Chú tôi lớn hơn tôi 12 tuổi, chú ấy đã dạy cho tôi rất nhiều lần đầu tiên.
Tôi thích chú ấy, nhưng tôi lại không thích những người phụ nữ mà chú ấy mang về.
Tối đó, tôi trốn ở ngoài cửa nghe âm thanh bên trong phòng ngủ của chú, lòng đau như cắt.
Đột nhiên, cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặt đỏ bừng đứng trước mặt tôi, cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Sau đó, chú tôi cũng xuất hiện sau lưng cô ấy với chiếc áo choàng tắm.
“Cô bé này là…” người phụ nữ chui vào lòng chú ấy, giọng nói ngọt ngào đến mức có thể chảy ra nước.
“Cháu gái.” Chú ấy liếc nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói.
“Ôi… thật dễ thương.” Người phụ nữ rõ ràng rất ngạc nhiên, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cười tươi và đưa tay ra chào tôi.
Tôi không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào chú ấy.
“Em về đi.” Chú tôi nói với người phụ nữ kia, giọng điệu rất lạnh lùng. Đây là phong cách quen thuộc của chú ấy.
Những năm qua, chú tôi đã mang về rất nhiều người phụ nữ, nhưng tôi vẫn không thể làm quen được.
Đợi người phụ nữ đó ra khỏi cửa, chú ấy mới lười biếng quay người chuẩn bị vào phòng.
Tôi đứng ở cửa phòng, cắn chặt răng, đi theo chú ấy vào phòng ngủ.
Chú ấy vừa định cởi áo choàng tắm thì dừng lại, hơi nghiêng mặt nói “Nan Nan, ra ngoài đi.”
“Không.” Tôi bướng bỉnh cãi lại.
Chú ấy bất lực thở dài, cũng không thay đồ nữa, chỉ lấy một điếu thuốc, ngồi xuống ghế sofa, nghiêng đầu châm lửa, rồi nhìn tôi qua làn khói mờ.
“Cháu về khi nào, sao chú không biết?”
Tôi tưởng chú ấy sẽ mắng tôi vì tội nghe lén, rồi giảng một bài dài là không được có suy nghĩ gì với chú ấy, thậm chí sẽ nói lời cay nghiệt bảo tôi sau này đừng về ngôi nhà này nữa…
Nhưng chú ấy không làm như vậy, điều này khiến tôi không thể nói ra những lời mình đã chuẩn bị sẵn.
“Chú biết rồi thì sao? Chú vẫn mang phụ nữ về đấy thôi.” Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà cãi lại.
“Nhóc con lớn rồi, có cá tính rồi.” Chú ấy cúi đầu cười, lại hút vài hơi thuốc, ánh mắt khóa chặt vào mặt tôi, “Tự mình về à?”
“Ngồi xe buýt.” Tôi không hiểu, tại sao chú ấy luôn vòng vo với tôi như vậy.
Chú ấy dụi tắt thuốc, đi đến cửa, mở nó ra và bảo tôi ra ngoài.
Tôi đứng im vài giây, nhìn vào đôi mắt đen đáng sợ của chú ấy, tôi sợ chú nổi giận nên đành đi ra ngoài cửa.
“Lần sau nếu muốn đến, thì nhớ gọi điện trước.” Giọng chú ấy nghiêm khắc, khiến tôi không thể nào cãi lại được.
“…” Tôi cắn răng, bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, mình không cần.
Chú ấy nhìn tôi, thấy tôi không nói gì, thở dài một hơi, giọng nói dịu lại, “Ngồi xe buýt mệt lắm, lần sau chú sẽ cho người đến đón cháu, có được không?”
Trong lòng tôi dường như có cảm xúc nào đó đang dâng trào, tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chú ấy, “Chú tốt với cháu như vậy, chỉ vì lời dặn dò của ba mẹ cháu thôi sao?”
Chú ấy sững sờ một chút, sau đó rất bình thản thốt ra một chữ, “Đúng.”
Sự thẳng thắn của chú ấy làm trái tim tôi đau đớn, tôi lập tức quay người, cố nén nước mắt, “Sự quan tâm như vậy cháu không cần.”
Nói xong tôi quay đầu bước xuống cầu thang.
________________________________________
Chú ấy tên là Giang Tứ Nguyệt, năm nay 32 tuổi.
Khi tôi 12 tuổi tôi đã mất đi cha mẹ, sau đó tôi luôn ở nhà của chú ấy.
Chú ấy gặp ai cũng giới thiệu tôi là cháu gái, thậm chí còn ngày càng tạo khoảng cách giữa chúng tôi, điều này khiến trong lòng tôi rất khổ sở.
