5
Hôm ấy, dùng chim loan truyền tín, ứng hoa làm mai, kiệu tám người khiêng tiến vào chốn phong nguyệt, vị tướng quân trẻ tuổi nghênh thú một hoa khôi phong nguyệt, hiếm thấy trên đời.
Ta cải trang lén vào phố hẻm, lạnh lùng đứng nhìn náo nhiệt.
Tống Nghiễn Kinh cưỡi ngựa cao lớn, thẳng đến trước lầu Vọng Nguyệt, mang theo một nghìn lượng bạc trắng, ngạo mạn đòi chuộc thân cho nàng:
“Bản tướng quân muốn gặp Vương Việt Tháp chủ nhân của lầu Vọng Nguyệt, số bạc này hẳn đủ để chuộc thân cho Tụ Tụ.”
“Đâu có dễ dàng như vậy?”
Giọng nói trong trẻo từ lầu trên vang vọng xuống. Ngón tay trắng nõn vén rèm châu, gương mặt tuyệt mỹ hiện ra như ánh chớp bất ngờ.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy chủ nhân của lầu Vọng Nguyệt.
Hắn tóc đen môi đỏ, đuôi mắt dài buông xuống một tầng sắc đỏ, tay cầm quạt xếp, áo trắng phiêu bồng, thanh tao mà nhàn nhã.
Khi nhìn thấy hắn, ta mới hiểu, thì ra mỹ nhân thực sự không phân biệt nam nữ.
Mỹ nhân Vương Việt Phát dùng quạt chỉ vào cằm, ánh mắt dài hẹp cong lên cười khẽ:
“Triệu Tụ Tụ là nữ tử mê hoặc nhất của lầu Vọng Nguyệt. Người muốn ngủ với nàng, có thể xếp hàng từ đây sang nước láng giềng.”
“ Để nàng ở lại, chẳng biết đem về bao nhiêu lợi nhuận, đâu phải vài trăm lượng bạc mà có thể giải quyết?”
Tống Nghiễn Kinh bị làm mất mặt, nụ cười liền cứng lại:
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
Hắn nhếch môi cười, mở quạt xếp ra:
“Nghe nói Tống Nghiễn tướng quân vì nạp thêm bình thê, nguyện từ chối vạn lượng vàng ban thưởng của bệ hạ.”
“Có thể thấy, Tống tướng quân tình thâm ý trọng, chí ít cũng phải đáng giá vạn lượng vàng.”
Cả phố Hạnh Hồng đều đổ ra xem, dù không biết giữa hai người có oán thù gì, nhưng rõ ràng,Vương Việt Phát đang công khai bêu xấu Tống Nghiễn Kinh.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác hả hê.
Tống Nghiễn Kinh khóe môi co giật, vì thể diện, cuối cùng nghiến răng đáp ứng.
Hắn ngay trước mặt mọi người, ký tên điểm chỉ, dùng vạn lượng vàng chuộc lại thân khế của Triệu Tụ Tụ.
Đây là tiền lương và ban thưởng hai năm tích góp của hắn, còn phải vay thêm một khoản lớn từ ngân hàng.
Tuy nhiên, Vương Việt Phát dường như không thực sự quan tâm đến tiền bạc. Hắn bảo người kiểm đếm sổ sách, không thèm ngước mắt, chỉ khẽ cười nhạt:
“Phúc phận này, quả nhiên chỉ có Tống tiểu tướng quân mới có thể hưởng thụ.”
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tống Nghiễn Kinh, vo tròn khế ước bán thân trong tay, rồi tùy ý ném xuống từ trên đài cao:
“Đưa đi đi.”
Nếu nói giết người bằng dao, không bằng giết người bằng lời nói, chỉ đến thế là cùng.
….
Sự việc đến đây, danh phận của Triệu Tụ Tụ được công khai thừa nhận, ai ai cũng biết.
Sau đại hôn, Triệu Tụ Tụ càng thêm kiêu ngạo, thẳng thắn đến viện của ta đòi đồ.
Nàng muốn ta giao hết tất cả tín vật định tình Tống Nghiễn Kinh từng tặng ta, trả lại cho phu quân nàng:
“Tướng quân đã nói, cùng ta một đời một kiếp một đôi người. Còn ngươi có thể tiếp tục ở lại trong phủ, nhưng đừng mơ tưởng nữa. Ngươi và tướng quân, đã chẳng khác gì hòa ly.”
Đối mặt với sự khiêu khích, ta mỉm cười nhạt:
“Ta từ trước đến nay chưa từng có được, mong rằng chàng thực sự quý trọng ngươi.”
Triệu Tụ Tụ vội vàng nói:
“Hắn dốc hết chiến công, chỉ để đổi lấy danh phận bình thê cho ta. Nếu đây không phải chân ái, thì là gì?”
“Cái gì cơ?”
