sang nhìn tôi, sắc mặt mới dịu lại một chút.
“Đau không?” Chú ấy dịu dàng hỏi tôi.
“Một chút thôi, không sao hết.” Tôi cử động cổ tay.
Chú ấy nhìn tôi vài giây, cuối cùng mới quay lại, buông tay Giám đốc Vương.
Giám đốc Vương lập tức hét lên kêu cứu.
Chú ấy không thèm nhìn lấy một cái, lấy khăn lau tay mình, rồi nhẹ nhàng kéo cổ tay tôi đi ra ngoài.
15
Đến garage, tôi hất tay chú ấy ra.
“Chú vừa rồi làm như vậy, nếu lỡ ông ta có chuyện gì thì phải làm sao?” Tôi rất lo lắng cho chú, sợ chú vì tôi mà làm liên lụy đến mạng người.
Chú vừa rồi thật đáng sợ.
Ở bên cạnh chú suốt 8 năm, chú luôn rất dịu dàng với tôi, dù bây giờ chúng tôi trở nên căng thẳng như vậy, chú cũng chỉ lạnh lùng không quan tâm, tôi chưa bao giờ thấy chú ấy đáng sợ như vừa rồi.
“Hắn ta nên cảm thấy may mắn vì cháu không có chuyện gì.” Nói rồi chú lại nắm lấy cổ tay tôi, kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Công việc là như vậy, tôi gặp phải loại người này không phải lần đầu, chú có thể bảo vệ tôi một lúc, nhưng có thể bảo vệ cả đời được không?”
“Chú đã nói rồi, đừng để người ta bắt nạt cháu.” Chú ấy tức giận.
“Bắt nạt?” Tôi cười khổ, “Người bắt nạt tôi nhiều nhất chẳng phải là chú sao?”
“…” Chú ấy im lặng một lúc, “Việc làm thêm này cháu đừng làm nữa.”
“Bỏ tay ra đi, Giang Tứ Nguyệt, tôi không cần chú phải làm những việc này, thật đấy, sau này tôi phải tự sống bằng sức mình, sống dựa vào chú rồi bị chú đá đi thật là đau khổ, tôi sẽ không dựa vào chú nữa, tôi không muốn dựa vào chú nữa.”
Chú nhìn tôi, thấp giọng nói, “Nan Nan, dù chú có kết hôn với người khác, chúng ta vẫn là người thân.”
“Tôi không muốn làm người thân của chú, tôi không muốn làm cháu gái chú! Chú còn không hiểu sao?” Tôi đột nhiên hét lên.
Chú ấy ngây người, đứng yên không biết làm gì.
“Nan Nan.” Chú bất lực nhìn tôi.
Có lẽ chú ấy muốn tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi thật sự không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.
Tôi nhiều lần tự nhủ phải tránh xa chú ra, đừng quan tâm đến chú nửa, nhưng khi gặp chú, chú lại phá vỡ bức tường mà tôi đã khó khăn lắm mới có thể xây dựng nên.
Chú ấy nghĩ tôi giận chú, thật ra tôi đang giận chính mình.
Tôi giận mình không có tiền đồ, Giang Tứ Nguyệt có gì tốt kia chứ, một người đàn ông già, mà tôi lại thích chú ta đến chết đi sống lại.
“Chú cưới người khác chắc chắn phải mời tôi, tôi nhất định sẽ đến.” Nói xong câu này, tôi nhanh chóng rời đi.
16
Những ngày sau đó trôi quá khá nhẹ nhàng.
Dần dần, tôi quen với cuộc sống không có chú ấy, cũng quen với việc làm thêm để kiếm tiền này.
Thỉnh thoảng khi không có tiết học, tôi cùng những người bạn cùng phòng đi xem phim, mua sắm.
Các bạn cùng phòng của tôi lần lượt có bạn trai, cuối cùng chỉ còn mình tôi là độc thân.
Thực ra, tôi không muốn yêu đương, dường như vì Giang Tứ Nguyệt mà tôi đã mất đi khả năng yêu một người.
Giáng Sinh, mọi người đều đi hẹn hò, còn tôi ở một mình trong phòng ký túc xá, lướt vòng bạn bè và thấy Trần Diệp đang đăng một bức ảnh đắp người tuyết, tôi theo thói quen mà nhấn thích.
Rồi điện thoại tôi réo lên, là anh ấy gọi đến.
“Alo, anh Trần Diệp.”
“Ừ, em đang ở đâu?” Đầu dây bên anh ấy nghe rất náo nhiệt.
“Ký túc xá.” Thực ra tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nửa năm không liên lạc, cuộc gọi đột ngột này khiến tôi thấy không quen cho lắm.
“Tại sao ngày lễ em lại ở ký túc xá, không buồn chán à?” Anh ấy hỏi tôi.
“Cũng không buồn chán lắm.” Tôi nên nói sao đây, không về nhà Giang Tứ Nguyệt, tôi còn có thể đi đâu bây giờ.
“Ra ngoài chơi không? Anh đến đón em.” Nửa năm không gặp, giọng nói của anh ấy nghe rất tự nhiên, như thể chúng tôi vừa mới liên lạc hôm qua.
Tôi không nói gì, im lặng một lúc lâu.
Thực ra là do tôi đang do dự, vì Giang Tứ Nguyệt không thích tôi ở bên cạnh Trần Diệp, chú ấy nói Trần Diệp không phải là người tốt.
Thực ra tôi cũng không để ý lắm, nhưng tôi vẫn không khỏi bận tâm vì lời nói này, và tôi cũng chưa sẵn sàng để chấp nhận người khác.
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! những nơi khác đều là reup!
“Nói đi, nếu không ra ngoài chơi, tuyết trên núi sẽ tan hết đó, anh cho em ba giây để suy nghĩ, nếu không nói gì, anh sẽ xem như em đồng ý.”
“Một, hai, ba, hết giờ, em ở ký túc xá đợi nhé. Anh đến ngay đây.”
Anh ấy nói nhanh quá, tôi chưa kịp phản ứng thì cuộc gọi đã tắt.
Tôi ngớ người, không biết bản thân phải làm gì.
Anh ấy đến quá nhanh, tôi chưa kịp nghĩ cách từ chối thì anh ấy đã ở dưới lầu rồi.
Anh ấy gọi điện bảo tôi xuống đó.
Tôi không muốn để anh ấy phải đợi, vội tìm trong tủ một chiếc áo khoác dày nhất rồi đi nhanh xuống gặp anh.
Trần Diệp ngồi ở bồn hoa hút thuốc, dưới ánh trăng tôi phát hiện ra hôm nay anh ấy nhuộm tóc màu xám.
Anh ngẩng đầu, cười với tôi, “Nửa năm không gặp, em có nhớ anh không.”
“Không.” Tôi ngượng ngùng thốt ra một từ.
Kết quả là anh giả vờ tức giận đứng dậy, ôm cổ tôi, nhẹ nhàng véo má tôi một cái, “Phạt em.”
Nói xong, Trần Diệp kéo tôi lên xe.
Anh ấy dẫn tôi lên núi chơi, nơi này cách thành phố khá xa nên lái xe khá lâu.
Trên đường đi anh ấy vẫn nói rất nhiều, hỏi tôi về tình hình ở trường, mối quan hệ giữa tôi với bạn cùng phòng có tốt không, còn kể những chuyện thú vị mà anh gặp trong nửa năm qua, chỉ là không nhắc đến Giang Tứ Nguyệt.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì vụ cá cược đó chăng.