Ta hít một hơi sâu: “Trường Khuynh, cần gì phải làm vậy? Chúng ta duyên phận đã tận, tên khắc trên Tam Sinh Thạch ta cũng đã xóa, ngươi và thỏ ngọc cứ việc sống bên nhau, vì sao còn phải tìm ta?”
Chẳng lẽ cứ phải đợi mất đi mới biết trân trọng, mới biết hối hận.
Nhưng đời người nào có nhiều cơ hội hối tiếc đến vậy?
Hắn như đau đớn tột cùng, hỏi: “Vậy tình cảm của chúng ta ngày xưa, với nàng đều có thể dễ dàng vứt bỏ sao?”
Ta lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Là ngươi đã dễ dàng vứt bỏ, từ khoảnh khắc ngươi để lòng mình lay động, thì ngươi đã vứt bỏ ta rồi. Trong trăm năm qua, ta chẳng phải đã thủ tiết vì ngươi sao? Ta cũng từng được nhiều thượng thần khác thể hiện lòng quý mến, nhưng ta chưa từng như ngươi, phản bội tình cảm của chúng ta.”
Trường Khuynh như mất hết sức lực, đau đớn đến muốn ôm chầm lấy ta.
“Là ta sai rồi, hãy để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Trường Khuynh,” ta gỡ tay hắn ra, đối diện với ánh mắt hắn: “Ta không còn yêu ngươi nữa.”
Cuối cùng ta lấy lại được thuốc giải, một mình rời khỏi núi Bất Chu.
Đây là nhà của Trường Khuynh, hắn vốn là linh thạch trời sinh đất dưỡng, khai mở linh trí trên núi Bất Chu, cũng là nơi hắn thành thân với ta.
Và tại đây, hắn đã gặp được thỏ ngọc, nghĩ rằng đó là niềm vui thứ hai trong đời.
Giờ đây chúng ta ở đây nói câu cuối cùng, cũng coi như là có đầu có đuôi.
Ta ngoái lại lần cuối, trong mắt hắn bừng lên tia hy vọng, thân thể đang rũ xuống như bỗng lại có sức sống: “Chiếu Vân…”
Ta cúi người hành lễ, “Từ nay về sau, không cần gặp lại nữa.”
Ta với Trường Khuynh, phụ thân với mẫu thân, đều từ đây mà chia biệt.
Tuyết trắng tan chảy, hoa đào bắt đầu nở, ta cũng muốn trở về nhà của ta.
Phiên ngoại: Trường Khuynh
Đêm đại hôn của ta và thỏ ngọc, đèn nến chập chờn, giai nhân e thẹn.
Khuôn mặt thỏ ngọc thêm phần dịu dàng dưới ánh hỷ phục, nàng ta tựa vào người ta, nhỏ giọng hỏi: “Đế Quân, chàng vui chứ?”
Trước đó, trong đại điện, đối diện Thiên Hậu, nàng ta cũng hỏi ta câu này.
Ta đương nhiên là vui, nhưng khi nhớ đến nét mặt đau lòng của Chiếu Vân, ta lại chẳng thể thốt nên lời.
Mơ hồ, ta lại nhớ về Chiếu Vân.
Ngày ta cưới nàng ấy, cũng là ngọn nến đỏ và chăn gấm như thế này.
Chiếu Vân khác biệt với thỏ ngọc, nàng ấy tính khí kiên cường, câu đầu tiên nói với ta là: “Chàng muốn cưới ta, thì cả đời này chỉ có mình ta là thê tử.”
Câu nói này thực sự là lạ lẫm ở cửu trùng, có lẽ chỉ có mẫu thân nàng mới có thể dạy ra được một nữ nhi như vậy.
Nhưng khi ấy, ta thật sự yêu nàng. Nàng là người đầu tiên mà ta yêu khi linh trí mới mở, là người duy nhất trong giấc mộng ngàn năm của ta, ta tin rằng chúng ta có duyên phận định sẵn.
Thỏ ngọc thấy ta im lặng, liền hỏi: “Đế Quân, chàng làm sao vậy?”
Nhìn vào khuôn mặt nàng ta, lòng ta bỗng nhiên chẳng còn chút mềm lòng nào.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới núi Bất Chu, ân cứu mạng và sự đền đáp bằng thân xác, dường như tất cả đều không còn quan trọng.
Ta bất giác hỏi một câu: “Cuộc gặp gỡ của chúng ta dưới núi Bất Chu, thật sự là tình cờ sao?”
Ai ngờ thỏ ngọc biến sắc, run rẩy quỳ xuống dưới chân ta: “Xin Đế Quân thứ lỗi, thiếp không cố ý lừa dối chàng, chỉ là những ngày trên núi Bất Chu thật khổ cực.”
“Nghe rằng chàng từ bi độ lượng, thiếp nghĩ rằng nếu có thể theo chàng về cửu trùng, thiếp sẽ không còn phải lo sợ, sống cảnh sáng không biết chiều.”
Gương mặt nàng ta dần trở nên nhạt nhòa, lòng ta cũng chẳng còn chút hứng thú nào.
“Thỏ ngọc,” ta thở dài đỡ nàng dậy, “là ta sai lầm, khiến nàng lỡ làng.”
Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Vì sao, chẳng phải Đế Quân cũng có lòng với thiếp sao?”