Ta không đáp lời, chỉ khẽ nâng cằm, chỉ vào hộp gỗ đặt trên đất, bên trong là những trâm cài, vòng ngọc, châu thoa mà Tống Nghiễn Kinh đã từng tặng ta.
“Làm phiền ngươi thay ta chuyển giao, tất cả những thứ này trả lại cho hắn.”
Ta hạ mắt, giọng nói nhàn nhạt:
“Chỉ tiếc rằng, những thứ hắn từng tự tay làm cho ta, như cánh diều giấy,những ánh lửa đom đóm đặt trong tay ta vào đêm hè, hay những lời yêu thương nghìn dặm chiến trường gửi về… cuối cùng không thể hoàn trả.”
Ngày trước, Tống Nghiễn Kinh thường dậy luyện công từ giờ Dần, gió mưa không ngăn cản, và ta cũng âm thầm ở bên cạnh, luôn kịp thời đưa khăn lau mồ hôi khi hắn luyện xong.
Ta biết hắn là trụ cột của Đại Huy triều, là tướng quân bảo vệ giang sơn xã tắc.
Nhưng hiện tại, hắn lại ngày đêm chìm đắm trong sự dịu dàng của Triệu Tụ Tụ, lạm dụng thuốc cường thân.
Hắn như bị rút hết tinh lực chỉ trong một đêm, đôi mắt ở tuổi ngoài hai mươi đã xuất hiện quầng thâm u tối.
Thời gian dần qua, ta nghén càng nặng. Liễu Thanh tìm cho ta một bát thuốc để chấm dứt sinh linh trong bụng, đồng thời chuẩn bị sẵn một y quán để dưỡng sức sau khi việc hoàn tất.
Những ngày này, ta đã bí mật bỏ thuốc tuyệt tử tuyệt tôn vào đồ ăn của Tống Nghiễn Kinh, liều lượng vừa đủ, để đảm bảo rằng hắn không bao giờ có thể sinh con nữa.
Đã đến lúc chấm dứt tất cả.
Ngày hôm đó, Tống Nghiễn Kinh và Triệu Tụ Tụ vui thú ban ngày, chẳng màng đến mọi chuyện khác.
Ta mang theo tờ hòa ly thư đã chuẩn bị từ trước, vào thư phòng của hắn, đóng dấu triện rồi quyết tuyệt rời đi.
Khi vừa bước tới cửa, bụng ta đột nhiên đau dữ dội, cảm giác như có ai đó đang xoắn chặt lấy. Dưới chân, máu nóng chảy ra, đỏ tươi nhơm nhớp.
Trong lòng ta chợt dâng lên nỗi kinh hoàng: ta rõ ràng chưa uống thuốc phá thai, vậy ai đã hạ độc ta?
Không lâu sau, Tống Nghiễn Kinh nghe tin liền lao ra, thấy ta nằm trong vũng máu, lập tức hoảng loạn:
“A Nguyệt, nàng làm sao vậy?”
Đúng lúc đó, chỉ nghe một tiếng “bịch”, Tống Nghiễn Kinh bị một cú đá thẳng vào ngực, ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Toàn thân ta rét lạnh vì đau đớn, cuộn mình trên đất, nước mắt nhòe nhoẹt, không ngừng rơi xuống.
Bất ngờ, một giọt nước mắt khác lạnh lẽo rơi trên mí mắt ta, không phải của chính ta:
“Đừng sợ, ta đưa nàng đi.”
Thân thể ta được nhấc bổng, hơi ấm từ người kia khiến ta như nghẹt thở.
Trong thoáng chốc, tầm nhìn ta trở nên rõ ràng hơn, ta gắng gượng nhìn rõ người vừa đến.
Thật không ngờ, đó chính là mỹ nhân Vương Việt Phát thoáng gặp dưới lầu Vọng Nguyệt ngày nào.
6
Nhưng lần này, không còn thấy đôi môi đỏ rực, cũng chẳng còn nét yêu mị sau rèm châu, dung mạo của hắn khác đi nhiều.
Vì không trang điểm, dung nhan ấy lại thêm vài phần khí khái nam nhi.
Nhưng ta vẫn nhận ra hắn ngay lập tức, từ đôi mắt trong trẻo như suối ấy.
Hắn bế ta đứng dậy, ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nhìn về phía kẻ phụ bạc phía sau:
“Ngươi muốn đưa A Nguyệt đi đâu? Đặt nàng xuống! Nàng là phu nhân của phủ tướng quân, chỉ có thể ở lại đây dưỡng bệnh, không được đi đâu cả!”
Tống Nghiễn Kinh phía sau kinh hoàng hét lên, cố sức giữ lấy chân người đàn ông kia.
Không ngờ, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng chân, một cú đá mạnh mẽ đẩy Tống Nghiễn Kinh ngã lăn.
