Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA Chương 4 TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA

Chương 4 TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA

7:24 chiều – 12/08/2024

8

Viên Thiếu Hiên có lẽ sợ ta sinh nghi, nên một thời gian sau đó không đến chỗ Tô Chỉ Nhược nữa.

Ngược lại, ngày nào hắn cũng đến phòng ta, tình tứ quyến luyến.

Ta cũng không từ chối, vì muốn phản khách làm chủ trong phủ Hầu này, ta cần một đứa con.

Tội nghiệp Tô Chỉ Nhược, vì không được ân sủng, hạ nhân cũng không coi trọng nàng ta.

Y phục may dở dang, túi thơm bị chọn lựa bỏ lại, thậm chí bữa ăn đều lạnh tanh.

Ngoại trừ tỳ nữ thân cận bên cạnh chủ tử, những hạ nhân khác trong viện đều đi ăn cơm chung, nên không bị ảnh hưởng.

Chỉ có tỳ nữ thân cận của Tô Chỉ Nhược là Tử Anh phải chịu khổ, nàng từng hỏi hạ nhân mang đồ đến, lại bị họ mỉa mai một trận.

“Cũng không trách chúng ta được, ai bảo viện của Nhị tiểu thư ở xa nhất, cơm canh nguội lạnh cũng là chuyện thường.”

“Đúng vậy, không những không tạ ơn chúng ta phải đi xa, ngược lại còn trách móc, có thời gian này không bằng nghĩ cách làm sao lấy lòng Hầu gia!”

Làm cho chủ tớ hai người tức giận không thôi.

Sau khi Tô Chỉ Nhược nguôi giận, hạ nhân được sắp xếp bên cạnh nàng ta liền báo trước, nói nàng ta muốn đến tìm ta.

Kiếp trước, nàng ta cũng đến nhờ ta làm chủ.

Khi đó ta nghe xong liền tức giận, trách phạt hạ nhân tương ứng, trừ tiền tháng, khiến hạ nhân oán trách ta vô cùng.

Ngược lại, Tô Chỉ Nhược không chỉ được trở lại đãi ngộ bình thường, còn nhận được thêm tiền trợ cấp của ta, ăn uống không kém gì chính thất là ta.

Kiếp này, ta không có lòng tốt mà giúp nàng ta nữa.

Biết Tô Chỉ Nhược chuẩn bị tới, ta liền phái người mời Viên Thiếu Hiên.

Khi nàng ta đến, chúng ta đang ăn cơm tối.

Nàng ta nhíu mũi, liếc nhìn bàn ăn, lén nuốt nước miếng rồi bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Hiên ca ca, chàng không biết đâu, bọn hạ nhân chỗ nào cũng làm khó ta, mỗi ngày đưa đến cơm canh đều lạnh ngắt.”

“Rõ ràng là rau xanh, nhưng mỡ heo đông lại dày cộm trên đầu. Canh vịt lạnh ngắt, tanh vô cùng, không nuốt nổi. Hu hu hu… cuộc sống của ta làm sao mà qua được!”

Viên Thiếu Hiên liếc nhìn sắc mặt ta, thấy ta không phản ứng gì, đành phải chủ động hỏi:

“Vân nương, chuyện này nàng nghĩ sao?”

Ta múc một bát canh tảo non đậu hũ nóng hổi đưa cho hắn, tỏ ra hiền thục nhu mì.

“Muội muội là người của phu quân, ta đương nhiên mọi việc đều nghe theo phu quân.”

Hắn giật giật khóe miệng, đành tiếp tục đóng vai của mình, lớn tiếng nói với Tô Chỉ Nhược:

“Có rau có thịt, đã tốt gấp trăm lần nhà thường dân, ngươi còn ở đây kén chọn, thực sự không biết điều!”

“Ngươi nhìn ta và phu nhân ăn, chẳng phải cũng thanh đạm giản dị sao?”

Gần đây ta không có khẩu vị, nhà bếp liền làm món thanh đạm, lúc này vừa khéo bị Viên Thiếu Hiên dùng để so sánh.

