8
tôi không bộc phát ngay lúc đó.
Nếu Hạ Linh là nữ chính của thế giới này, hành động thiếu suy nghĩ chẳng phải lại để tôi chết oan thêm một lần nữa sao?
Tôi không biểu cảm, lướt qua Giang Văn Cảnh rồi quay người đi lên lầu.
Hạ Linh coi như không có chuyện gì xảy ra, tíu tít chỉ đạo người hầu chuyển hành lý vào căn phòng sát bên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Má Vương thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vã mang đến một bát canh bổ.
Bà ấy khép cửa lại, bước đến bên cạnh tôi:
“Bảo vệ Hạ hy sinh để cứu thiếu gia, còn cô bé Hạ Linh thì chỉ dám co rúm trong góc nhìn.”
“Cô ấy luôn nói rằng không thể quên cảnh tượng đẫm máu đó, phải ở cạnh thiếu gia mới có cảm giác an toàn.”
Không biết bao nhiêu lần trong đêm, gặp ác mộng là cô ta lập tức lao vào phòng của Giang Văn Cảnh.
Tôi không hiểu:
“Hạ Linh sợ cái này cái kia, tại sao Giang Văn Cảnh lại đưa cô ta ra nước ngoài?”
“Vì lúc đó phu nhân chuẩn bị bước vào nhà họ Giang mà!”
Tôi hiểu rồi.
Hai hổ không thể chung một núi.
Giang Văn Cảnh nửa thời gian thì bay vòng quanh thế giới, chắc chắn sợ tôi sẽ bắt nạt cô ta nên mới đưa cô ta đi.
Nghĩ lại mới thấy, anh ta bảo vệ cô ta thật chặt!
9
Giang Văn Cảnh đã họp video trong thư phòng suốt hai tiếng đồng hồ.
Vừa bước lên tầng hai, Hạ Linh đã lao tới ôm lấy tay anh ta:
“Chú ơi, lúc nãy cháu định cắt dưa Hami cho chú, nhưng không cẩn thận làm đứt tay.”
Giọng cô ta nhăn nhó vì đau, khiến Giang Văn Cảnh lập tức dừng lại, không về phòng ngay nữa.
“Cháu tự mình cắt dưa à?”
Hạ Linh bĩu môi: “Ba năm rồi cháu không về, người hầu trong nhà chẳng ai nghe theo lời cháu cả.
“Cháu bảo má Vương chuẩn bị nước ngâm chân cho cháu, mà bà ấy cứ đùn đẩy, bảo phải lo cho phu nhân.”
Lời nói ám chỉ rằng toiu cố tình làm khó dễ và ngược đãi cô ta, Giang Văn Cảnh hơi ngừng lại, rồi tự mình tìm băng dán cá nhân và tỉ mỉ dán lên ngón tay cô ta.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, môi nhếch lên tự giễu.
Xem ra, cốt truyện này thật sự không thể thay đổi được.
Sau này, những chuyện như thế này chắc sẽ còn xảy ra nhiều hơn.
Bình thường, Giang Văn Cảnh đối xử với tôi rất tốt, nhưng chỉ cần cô bé mà anh ta yêu thương trở về, mọi thứ dường như không còn quan trọng.
Ban đầu, tôi vẫn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Nhưng giờ thì, chắc cũng không cần thiết nữa.
10
Tôi nằm nghiêng về một bên giường, để lại khoảng trống lớn ở giữa.
Giang Văn Cảnh nằm xuống, hỏi: “Hạ Linh nói người hầu trong nhà không nghe lời, có thật không?”
Anh ta mù hay điếc vậy? Hạ Linh chỉ đạo tất cả mọi người trong nhà chuyển đồ lên xuống, còn gọi cả xe ủi đất đến phá tan vườn hoa của tôi.
Như vậy mà còn nói không nghe lời?
Còn muốn gì nữa?
Tôi chẳng buồn trả lời.
Thấy tôi mãi im lặng, Giang Văn Cảnh nhích lại gần, dùng sức xoay người tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh ta.
“Hoa hồng mất rồi, tâm trạng không tốt phải không?
“Anh đã bảo thư ký liên hệ với người làm vườn yêu thích của mẹ vợ khi còn sống, nhất định sẽ tìm được những bông hoa đẹp nhất cho em.”
“Để làm gì? Cô bé của anh bị dị ứng phấn hoa, có trồng nhiều hơn cũng vô ích thôi.”
“Ngữ Hề, em đừng hiểu lầm. Hạ Linh có tính khí hơi kỳ lạ, nhưng bác sĩ gia đình nói cô ấy không hề bị dị ứng.”
Thấy chưa, rõ ràng là anh ta biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không nỡ trách mắng cô ta mà thôi.