Sự phóng túng không tiết chế bấy lâu khiến đôi chân của Tống Nghiễn Kinh yếu ớt, dù nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không thể phản kháng nổi.
Mỹ nhân Vương Việt Phát nhướng mày:
“Phủ tướng quân là phúc địa gì mà đáng để lưu lại? Có thể so được với vương phủ sao, nơi thích hợp để an dưỡng sao? Huống hồ, Tống tướng quân từ khi nào đối xử với nàng như thê tử thực sự?”
“Nàng đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không để gấu áo nàng vương một hạt bụi nào nữa.”
Lời nói của hắn mạnh mẽ, dứt khoát, như một ngôi sao băng xé toạc bầu trời u ám không tan.
Không hiểu sao, có lẽ vì hắn từng giúp ta làm nhục đôi nam nữ kia tại lầu Vọng Nguyệt, ta lại mơ hồ muốn tin tưởng hắn.
Trước khi cơn mê man ập đến, ta chỉ kịp nghe rõ hai chữ “vương phủ,” tựa hồ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào tâm trí.
Khi ta tỉnh lại, đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Đứa trẻ đã được xử lý chu toàn, nhưng phần bụng dưới vẫn âm ỉ đau.
Chiếc bụng phẳng lì không còn sinh mệnh nhỏ bé kia nữa, nhưng cảm giác ấy không hề chân thật.
Khi bắt mạch, ta mới biết, nhịp tim từng hòa cùng ta nay đã hoàn toàn biến mất.
Ai là kẻ hạ độc ta… ngẫm kỹ liền rõ.
Nhớ lại những ngày cuối ở phủ, Triệu Tụ Tụ thường xuyên đến viện của ta, tỏ ra hết mực ân cần. Có lẽ nàng đã từ những dấu vết nhỏ nhặt mà đoán ra ta mang thai.
Đáng tiếc, hành động hạ độc để bảo vệ địa vị của nàng thật nực cười.Bởi vì ta vốn không có ý định giữ lại đứa trẻ của Tống Nghiễn Kinh.
Một đứa trẻ không được hưởng tình yêu của cha mẹ… không sinh ra, tránh được khổ đau luân hồi, cũng xem như là một việc thiện.
Người hầu truyền lời rằng ta hãy an tâm ở lại, vương gia đã mời ngự y giỏi nhất Biện Thành đến chữa trị cho ta.
“Vương gia?” Ta nhận lấy chén trà nóng từ tay thị nữ, không nhịn được hỏi.
Nghe xong, ta mới biết, người cứu ta, chính là Thịnh Dư Triết– chủ nhân của Vọng Nguyệt lầu còn từng được gọi Vương Việt Phát.
Hóa ra lầu Vọng Nguyệt là sản nghiệp riêng của hắn.
Vị hoàng tử thứ sáu của hoàng đế, do tuổi già sinh con, mới mười tám tuổi đã được phong thân vương.
Có thể nhận ra, vị tiểu vương gia này vô cùng phong nhã. Phủ đệ trồng đầy hoa bốn mùa, phòng ta ở đối diện với một cây hải đường Tây Phủ.
Ngày đầu tiên sau cơn bạo bệnh, ta vịn khung cửa, lần đầu bước ra khỏi phòng.
Hắn vận áo dài màu thiên thanh, trong màn sương mỏng buổi sáng, tà áo khẽ động, tựa thần tiên. Tay cầm bình gốm men trắng, hắn đang tưới nước cho cây hải đường.
Nghe thấy tiếng động, Dư Triết liền quay đầu lại:
“Nàng tỉnh rồi.”
Lúc này hắn khác xa so với lần đầu ta gặp, nhưng lại càng thêm tuấn tú.
Ta mím môi, ngập ngừng giây lát, cuối cùng nhắc đến chuyện từng gặp hắn ở lầu Vọng Nguyệt.
“Vương gia biết thay đổi dung mạo sao?”
Dư Triết khẽ cười:
“Bởi vì việc kinh doanh của lầu Vọng Nguyệt đặc thù, bổn vương là hoàng thân quốc thích, cần phải che giấu tai mắt thế gian. Lần trước ở lầu Vọng Nguyệt, ta đã dùng thuật cải trang, làm kinh động đến nàng rồi.”
Thế nhân đều truyền rằng vị tiểu vương gia này phong lưu phóng khoáng, nhưng rất ít người từng thấy dung mạo thật của hắn.
Bởi hắn luôn lấy lý do bệnh tật, chưa từng xuất hiện trước công chúng, ngay cả hoàng đế cũng đặc biệt ân chuẩn miễn cho hắn việc lên triều và các lễ nghi rườm rà:
“Đa tạ vương gia đã cứu mạng, còn mời ngự y đến chữa trị cho ta.”
Dư Triết đặt bình gốm xuống, bỗng nghiêm túc nói: