Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ Chương 7 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

Chương 7 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

12:46 sáng – 27/08/2024

Lý Trinh nhìn Lưu Oanh Oanh nhắm mắt lại, sau đó quay đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo đầy u ám.

“Tống Nguyệt Khanh, ngươi quả thật thông minh. Bản vương giữ ngươi lại vẫn còn chút giá trị. Khi đại công cáo thành, ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong.”

Ta bị Lý Trinh đưa vào trong quân doanh.

Hắn nhốt ta trong trướng quân, rồi tự mình rời đi. Gần đến nửa đêm hắn mới trở về.

Dưới ánh nến vàng vọt, hắn nhìn ta với vẻ âm trầm, từng bước tiến lại gần, như một bóng ma.

Ta hoảng loạn, quay đầu muốn chạy, nhưng bị hắn túm chặt lại.

“Tiện nhân, trước đây ngươi dám vu khống bản vương, đêm nay ta sẽ khiến ngươi nếm đủ mọi khổ đau.”

Nói rồi, hắn mạnh mẽ xé toạc y phục của ta.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh lên hận thù như muốn cắn xé ta thành trăm mảnh.

“Đừng vội, sau khi bản vương hưởng dụng ngươi xong, sẽ đưa ngươi ra để thưởng cho ba quân. Ai cũng có thể chà đạp ngươi, con tiện nhân này.”

Sức hắn quá lớn, ta hoàn toàn không thể vùng vẫy thoát ra.

Lúc này, trên người ta không còn lấy một cây trâm hay món trang sức nào, muốn tự kết liễu cũng không thể.

Lý Trinh đè ta xuống, răng nghiến chặt, gân xanh trên cổ nổi lên.

Ta chớp mắt, nhớ lại kiếp trước chính mình đã dùng trâm cài tóc đâm vào đúng chỗ này.

Máu phun ra, chết ngay tại chỗ.

Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Ta không do dự, ngẩng đầu lên, dùng hết sức cắn vào cổ Lý Trinh.

Hắn hét lên đau đớn, rồi bắt đầu đánh ta.

Từng cú đấm, từng cú đánh, rơi xuống đầu, xuống người ta.

Nhưng trong lòng ta chỉ có một ý niệm duy nhất.

Hôm nay ta phải chết, nhưng cũng phải kéo theo hắn cùng xuống địa ngục.

Dù hắn có đánh thế nào, ta vẫn cắn chặt không buông.

Dưới những đòn đánh nặng nề, ý thức của ta ngày càng mờ nhạt.

Khi cảm giác cái chết đang đến gần, bỗng nhiên Lý Trinh dừng lại.

Mắt hắn trợn trừng, rồi ngã xuống đất với một tiếng vang lớn.

Tiếp theo đó, ta bị một người kéo vào trong vòng tay.

“Khanh khanh, Khanh khanh.”

Lý Tuân đã đến sao?

Trên người, trên mặt ta đầy máu, không rõ là của mình hay của Lý Trinh.

Nhưng ta vẫn cố gắng nở nụ cười, gọi một tiếng: “Bệ… bệ hạ…”

Rồi ta chẳng biết gì nữa.

Trong cơn mê man, ta cảm thấy toàn thân đau đớn.

12

Không kìm được mà bật khóc: “Đau quá, đau quá.”

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nhẹ tay một chút, nếu nàng còn kêu đau, trẫm sẽ chặt đầu các ngươi.”

Rồi giọng nói ấy lại vang lên, nhưng lần này trở nên vô cùng dịu dàng:

“Khanh khanh, không sao rồi, trẫm đây.”

“Khanh khanh, trẫm ở đây, đừng khóc.”

Khi ta tỉnh dậy từ cơn mê, phát hiện mình đã trở lại trên chiếc long sàng quen thuộc.

Lý Tuân đang nằm ngay bên cạnh.

Sắc mặt của người tái nhợt hơn trước, cằm còn lấm tấm những sợi râu xanh.

“Bệ hạ, ôi chao.”

Vừa cất lời, ta liền cảm thấy mặt mình đau nhức không chịu nổi.