Ta lắc đầu, “Đây không phải là yêu, chỉ là ta nhầm lẫn, xem cái mới lạ thành tình yêu.”
Ta và Chiếu Vân trăm năm qua, tình cảm như dòng nước chảy, chúng ta cùng nhau thưởng trà, ngâm thơ, đi khắp bốn bể tám hoang.
Nàng sẽ ở bên cạnh ta khi ta bệnh nặng, thức trắng mắt đỏ, sẽ vì ta mà xuống Đông Hải tìm thuốc, đối đầu với cự thú.
Có những lúc, chúng ta hóa thành một đôi vợ chồng bình thường nơi nhân gian, hòa mình vào dòng người.
Chiếu Vân thường đột ngột nói: “Trường Khuynh, ta yêu chàng biết bao.”
Thì ra, tình yêu chỉ là những khoảnh khắc nhỏ nhoi như vậy, mong muốn cùng người bên cạnh đi qua từng ngày đêm.
Ta chợt hiểu ra, vội vã cởi hỷ phục, thay y phục thường ngày, nhìn thỏ ngọc nói: “Nàng đi đi, hoặc ở lại cửu trùng làm tiên sử, muốn nơi nào, ta sẽ sắp xếp cho nàng, nhưng nàng không thể ở lại cung Chiếu Vân.”
“Cung này tên là Chiếu Vân, là dành riêng cho nàng ấy, không chứa nổi người khác.”
Thỏ ngọc nước mắt lưng tròng, nắm lấy áo ta một cách tuyệt vọng: “Thiếp chỉ nguyện hầu hạ Đế Quân…”
“Nhưng ta không muốn,” ta nghiêm nghị đáp: “Lòng của Chiếu Vân, chính là tâm ý của ta.”
Ta vội vã chạy đến phòng nàng, lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Chiếu Vân lúc này nhất định rất đau lòng, đều do ta phạm sai lầm, khiến nàng tổn thương.
Nhưng Chiếu Vân yêu ta biết bao, lại có lòng nhân hậu, nàng sẽ tha thứ cho ta. Chúng ta cùng nhau tìm một nơi tốt cho thỏ ngọc, rồi lại sống như trước đây.
Chung sống hòa thuận, hòa hợp như đàn cầm đàn sắt.
Mang theo đầy lòng xin lỗi, ta dừng lại dưới gốc đào.
Nhưng ngay trước mắt, ta lại thấy thân thể nàng dần tan biến, miệng mỉm cười.
Linh thú của nàng lo lắng vô cùng, lao đến ôm lấy ta mà khóc rưng rức.
Ta trắng bệch cả mặt, không ngờ mình lại ngất đi.
Khi tỉnh lại, họ nói với ta rằng Chiếu Vân đã chết.
Nói rằng hôm đó trong ngày đại hôn , mẫu thân nàng trong đau đớn đã nhảy xuống sông Vân Hành, còn nàng cũng tự sát mà chết.
Nhưng ta không tin, chiến thần cũng không tin.
Ta quỳ trước mặt Thiên Quân, còn chiến thần thì xách đao xông thẳng vào.
“Tất cả là tại ngươi phụ lòng nữ nhi của ta!”
Ông chỉ sau một đêm đã mất đi thê tử và nữ nhi, ta có thể hiểu được nỗi lòng của ông.
Nhưng ta cười lạnh: “Chẳng phải ngài cũng đã ép nhạc mẫu đến chết sao?”
Ánh mắt giận dữ của ông dần chuyển thành bất lực, chiến thần oai phong ấy lại rơi lệ trước mặt Thiên Quân.
Thiên Quân chỉ hỏi chúng ta một câu: “Hà tất phải thế?”
Biết trước như vậy, hà tất phải làm khổ nhau.
Chúng ta đi khắp bốn bể tám hoang, cuối cùng cũng tìm thấy họ.
Nhưng khi gặp lại sau bao nhiêu năm, trong mắt Chiếu Vân chỉ còn là sự đề phòng và xa lạ.
“Đế Quân, ta không còn yêu ngươi nữa.”
Nghe câu nói ấy, trái tim ta như bị nghìn đao cắt nát.
Nàng bảo ta đừng tìm nữa, nhưng ta không kìm được, cuối cùng phạm phải sai lầm lớn nhất.
Ta tự ý hạ độc ngoại tổ của nàng nơi nhân gian, chỉ mong có thể gặp nàng một lần nữa.
Chúng ta thực sự đã gặp lại, nhưng lại không còn cơ hội để gặp nhau nữa.
Hình bóng Chiếu Vân dần xa đi, nhẹ nhàng như thể vui hơn trăm lần so với khi ở cửu trùng.
Ta nhớ lại ngày nàng bước vào cung Chiếu Vân, mỉm cười nói với ta: “Nếu chàng phụ ta, cung điện này cũng chẳng giữ nổi ta đâu.”
Lời nói ấy đã thành sự thật. Nàng quay đầu lại một lần, nhưng không thấy bàn tay ta chảy máu bên dưới ống tay áo.
Hạ độc phàm nhân, phạm phải cấm chế, ta cũng đã gần đất xa trời.
Cuối cùng, ta nhìn nàng say đắm một lần nữa, rồi chìm vào giấc mộng ngày xưa.
“Ta tên là Chiếu Vân, còn chàng?”
End