Tô Chỉ Nhược nức nở muốn giải thích thêm vài câu.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng ta đành phải kìm nén nước mắt, ấm ức cúi đầu cáo lui.

Tiễn Tô Chỉ Nhược đi, Viên Thiếu Hiên nhìn bóng dáng nàng ta với vẻ lưu luyến không nỡ rời.

Quay đầu lại, thấy ta nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý, hắn liền cười nịnh nọt, gắp cho ta một miếng thịt đuôi cá.

“Vân nương, lại đây, đừng để người không liên quan làm phiền bữa cơm của chúng ta.”

9

Cơm xong, Viên Thiếu Hiên ghé sát bên ta.

Giọng nói có chút ngập ngừng.

“Vân nương, nghe nói hôm nay nàng vào cung, có gặp hoàng hậu nương nương không? Chuyện chức quan của ta thì sao…”

Không trách hắn vội, tuy hắn kế thừa tước vị đã lâu, nhưng vẫn chưa thể vào triều làm quan.

Thật sự chỉ là người nhàn rỗi.

Nếu tiếp tục như vậy, không những dần rơi vào cuối cùng của các thế gia, mà e rằng cuối cùng cả thiên hạ cũng quên mất sự tồn tại của phủ Tuyên Bình Hien .

Kiếp trước, ta đã nhờ đích tỷ giúp hắn vào Đô Sát Viện, tuy phẩm vị không cao, nhưng có thể giám sát và đàn hặc các quan viên, được hoàng thượng trọng dụng.

Quả nhiên không lâu sau, hắn lập công lớn trong vụ mưu phản của Vương Kỳ, được thăng chức thành Tả Phó Đô Ngự Sử, tiền đồ vô hạn.

Kiếp này ta vào cung, không phải để xin chức cho hắn, mà là vì bản thân.

Kiếp trước ta chết vì khó sinh, điều này trở thành nỗi day dứt trong lòng từ khi trọng sinh.

Ta không thể không có con.

Nhưng ta sợ.

Vì vậy, ta đã cầu xin hoàng hậu nương nương ban cho ta một vị bà mụ già có kinh nghiệm.

Thủ đoạn trong cung xa xôi hơn ngoài cung, có một vị bà mụ dày dặn kinh nghiệm sẽ giúp ta thuận lợi trong suốt quá trình mang thai và sinh nở.

Còn về phần Viên Thiếu Hiên.

Cuối cùng, ta chỉ thuận miệng nhắc một câu, để hoàng hậu nương nương tùy tiện tìm cho hắn một chức vụ nhàn rỗi.

Ta nhấp một ngụm trà, dưới ánh mắt mong đợi của hắn, từ tốn nói:

“Phu quân, chàng cứ chờ tin vui nhé.”

Đôi mắt Viên Thiếu Hiên lập tức sáng lên. “Vân nương, đã định rồi sao? Có thể tiết lộ một chút không?”

“Hồng Lư Tự, phu quân có hài lòng không?”

Quan chức cũng chia cao thấp, quý tiện, cũng phân quyền lực thực sự hay không.

Đích tỷ cho phép Viên Thiếu Hiên vào Hồng Lư Tự, chuyên quản lý ngoại giao, nghe thì có vẻ tốt, nhưng so với Đô Sát Viện thì kém xa, vị trí không cao, quyền lực không lớn.

Nhưng đối với Viên Thiếu Hiên chưa từng làm quan, có thể vào triều đã là thỏa mãn lắm rồi.

Quả nhiên, nghe vậy, hắn không giấu được vẻ mặt vui mừng.

“Vân nương, cưới được nàng thật là chuyện đại hỷ của ta.”

Nói rồi, hắn xoa xoa tay. “Thế này, ta đi thư phòng chuẩn bị trước, nàng tối nay nghỉ ngơi sớm nhé.”

Ta gật đầu, nhìn bóng lưng hân hoan rời đi của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bụng dạ cuộn trào.

Ta liền nôn hết thức ăn vừa ăn ra.