8
Trên đường về phủ, tâm trạng ta vô cùng khoan khoái, tay chống lên khung cửa sổ xe ngựa, thong dong nhìn ngắm cảnh vật dọc đường.
Ngay cả phong cảnh gập ghềnh cũng không còn khiến ta khó chịu.
Dư Triết nhìn ta, không nhịn được cười:
“Ta từng nghĩ nàng sẽ quá đau lòng vì đoạn tình này, không ngờ lại có thể dứt khoát buông bỏ đến vậy.”
Ta đáp:
“Kẻ bỏ rơi ta,cùng những ngày đã qua không đáng lưu giữ. Ta quả thực đã yêu hắn, nhưng nếu hắn tàn nhẫn phản bội trước, ta hà tất phải hao tổn tâm tư vì hắn?”
Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt hắn càng thêm góc cạnh, ánh mắt nhìn ta rực sáng như mang theo ý cười.
Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, đến mức khiến ta cảm thấy bối rối, rồi mới khẽ cúi đầu xuống:
“Vừa rồi nàng nói, đều là thật lòng chứ? Có thực sự nghĩ rằng ta là một đại trượng phu đội trời đạp đất không?”
Ta thoáng đỏ mặt, nhất thời ngượng ngùng:
“Người… người đều nghe thấy sao?”
Ánh mắt hắn trong trẻo, như đang mong chờ một lời khẳng định.
Cuối cùng người vẫn là thiếu niên chưa từng thành thân, làm sao hiểu được ý tứ sâu xa trong lòng ta, ta chỉ đành qua loa đáp một tiếng “Ừm.”
“Dĩ nhiên, vương gia ngài quả là anh minh hùng vĩ, những kẻ nam nhân tầm thường khác chẳng thể bì kịp.”
Dư Triết lúc này mới hài lòng gật đầu, nói rằng hôn lễ nhất định phải tổ chức thật long trọng, náo nhiệt:
“Ta đã tính toán xong danh sách lễ vật, tổng chi phí cho hôn lễ này, nhất định sẽ cho nàng sự hãnh diện vô song.”
Khi nhìn thấy con số hắn đưa ra, ta vô cùng kinh ngạc:
“Nhiều đến vậy sao?
Hắn trêu chọc:
“Bổn vương dù không có danh phận vương gia, thì vẫn phải giữ thể diện của vị hoàng thương số một.”
“Ngài còn là hoàng thương?” Ta càng thêm kinh ngạc.
Hắn còn bao nhiêu điều bất ngờ mà ta chưa biết?
Dư Triết đặt ngón tay dài lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, hiếm khi để lộ vẻ tự hào:
“Ta tuy không thông thạo chuyện văn chương chính sự, nhưng lại phát hiện mình rất có đầu óc kinh doanh.”
Hóa ra, hắn không chỉ bí mật mở lầu Vọng Nguyệt, mà còn giấu giếm hoàng tộc làm ăn kinh doanh, lấy danh nghĩa người đại diện, chính mình làm ông chủ đứng sau.
Hiện nay hắn giao thương với nước ngoài, trở thành hoàng thương giàu có nhất Đại Huy, tài sản địch quốc:
“Ồ, không ngờ ngài giàu đến vậy.” Ta dường như không khép lại được chiếc cằm đang rớt xuống vì ngạc nhiên:
“Vậy ta muốn đưa ra một yêu cầu.”
Hắn gật đầu:
“Nàng hiện tại là nương tử của ta, là bà chủ danh chính ngôn thuận của lầu Vọng Nguyệt. Muốn làm gì cứ làm, không cần xin phép bất kỳ ai.”
Ta hít sâu một hơi, vẫn có chút bất an, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn:
“Ta muốn ngài đích thân đưa ta ngồi kiệu hoa đi khắp phố phường Biện Kinh, công bố ta là nương tử của ngài.”
“Ngài vốn không thích nữ nhân, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng phải không?”
Chỉ có như vậy, ta mới có thể vượt qua được gánh nặng trong lòng.
Tống Nghiễn Kinh từng dùng tám kiệu lớn, từ phố Hạnh Hồng nghênh Triệu Tụ Tụ – một bình thê từ thanh lâu về phủ, như tuyên cáo với thiên hạ rằng ta chẳng khác gì một kỹ nữ.
