1
Ta xuyên vào một quyển sách.
Cốt truyện đã sắp đi đến hồi kết, nam nữ chính thành thân và sống hạnh phúc trọn đời bên nhau.
Tuy nhiên, nhân vật yêu thích của ta, nam phụ, sẽ vì nữ chính mà mất đi đôi chân, không thể đi lại được nữa.
Hắn bị đuổi đến vùng Mạc Bắc xa xôi, bảy ngày sau khi phụ mẫu qua đời, cũng vào đêm thành thân của nam nữ chính, hắn đã t.ự s.át để kết thúc cuộc đời mình.
Sau khi vô tình xuyên đến đây.
Ta đã ở thế giới này rất lâu, cuối cùng ta quyết định phải làm một điều gì đó.
Sau khi bị thương ở chân, hắn từng nghĩ đến việc t.ự s.át, ta đã đến cứu hắn và đưa hắn trở về phủ.
Trước khi đi, ta thì thầm vào tai hắn: “Không được ch.ết.”
2.
Tiểu tướng quân Thẩm Hoài Chi và Du Thanh Vãn vốn là thanh mai trúc mã.
Vì cứu Du Thanh Vãn, Thẩm Hoài Chi đã bị thương ở chân, hắn từ thiên chi kiêu tử trở thành một phế nhân, cả ngày buồn bực chán nản.
Du Thanh Vãn với tư cách là nữ chính, sẽ thành thân với thái tử và có kết thúc happy ending trong tiểu thuyết.
Ta đứng bên ngoài phủ tướng quân, đợi quản gia đến giao việc.
Một lúc sau, ta thấy thái y khoác hòm thuốc bước ra, gặp người quen nên dừng lại nói chuyện.
“Giang thái y lại đến phủ tướng quân xem bệnh cho tiểu tướng quân à?”
“Đừng nhắc đến nữa, nói tới lại đau đầu, tiểu tướng quân lại đập phá đồ đạc, mặt còn chưa kịp nhìn đã từ chối gặp ta.”
Ta im lặng lắng nghe cho đến khi lão mama bước ra, bà ấy nhìn thấy ta bèn hỏi: “Ngươi chính là Tô Niệm?”
Ta gật đầu hành lễ: “Chính là nô tỳ.”
“Được, đi với ta.”
Lão ma ma dẫn ta đi qua tiền viện, rồi qua ngự hoa viên, sau đó lại đi bộ rất lâu.
Vừa đi, ma ma vừa nói: “Ngươi đến phủ làm việc sai vặt, suy nghĩ kỹ cũng biết người mình hầu hạ là người nào.”
“Một thiếu niên đầy hoài bão bây giờ trở nên như vậy, khó tránh không thể tiếp nhận được, tính tình Ngài ấy thay đổi rất lớn, trở nên nóng nảy và cáu gắt.”
“Ngươi đã là nha hoàn thứ bảy trong tháng này rồi, ngày thường ngươi đều phải quan tâm đến chế độ ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia.”
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu không có việc gì, hãy tránh mặt đi, lười cũng không sao, đừng lảng vảng trước mặt thiếu gia, cẩn thận Ngài ấy nổi giận lại làm ngươi bị thương.”
Sau khi đa tạ mama nhắc nhở, chúng ta đã đến sân của Thẩm Hoài Chi.
Nơi này hoang vắng và đổ nát, không giống như nơi ở của một người có thân phận như hắn.
Theo nội dung trong truyện, tướng quân rất yêu thương con trai của mình, nhưng cũng vô cùng tức giận với hắn, không nhìn được bộ dáng nửa sống nửa chết với cái chân gãy này của Thẩm Hoài Chi.
Chỉ vì quá nóng giận, nên ông ta mới ném hắn đến đây để cho hắn tự mình suy ngẫm.
Ta tiễn mama đi, sau đó quay người bước vào trong sân.
Ta nghe bà ấy nhỏ giọng lầm bầm, “Không biết người mới này có thể kiên trì được bao lâu.”