“Ngươi đã tỉnh rồi?”

Lý Tuân lập tức mở mắt, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn ta không rời.

Ta đưa tay sờ đầu, nhớ lại việc bị Lý Trinh đánh đập, chắc chắn mặt mũi ta bây giờ vô cùng thê thảm.

Ta liền đẩy người ra.

“Bệ hạ đừng nhìn nữa, thần thiếp thật xấu xí.”

“Xấu xí gì chứ?”

Người nhẹ nhàng vuốt qua lông mày, mũi và má ta bằng ngón tay thon dài.

“Nếu nàng xấu xí, trẫm đã không triệu nàng vào cung ngay từ đầu.”

Ừm… Người quả thật không ngại thừa nhận sự ham mê sắc đẹp của mình.

Ta muốn cười, nhưng sợ đau nên cố nín lại, một lát sau mới hỏi: “Vũ Vương đâu rồi?”

“Vũ Vương nào? Trẫm đã phế hắn làm thường dân từ lâu, còn cho hắn một chén rượu độc để về nơi chín suối rồi.”

Vậy là tốt rồi. Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lý Trinh cuối cùng cũng đã chết.

“Khanh khanh, trẫm đã nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng đã thất hứa.”

Lý Tuân nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nói trầm buồn.

“Trẫm sớm đã nhìn ra Lý Trinh có mưu đồ phản loạn, nhưng vẫn cố tình để yên, nhằm lôi kéo hết thảy thế lực của hắn ra ngoài, rồi mới tiêu diệt tận gốc.

“Trẫm nghĩ rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, nhưng không ngờ lại có tai họa từ một cung nữ không đáng chú ý gây ra cho nàng.

“Nhưng nàng cũng thật ngốc, Lý Trinh muốn gì thì cứ chiều theo hắn trước, đợi trẫm đến cứu.”

Nhớ lại hình ảnh Lý Trinh hung ác như ma quỷ hôm đó, ta không khỏi run lên, giọng nói cũng lẩy bẩy: “Nhưng Lý Trinh nói, hắn còn định ném thần thiếp vào quân doanh cho mọi người chà đạp, thần thiếp thà chết còn hơn.”

“Dù thế nào, nàng cũng phải sống.”

Người ôm lấy ta, vỗ nhẹ lên lưng: “Dù có ra sao, cũng phải giữ mạng, chờ trẫm.”

“Nhưng… nhưng kể cả khi bệ hạ đến, thần thiếp cũng đã…”

“Không sao, dù thế nào, trẫm cũng yêu nàng.”

“Bệ hạ, người vừa nói gì?”

Ta giật mình, vội vàng hỏi lại. Nhưng người không chịu nói thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta, áp vào ngực mình.

“Muộn rồi, ngủ đi.”

Nhưng vừa nghe lời của người, làm sao ta có thể ngủ được.

Trong lòng ta ngổn ngang cảm xúc, không biết là ngọt ngào hay cay đắng, là hạnh phúc hay ngại ngùng.

Một lúc lâu sau, từ trên đầu ta vang lên tiếng nói: “Trước đây, nàng cũng vì yêu Vũ Vương, sợ mất đi sự trong sạch nên mới tự sát phải không?”

Gì cơ?

Ta sững sờ, mắt tròn xoe nhìn Lý Tuân. Người có chút bối rối, nhíu mày nói:

“Trẫm cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ giống nhau, mơ thấy đêm đó triệu nàng vào cung, nàng vừa thấy trẫm liền lập tức cầm trâm cài tóc đâm vào cổ họng, máu chảy đầy đất. Rồi trẫm giật mình tỉnh dậy.”

“Bệ hạ” ta mỉm cười nhẹ, đưa tay nâng cằm gầy guộc của người, rồi khẽ hôn lên đôi môi ấy: “Đó chỉ là giấc mơ. Thần thiếp sẽ luôn ở bên bệ hạ, cả đời cả kiếp, không bao giờ xa rời.”

Lý Tuân lại nở nụ cười.

Ánh mắt người sáng như những vì sao lấp lánh trên trời.

-Kết thúc-