Vậy là, hoa của tôi đã chết vô ích sao?
Càng nghĩ càng tức giận.
Giang Văn Cảnh vươn tay, định kéo tôi vào lòng.
“Buông ra.”
“Nói chuyện đàng hoàng nào, chúng ta đã nói có vấn đề gì thì phải giải quyết trong đêm rồi mà.”
Giang Văn Cảnh năm nay 28 tuổi, nhưng đã sớm gánh vác trọng trách, vực dậy cả gia đình Giang khi đứng trước bờ vực phá sản, giúp họ có một chỗ đứng vững chắc ở thành phố A.
Giải quyết vấn đề là đặc trưng của người mạnh mẽ.
Ba năm qua, anh ta đã bảo vệ tôi rất tốt.
Đến mức tôi gần như quên mất rằng, thời thơ ấu của tôi giống như một con búp bê trong hộp nhạc, mãi mãi bị nhốt trong chiếc hộp gỗ đen tối.
Khoảng năm tôi bảy, tám tuổi, mẹ mang thai đứa em thứ hai.
Cha tôi đã ngoại tình và đưa dì tôi về nhà.
Trong lúc giằng co, mẹ mất thăng bằng, ngã từ cầu thang xuống, sinh non và mất nhiều máu, cuối cùng một xác hai mạng.
Dì tôi sinh con trai, bước vào nhà, chiếm trọn tình yêu của cha. Từ ngày đó, thế giới của tôi chỉ còn ánh sáng le lói qua khe cửa.
Giang Văn Cảnh biết rõ quá khứ này của tôi.
Sau khi kết hôn không bao lâu, anh ta yêu cầu cha tôi chia cho tôi một nửa cổ phần công ty, nếu không sẽ dừng hợp tác.
Anh ta đối xử với tôi rất tốt, không bao giờ ép buộc tôi về nhà họ Thái trong những dịp lễ tết.
Nhưng người đàn ông hoàn hảo như thế, cuối cùng vẫn sẽ trượt khỏi tay tôi.
11
Trong cơn mất hồn, tôi cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của anh ta quấn quýt trên cổ.
Tôi vùng vẫy, nhưng anh takhông định buông tha tôi, một tay giữ chặt cổ tay tôi vào thành giường, tay kia kéo phăng chiếc váy ngủ lụa của tôi.
Tôi nhớ đến đứa bé trong bụng, lớn tiếng quát:
“Buông ra!”
Có lẽ ở vị trí cao quá lâu, ít ai dám chống lại Giang Văn Cảnh.
Anh ta bóp chặt cằm tôi, ép xuống một nụ hôn mạnh bạo:
“Thái Ngữ Hề, đây là nghĩa vụ vợ chồng.”
Tôi cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt người khác.
Nhục nhã và phẫn uất.
Tôi tát anh ta một cái thật mạnh, nhìn anh ta chằm chằm đầy căm phẫn.
Khuôn mặt anh ta vẫn bình tĩnh:
“Ngữ Hề, em đang có điều gì không hài lòng với anh sao? Anh biết hoa hồng là do mẹ em để lại, nhưng anh đã dạy dỗ Hạ Linh rồi.”
Dạy dỗ? Chỉ là vài câu trách móc nhẹ nhàng, đâu có coi là gì?
Sự lạnh lùng vẫn hiện rõ trên gương mặt tôi:
“Ngày cưới, anh không có mặt; sinh nhật thứ hai của tôi sau khi cưới, anh cũng vắng mặt.”
“Tôi chỉ muốn hỏi, lúc đó anh đã ở đâu?”
Giang Văn Cảnh khó khăn mở lời:
“Sau khi anh trai Hạ Linh mất, tâm trạng cô ấy thất thường. Bác sĩ nói cô ấy có dấu hiệu trầm cảm, nên anh đã đưa cô ấy sang nước ngoài để điều trị.”
“Hai lần đó là khi Hạ Linh tự rạch cổ tay, khóc lóc đòi gặp anh, nếu không sẽ không hợp tác điều trị.”
Đúng như tôi nghĩ.
Bất kể lý do gì, anh ta vẫn luôn bỏ mặc tôi mà lao đến bên người khác.
Tôi bật dậy khỏi giường, mặc đồ và chuẩn bị rời đi, Giang Văn Cảnh lập tức kéo mạnh tay tôi, giữ tôi lại chặt chẽ.
Dưới ánh đèn vàng cam, từng đường nét trên khuôn mặt anh hiện rõ, sắc sảo và sâu lắng.
“Đêm đã khuya rồi, em định đi đâu?”
Tôi cảm thấy mắt mình cay xè.
“Về biệt thự Vọng Bắc.”