Ta đứng trước cửa phòng của Thẩm Hoài Chi, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong.
Nhưng trong phòng hoàn toàn im ắng.
Ta nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu tướng quân, ta là nô tỳ mới tên Tô Niệm, từ nay về sau sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Ngài, tiểu tướng quân có gì cần sai bảo không ạ?”
Thấm thoát ta đã ở đây hai tháng, nhưng ngay cả mặt vị tiểu tướng quân này cũng chưa được thấy.
Chỉ có phu thê tướng quân có đến đây một lần.
“Hoài Chi, con nói chuyện với mẫu thân đi, con như thế này mẫu thân rất lo lắng.”
Tướng quân phu nhân không nghe thấy hắn trả lời, che mặt nhỏ giọng nức nở.
Thấy phu nhân buồn bã, Thẩm tướng quân dùng sức đập cửa phòng: “Thẩm Hoài Chi, nam tử hán đại trượng phu, mới chỉ gãy chân đã bày ra bộ dáng đòi sống đòi chết, làm cho ai xem hả?”
“Ngươi nhìn xem, chỉ cần ba chữ Phủ Tướng Quân này, ai dám coi thường ngươi? Cho dù ngươi gãy chân, người trong kinh thành nhìn thấy ngươi cũng phải cung kính hành lễ. Chỉ có một chút chuyện như vậy mà đã không có tiền đồ!”
Tướng quân phu nhân ngừng khóc để ông ta nói ít đi mấy câu.
Bà lại khuyên giải Thẩm Hoài Chi một lúc, sau đó căn dặn nha hoàn mới là ta phải chăm sóc tốt cho tiểu tướng quân rồi mới rời đi.
Đến tối, ta nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc trong phòng của Thẩm Hoài Chi, ta không thèm để ý, đẩy cửa vào liền thấy hắn đang ngã xuống đất.
Khuôn mặt tái nhợt hắn không còn một chút huyết sắc, mái tóc đen dài xõa tung, trên khuôn mặt mê người có chút đau đớn, vạt áo trắng đã bị nước thấm ướt.
Rõ ràng là một bộ dáng ốm yếu và suy sụp, nhưng lại toát ra khí chất vô cùng lạnh lùng.
Hắn cúi đầu xuống và nôn mửa dữ dội. Tất cả những gì phun ra là nước thuốc màu đen mà hắn vừa uống.
Khi thấy ta vào, hắn điên cuồng vùng vẫy, ném tất cả chăn gối trên giường vào người ta.
“Cút ra ngoài, ai cho ngươi vào đây, cút ra ngoài cho ta!”
Ta cúi người thu dọn mảnh sứ vỡ dưới đất: “Tiểu tướng quân hiện tại hành động bất tiện, nếu có việc gì cứ bảo nô tỳ làm là được.”
Hắn tự giễu cười cười: “Hừ, ngươi đang giễu cợt ta sao?”
Ta không trả lời, tự nhủ:
“Nước lạnh, tiểu tướng quân uống vào sẽ sinh bệnh, ta đi đun ấm nước mới.”
Ta muốn đỡ hắn dậy, nhưng hắn đẩy ta ra và không cho ta đến gần.
Ta thấy cánh tay hắn bị thương, nhắc hắn nhanh chóng cầm máu, nhưng hắn cự tuyệt.
Ta thở dài, từng bước đến gần, một tay đánh vào gáy hắn khiến hắn ngất xỉu.
Ta có một chút căn cơ, hơn nữa hiện tại hắn cũng không có khả năng phản kháng.
Ta thành công đưa hắn nằm lên giường, sau đó băng bó cánh tay bị thương cho hắn.
Khi đến gần, ngửi thấy mùi thảo dược trên người hắn, khiến ta cảm thấy xót xa, tim vô cớ đập loạn nhịp.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Chi, tự nhủ: “Kiếp trước mình cũng chưa nhìn thấy nam nhân nào đẹp như vậy, muốn làm một người dịu dàng, ôn nhu, nhưng không ngờ hắn lại không chịu hợp tác.”