Làm cháu gái quá đủ rồi, bây giờ tôi chỉ muốn làm bạn gái chú ấy thôi.
Tôi ở trong phòng của mình, đứng trước gương mà tức giận.
Trong gương, tôi không giống với những người phụ nữ mà chú ấy mang về, không có đường cong quyến rũ, cũng không khéo léo như họ để có thể khiến chú ấy thích.
Khi tôi đang tự dằn vặt chính mình thì tôi nhận được một tin nhắn WeChat từ bạn cùng phòng của tôi tên là Linh Linh.
“Nan Nan, tối nay mình ra ngoài, nếu mẹ mình có gọi hỏi thì bạn nhớ nói mình ở với cậu nhé.”
Tôi trả lời cô ấy : “Được.”
Linh Linh chính là bậc thầy tình yêu, mới năm hai đại học mà đã thay bạn trai mấy lần, tôi rất ghen tị với cô ấy vì có thể xoay chuyển đàn ông trong lòng bàn tay.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi lại nhắn tin cho cô ấy, “Linh Linh, làm sao để làm cho một người đàn ông thích mình?”
Gửi xong tôi liền hối hận, đúng là quá hấp tấp mà.
“Thích sao, cậu thử tiếp cận người ta là sẽ biết đáp án.”
Tin nhắn trả lời của cô ấy làm cho tôi cảm thấy mơ hồ.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu được ý của cô ấy.
Tôi lục tủ lấy ra bộ đồ ren màu đen mà tôi đã mua từ lâu, vội vàng mặc vào.
Tôi soi gương, không dám nhìn thẳng chính mình trong gương.
Từ trước đến nay, tôi được giáo dục rằng con gái phải biết giữ gìn lễ nghĩa và liêm sỉ, phải làm một cô gái ăn mặc kín đáo.
Nhưng khi nghĩ đến những người phụ nữ mà chú ấy mang về trong mấy tháng qua, thì tôi quyết tâm quấn khăn tắm và bước ra ngoài.
Bên ngoài rất tối, tôi lại không bật đèn, chỉ đi chân trần mà bước đến bếp.
Tôi ở trong bếp chần chừ, chờ đợi chú ấy đến.
Vì hút thuốc quá nhiều, cổ họng chú ấy không được tốt, nửa đêm sẽ thường xuống bếp uống một ly nước.
Quả nhiên — tôi nghe thấy tiếng dép lê của chú ấy đang bước xuống cầu thang.
Tiếng bước chân càng gần, trái tim tôi càng đập nhanh theo từng bước chân của chú ấy.
Tôi tự nhủ rằng bản thân không được lùi bước, quyết tâm kéo lỏng khăn tắm của mình một chút.
Khi chú ấy bước vào, tôi sẽ giả vờ ngạc nhiên, và khăn tắm sẽ tự nhiên rơi xuống.
Mọi thứ đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Tôi mong đợi giây phút nhìn thấy chú ấy mất bình tĩnh…
Nhưng khi chú bước vào, tôi kêu lên một tiếng ngạc nhiên, khăn tắm chưa kịp rơi xuống thì một chiếc áo khoác vest đã bay tới, che kín tôi từ đầu đến chân.
Tôi choáng váng.
“Nửa đêm không bật đèn, định dọa ai?” Giọng chú ấy rất bình tĩnh, không rõ cảm xúc.
Tôi chỉ kịp thấy chú mở tủ lạnh, lấy nước, uống ừng ực vài ngụm rồi quay người rời đi.
Trong suốt quá trình đó, tôi đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không khỏi bất an.
Cuối cùng, tôi kéo xuống chiếc áo vest của chú, cùng với khăn tắm của mình.
“Giang Tứ Nguyệt, em không phải là trẻ con nữa, năm nay em đã 20 tuổi rồi.” Tôi lấy hết can đảm để phá vỡ mối quan hệ này.
“Em cũng đã trở thành phụ nữ rồi, anh không thấy sao?”
Tôi nhắm mắt lại nói thêm một câu.
Nhưng xung quanh im lặng.
Tôi mở mắt, trong bếp đâu còn bóng dáng của chú ấy nữa, chỉ còn tôi đứng cô đơn dưới ánh trăng, bóng hình phản chiếu đầy bi thương.
Chú ấy đi rồi?
Vậy là, vừa nãy tôi đã tỏ tình với không khí sao?
Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng tồi tệ của mình lúc này như thế nào nữa.
Không lâu sau, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
“Chú đi công tác, ngày mai sẽ để quản gia đưa cháu về trường.”
Nhìn màn hình điện thoại, lòng tôi lạnh lẽo.