Nếu có kiếp sau, ta mong mình thật sự chỉ là một thị vệ.
Trong hoàng thành này, ai cũng quá thông minh.
Ngọc Oanh như dòng suối mát chảy xuống từ ngọn núi, trong sáng vô tư.
Đêm ở điện Càn Nguyên quá tăm tối, hãy để nàng xua tan bóng đêm cho ta.
Ta đã bày ra cuộc gặp gỡ bị bắt gặp đó.
Nàng sợ hãi vô cùng.
Sợ gì chứ, nàng chỉ có thể được bảo vệ trong đôi cánh của ta.
Nhưng vì tương lai của chúng ta, nàng phải có một chút hy sinh.
Con của Trịnh thị không thể là hoàng trưởng tử.
Ngọc Oanh hoàn toàn không biết mình đã uống thuốc thúc đẩy sinh non, nàng chỉ nghĩ đó là do hạt ngọc của Trịnh quý phi.
Khi nàng đến cầu xin ta cứu nàng, ta đã sinh lòng thương xót.
Nhưng không thể không trừ khử Trịnh gia, và người thích hợp nhất để đối phó với nàng ta, tất nhiên là Ngọc Oanh, người không có nền tảng nhưng lại được sủng ái.
Ngọc Oanh tuy không thông minh, nhưng lại rất hiểu ta.
Nàng bắt đầu tranh sủng, đấu với Trịnh thị.
Hậu cung không còn là nơi một tay Trịnh thị che trời.
Nguyên Tuân đã lớn, việc lập thái tử không thể trì hoãn thêm nữa.
Sau bao năm, đã đến lúc thanh toán hết với Trịnh gia.
Đứa bé trong bụng Ngọc Oanh, mượn hạt ngọc mà đổ tội lên đầu Trịnh thị.
Ta không nói với Ngọc Oanh về kế hoạch của mình, nhưng nàng dường như đã nhận ra.
Trong trà ở yến tiệc, ta đã bỏ thuốc sảy thai.
Không sao, chỉ cần nuôi dưỡng Nguyên Tuân thật tốt là được.
Trịnh gia dã tâm lớn, thấy ta yêu thương Nguyên Tuân, chắc chắn sẽ tìm cách trừ khử con.
Ta sắp xếp người bảo vệ kĩ càng nhưng vẫn không yên tâm, chỉ để Nguyên Tuân luôn ở bên Ngọc Oanh.
Lúc cần thiết, người khác có thể không liều mạng, nhưng người mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con mình.
Mọi thứ đều như ta dự đoán.
Ta phong Ngọc Oanh làm quý phi, và lập Nguyên Tuân làm thái tử.
Lòng dạ con người thường là vô hạn.
Để tránh Ngọc Oanh quá lớn mạnh, ta có phần lạnh nhạt với nàng một thời gian.
Không nhớ từ khi nào, Ngọc Oanh không còn cười, không còn nũng nịu nữa.
Nàng luôn ở trong cung Thúy Vi không chịu ra ngoài, ban ngày buồn ngủ, đêm lại khó ngủ.
Cho đến khi nàng nói muốn xuất cung đi tu, ta không thể kìm nén cơn giận.
Từ khi nào, nàng không còn mong muốn gặp ta, không còn yêu ta nữa!
Nàng còn muốn gì nữa đây!
Ta hứa phong nàng làm hoàng hậu.
Chỉ cần nàng và Nguyên Tuân không sinh thêm dã tâm, cả đời này sẽ được hưởng vinh hoa.
Cho đến khi Ngọc Oanh chết, chiếc mũ phượng vẫn chưa thể trao.
Từ khi gặp nàng, ta không còn thích nữ nhân khác.
Chỉ khi ở bên nàng, ta mới có thể ngủ yên.
Mũ phượng mười hai rồng chín phượng, ta không màng tổ chế cũng muốn đội cho nàng.
Nhưng nàng chưa bao giờ đội.
“Đưa Lý công công và Vạn bà bà, cùng chôn theo trong lăng.”
Một người chuộc tội.
Một người hầu hạ.
Chuộc tội cho ta, hầu hạ Ngọc Oanh.
_Hết_