3.
Sáng hôm sau, nghe tiếng Thẩm Hoài Chi đã tỉnh dậy, ta đẩy cửa bước vào.
Sau khi nhìn thấy ta, ký ức đêm qua lại hiện về, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận.
“Ngươi thật to gan, lại dám đối xử với ta như vậy! Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Ta giả vờ như không nghe thấy, liền đốt một cái lò nhỏ trong phòng, nói với hắn: “Nước này để ở trên có thể giữ ấm, thiếu gia cứ yên tâm uống.”
Ta cười, nói: “Lát nữa điểm tâm sẽ được đem lên, sau đó còn phải uống thuốc.”
Thấy ta phớt lờ, hắn càng tức giận hơn, hắn ném một tách trà vào người ta.
Ta nhất thời không kịp phản ứng, bị hắn ném trúng, trên mặt xuất hiện vết máu.
Hắn sững người tại chỗ, không nghĩ tới ta lại không né tránh.
Ta hờ hững lấy ngón tay lau vết máu, nói: “Nô tỳ xin được cáo lui trước.”
Ta nghĩ có thể mình đã chọc giận hắn rồi.
Ta gọi người hầu đi ngang qua giúp đem điểm tâm và thuốc cho Thẩm Hoài Chi.
Nghe thấy phòng hắn im ắng, quả nhiên không chống cự nữa.
Ta không muốn chọc giận hắn, nên để cho hắn tĩnh tâm hơn nửa tháng.
Một buổi sáng, như thường lệ, ta đến phục vụ hắn rửa mặt.
Thẩm Hoài Chi nhìn thấy ta, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Ngươi còn chưa đi sao?”
Ta cười với hắn: “Nô tỳ đã ký khế ước bán thân, còn có thể đi đâu? Hơn nữa dựa vào bộ dáng này của tiểu tướng quân, nô tỳ sẵn sàng làm nha hoàn cho Ngài.”
Hắn quay đầu sang chỗ khác: “Khá lắm, thật là một cô gái miệng lưỡi sắc bén, ngươi tên gì?”
4
“Tô Niệm.”
Ta chuẩn bị điểm tâm.
Thẩm Hoài Chi không muốn ta ở lại đây, vì vậy hắn lệnh cho ta ra ngoài.
Ta liếc nhìn hắn, từng bước đến gần, ôm hắn đưa đến bàn ăn.
“Ngươi, ngươi thật to gan, lại dám đối xử với ta như vậy?”
Thấy hắn đỏ mặt, trong lòng ta thầm nghĩ hắn thật đáng yêu.
Thẩm Hoài Chi tức giận trừng mắt, hỏi: “Ngươi thực ra là ai? Lại có bản lĩnh như vậy, ngươi vào phủ tướng quân có ý đồ gì?”
Ta trả lời: “Nô tỳ lớn lên da thô thịt dày, như thế này là rất bình thường.”
“Còn về phần có ý đồ …” Ta cố ý kéo dài giọng, ra vẻ thần bí, “Nghiêm túc mà nói, dung mạo của tiểu tướng quân làm cho ta mê mẩn, ta muốn nhân lúc sơ hở trèo lên giường của Ngài.”
Hắn lập tức đỏ mặt, chỉ vào ta nói: “Ngươi…ngươi không biết xấu hổ sao?”
“Những lời này là lời nói chân thành của nô tỳ, hôm nay giãi bày tình cảm trong lòng, dĩ nhiên là xấu hổ rồi.”
Hắn có vẻ tức giận vì sự trơ trẽn của ta nên không thèm nhìn ta nữa mà bắt đầu ăn cơm.
Ta thấy hắn chịu ăn, nên ở bên cạnh gắp thức ăn vào bát cho hắn.
Chỉ là ta gắp cho hắn nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn một lần nào.
Có vẻ như hắn thực sự rất tức giận.