Còn ta, muốn để mọi người biết rằng ta không hề thấp hèn đến mức không có hắn thì không sống nổi.
Khi hoàn hồn lại, ta phát hiện Dư Triết đang nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt đầy ý cười:
“Tuân mệnh.”
Hắn quả thực không làm ta thất vọng. Ngày đại hôn, chuẩn bị đủ sáu mươi tư kiệu hoa, mười dặm đỏ rực,xa hoa diễu hành khắp thành, trở thành hôn lễ được chú ý nhất toàn kinh thành.
Những gì Tống Nghiễn Kinh không thể cho ta, Dư Triết đều làm được.
Dù không có tình yêu, nhưng có được thể diện của một Thịnh vương phi, ta cũng đã mãn nguyện.
Trong tiệc cưới hôm ấy, Tống Nghiễn Kinh không mời mà đến, mang theo rượu quế hoa do ta từng tự tay ủ làm quà mừng, sau đó uống đến say mèm, gây náo loạn.
Mọi người đều đổ xô xem trò vui mà vị phu quân cũ gây ra.
Có người vội vã đến phủ tướng quân thông báo, gọi phu nhân tướng quân đến đón hắn về.
Hắn kiên quyết không chịu đi, sắc mặt Triệu Tụ Tụ vô cùng khó coi.
Trong lúc căng thẳng không ai giải quyết được, vương gia lại đang bận rộn mời rượu trong nội sảnh, ta đành chủ động ra gặp hắn.
Hắn uống đến đỏ bừng cả mặt, cổ cũng ửng đỏ, khi thấy ta trong lễ phục thành thân, lập tức đôi mắt đỏ hoe, gầm lên:
“Nàng vốn là phu nhân của bản tướng quân, khi đó còn mang cốt nhục của ta. Thịnh vương đoạt người yêu của ta, thật không biết xấu hổ!”
Ta chậm rãi bước tới bên hắn, bất ngờ nở nụ cười:
“Cốt nhục? Ngươi còn dám nhắc đến đứa trẻ đó sao?”
“Hôm ấy, đứa trẻ bỗng dưng mất đi, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Ta vốn không định giữ lại đứa trẻ ấy, nhưng khi đó ta còn chưa…”
“Ta còn chưa uống thuốc.”
Nói xong, ta ý ngụ thâm trường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tụ Tụ đứng bên cạnh hắn.
Chỉ thấy nàng khẽ run lên, sắc mặt cũng hiện rõ vẻ hoảng loạn.Tống Nghiễn Kinh khó tin nhìn ta, cuối cùng bị gia đinh dìu đi.
Liễu Thanh lo lắng đỡ tay ta, tưởng rằng ta đau lòng.
Nhưng ta thản nhiên đáp:
“Nếu có thể khiến mối quan hệ giữa bọn họ thêm rạn nứt, ta không ngại nhắc lại chuyện đau lòng này một lần nữa.”
9
Xong hết mọi việc thì trời đã về khuya. Đêm động phòng hoa chúc, ta và Dư Triết ngồi đối diện, cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Ta vốn định ôm chăn qua thư phòng ngủ, nhưng bị hắn ngăn lại.
Hắn lưỡng lự nói:
“Ta không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta mới thành thân mà đã vợ chồng bất hòa.”
Ta do dự một lúc, rồi đặt chăn lên ghế dài bên cạnh, định tạm qua đêm ở đó.
Quay đầu lại, ta phát hiện Dư Triết đã kéo ra sẵn một chỗ nằm trên sàn.
Hắn vỗ vỗ lên giường, ý bảo ta ngủ trên đó:
“Không có ý gì khác, hôm nay bổn vương muốn nằm đất, kết nối chút với đất trời.”
Sáng hôm sau, ta nghe tiếng luyện kiếm từ sân viện.
Ra ngoài, vừa lúc thấy hắn thu kiếm vào vỏ, ra lệnh người hầu khiêng lên một món quà.
Ta tò mò kéo tấm vải đỏ phủ lên, bên trong là một cây cung sáng lấp lánh ánh vàng.
Ký ức đột nhiên đưa ta về khoảng thời gian xa xưa.
Trước khi xuất giá, ta theo phụ thân đi săn từ nhỏ, cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, bách phát bách trúng, còn thuần thục hơn cả huynh trưởng được phụ thân truyền dạy.
Phụ thân từng cảm thán:
“Giá như con không phải nữ nhi, nhất định sẽ trở thành một tướng quân dũng mãnh, lập công lớn cho Đại Huy.”
Cũng vì ôm hoài bão ấy mà ta đã yêu một tướng quân như Tống Nghiễn Kinh.
Nhưng không ngờ, sau khi thành thân, ta phải gánh vác việc nhà, quản lý nội sự, dần đánh mất chính mình.
Đã ba năm không động đến binh khí, ta vô thức đưa tay chạm vào cây cung bằng kim loại ấy.
Dư Triết mỉm cười nói với ta:
“Nguyệt Nhi, đây là Cửu Tinh Cung, bảo vật ta trân quý, nay tặng cho nàng. Ta muốn nàng hiểu rằng, nữ nhân không nhất thiết phải vì gả chồng mà đánh mất bản thân.”
Ta vui vẻ ngắm nghía một hồi, bỗng nhíu mày hỏi hắn:
“Sao ngài biết ta giỏi cưỡi ngựa bắn cung?”
Hắn thoáng sững lại, sau đó lúng túng ho khan vài tiếng:
“Nàng là thê tử của ta, ta đương nhiên phải hiểu rõ về nàng.”
Ta thầm nghĩ, quả không hổ danh tiểu vương gia tinh tế, ngay cả điều này cũng điều tra cặn kẽ.
“Từ hôm nay, nàng là nữ chủ nhân của Thịnh vương phủ. Tuy không có tình cảm phu thê thực sự, nhưng mặt ngoài ân ái, nàng vẫn phải giữ cho ta.”
Ta gật đầu, hiểu ý hắn. Hắn không đam mê mỹ nữ, việc cưới ta vốn dĩ chỉ là mỗi bên đáp ứng nhu cầu của nhau.
Đã vậy, ta xem như cùng hắn làm chị em tốt, đồng cam cộng khổ.
Những ngày tiếp theo, đãi ngộ ở Thịnh vương phủ khiến ta sâu sắc nhận ra một sự thật đơn giản:
Có tiền thật tốt.
Khi ở nhà, mỗi bữa ăn đều bày biện hàng trăm món sơn hào hải vị, dùng chén ngọc đĩa lưu ly, ba bốn mươi thị nữ phục vụ chu đáo từ sáng đến tối.
Ra ngoài dạo chơi, ngắm cảnh hồ, Dư Triết còn chuẩn bị riêng một con thuyền hoa lộng lẫy, hai tầng nguy nga tráng lệ, với những đồ vật khảm vàng, cột kèo chạm trổ tinh xảo, đẹp đẽ đến mức khó mà rời mắt.
Trừ việc không thích nữ nhân, mọi phương diện khác, hắn đều xứng đáng là vị phu quân tốt nhất trên đời.
Hắn sẽ vì ta mà chải tóc vấn mây, tự tay nấu món canh thơm ngon.
Hắn cũng từng trong tiệc sinh nhật của ta, vung tay ngàn vàng, tổ chức một đêm pháo hoa rực rỡ.
Những điều này, Tống Nghiễn Kinh chưa từng mang đến cho ta.
Một cảm xúc khó nói quẩn quanh trong lòng, mơ hồ không rõ.
Nghe nói hôm ấy, Tống Nghiễn Kinh về phủ điều tra, sự việc Triệu Tụ Tụ hạ thuốc phá thai cho ta bại lộ, hắn giận đến mức cãi vã ầm ĩ với nàng. Hai người từ đó đến nay vẫn đang lạnh nhạt.
Sau đại hôn của Dư Triết, không ít người muốn đưa thiếp thất vào phủ.
Nhưng tất cả đều bị hắn từ chối bằng một câu:
“Không cần, bổn vương sợ vợ.”
Bên ngoài luôn có những lời bàn tán, rằng Thịnh vương bất tài, hoặc cho rằng tính tình hắn yếu đuối, khiến Thịnh vương phủ dương suy âm thịnh.