5.
Một lúc sau, tướng quân phu nhân đến.
Từ xa, có thể nghe thấy hắn đang nổi cơn thịnh nộ với ta, trong lời nói chỉ trích ta rất nhiều.
Nhưng thấy sắc mặt của hắn dường như đã tốt hơn, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì vậy, trước mặt Thẩm Hoài Chi tướng quân phu nhân đã ban thưởng cho ta: “Chăm sóc con trai của ta thật tốt, nếu ngươi cố gắng hết sức, phủ tướng quân nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thẩm Hoài Chi không thể tin nhìn ta, nói: “Mẹ, nàng ta có ý đồ!”
Bà ấy nghi ngờ hỏi: “Ý đồ gì?”
Hắn cảm thấy xấu hổ, sao có thể nói ra được.
Ta tốt bụng nói: “Nô tỳ đương nhiên hy vọng tiểu tướng quân phúc trạch an khang, trăm tuổi không phải lo nghĩ.”
Tướng quân phu nhân nghe thấy ta nói vậy, bà ấy không ngừng vỗ vào tay ta: “Nha đầu ngoan, ngươi đúng là người tốt.”
Ta nhìn Thẩm Hoài Chi, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Mái tóc đen mượt của hắn xõa ra trông đẹp như một bức tranh, cứ tùy ý xõa trên vai như thế.
Ta không rõ cảm xúc trong mắt hắn là gì, nhưng ta thấy hàng mi dài của hắn khẽ run.
Ta nghĩ, nghe những lời như vậy, có lẽ hắn cũng cảm thấy ấm lòng.
6
“Phúc trạch an khang, trăm tuổi không lo nghĩ” là lời chúc thật lòng của ta đến hắn.
Nhưng nó cũng chỉ là tiếc nuối vì ta vẫn là người ngoài cuộc.
Ta rất tỉnh táo.
Mặc dù ta cảm thông với sự bất hạnh của hắn, nhưng đó là tất cả.
Hắn chỉ là một trong những nhân vật trong sách, Thẩm Hoài Chi là một vị tướng quân trẻ tuổi, luôn cư xử với mọi người bằng sự chân thành và nhiệt tình.
Đối với một người hướng nội như ta, hắn có một sức hấp dẫn ch.ết người.
Ta cảm nhận mọi thứ về hắn cùng với nội dung của cốt truyện, nên ta không khỏi ngưỡng mộ hắn.
Ta hoài nghi.
Liệu Thẩm Hoài Chi có thực sự vì tình yêu mà trở thành bộ dạng như thế này không?
Hay, hắn sẽ yêu những người phụ nữ khác ngoài Du Thanh Vãn?
Nhưng dù sao hắn cũng vì cứu người trong lòng mà bàn tay đã vấy máu, cuối cùng lại bị người mình yêu chất vấn và hiểu lầm.
Đến tối, Thẩm Hoài Chi đi tắm.
Hắn khăng khăng muốn ở một mình, nhưng ta nhất quyết muốn đi cùng hắn.
“Nhiệm vụ của nô tỳ là chăm sóc những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của tiểu tướng quân. Nếu nô tỳ không ở đây, Ngài không cẩn thận ngã bị thương thì làm thế nào?”
“Không được chính là không được! Không phải trước đây một mình ta vẫn làm tốt đó sao?”
“Nhưng hôm nay nô tỳ được tướng quân phu nhân ban thưởng, nô tỳ không phải loại người chỉ biết nhận thưởng mà không chịu làm gì.”
Hắn tức giận: “Ngươi dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta sao?”
Ta trả lời hắn: “Đó lại là chuyện khác.”
Hắn nghẹn họng, nhỏ giọng nói: “Cũng không biết cuối cùng ai là chủ, ai là tớ.”
Giữa hai chúng ta, quyền chủ động luôn nằm trong tay ta.
Hắn không làm gì được ta.
Cuối cùng, ta quyết định bịt mắt lại và hầu hạ hắn đi tắm.
Ta dựa theo những gì đã làm lần trước, bế hắn đang mặc đồ ngủ vào bồn tắm, sau đó dùng mảnh vải đắp lên người hắn, lắng nghe hắn cởi quần áo sột soạt.
Lúc này, ta nghe thấy hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Không biết một nữ tử như ngươi lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.”
Tiếp theo nghe lời hắn ra lệnh, ta mò mẫm đổ mấy thùng nước nóng vào, đổ xong người đã toát mồ hôi hột.
Ta oán trách: “Tiểu tướng quân, lần sau đừng bịt mắt ta nữa, phiền phức lắm.”
“Ngươi cảm thấy phiền phức, lần sau đừng đi theo.”
Ta lập tức chuyển đề tài: “Không biết nhiệt độ nước có ổn không?”
Vừa nói, ta vừa đưa tay thử nhiệt độ, không ngờ lại chạm phải làn da mịn màng của hắn.
Hắn thấy ta phớt lờ không nói, giây tiếp theo lại thấy bàn tay đang sờ lên bụng mình.
Hai chúng ta đồng thời phản ứng lại, một người muốn ngăn cản, một người chạy như bị điện giật.
“Ngươi…” hắn hồi lâu cũng không nói ra lời, xấu hổ không dám chất vấn ta.
Ta cũng cảm thấy lúng túng.
Bởi vì ta không hề cố ý làm vậy.
Mặc dù ta đã suy nghĩ có nên nhân cơ hội này để tăng cường tiếp xúc cơ thể hay không, ta cũng đã luyện tập làm cách nào để cho nó tự nhiên hơn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.
Hơn nữa việc này xảy ra không có sự chuẩn bị trước, ta lại bị bịt mắt, nên có chút xấu hổ.
“Những gì hôm nay ngươi nói là thật sao?”
Sau một thời gian đấu tranh tư tưởng, ta nhận ra có thể hắn muốn chuyển hướng sự chú ý của ta, vì vậy ta nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là thật lòng.”
Sau khi nói xong, ta mới ý thức được có lẽ hắn đang muốn nói đến câu sáng nay ta đã nói: “Đương nhiên, nô tỳ hy vọng tiểu tướng quân phúc trạch an khang, trăm tuổi không lo nghĩ.”
Hắn trả lời: “Ta bây giờ chỉ là một người tàn phế, sợ rằng những gì ngươi nói sẽ không thành hiện thực.”
Ta âm thầm xác định quả nhiên là câu nói đó.
Ta lập tức nghiêm túc lại, đây là cơ hội tuyệt vời để đưa chúng ta đến gần nhau hơn.
Ta hỏi hắn: “Nô tỳ đối với công tử vô lễ như vậy, tại sao hôm nay công tử không cáo trạng với tướng quân phu nhân đuổi nô tỳ đi?”
Ta biết Thẩm Hoài Chi không phải loại người thích tìm mẫu thân cáo trạng mới có thể quản giáo được người hầu trong phủ, nếu người ngoài biết, hắn sẽ thành trò cười cho kẻ khác.
Ta từng bước nói vào trọng tâm.
“Thực sự không nhất thiết phải cáo trạng, thiếu gia chính là chủ nhân của phủ tướng quân, nếu như Ngài thật sự không muốn nô tỳ hầu hạ, sẽ có hàng vạn biện pháp để hành hạ nô tỳ.”
Hắn có vẻ thẹn quá hóa giận: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ngày mai ta nhất định sẽ làm như vậy!”
Ta cũng sẽ có cách chống đỡ thôi.
“Thời gian không còn sớm nữa, nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia tắm rửa.”
Ta khoác tay hắn lên vai mình, bất cẩn thế nào lại ngã vào bồn tắm.
Ta cố gắng bám vào người Thẩm Hoài Chi.
Liên tục ho khan: “Thực xin lỗi, tiểu tướng quân, ta không phải cố ý, có làm Ngài bị thương không?”