Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ Chương 5 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

Chương 5 TÌM LẠI HÌNH BÓNG ĐÓ

12:45 sáng – 27/08/2024

Ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của chàng, ngẩng cao đầu thách thức.

“Vũ Vương điện hạ còn chuyện gì nữa không? Bổn cung phải đi trước rồi, còn phải giữ sức để hầu hạ bệ hạ nữa.”

Nói xong, ta mỉm cười, quay lưng bước đi. Trở về tẩm cung, ta chuẩn bị sẵn sàng.

Ngồi bên cửa sổ đợi Lý Tuân trở về, lòng ta càng lúc càng bồn chồn.

Tối nay, ta đã gặp riêng Lý Trinh, chắc chắn Lý Tuân sẽ sớm biết chuyện này.

Với tính cách thất thường của người, ta không biết người sẽ đối xử với ta ra sao.

Đang suy nghĩ thì cửa mở, Lý Tuân bước vào.

Ta lén nhìn thần sắc của người, thấy không có gì khác thường.

Khi người tiến lại gần, còn nở một nụ cười nhẹ.

“Khanh khanh đợi sốt ruột rồi phải không?”

Ta bất giác rùng mình.

Không hiểu sao, khi đối mặt với sát khí của Vũ Vương, ta không hề sợ hãi.

Nhưng khi nhìn nụ cười của Lý Tuân, tim ta lại đập liên hồi.

“Không sốt ruột, dù bệ hạ về lúc nào, thần thiếp cũng đợi.”

Ta tựa đầu vào lòng người, che giấu nỗi lo lắng trong lòng.

Người vừa hôn ta, vừa tháo đai áo của ta ra.

“Khanh khanh ngoan lắm.”

7

Ta cùng Lý Tuân đến cung Tẩy Xuân.

Trên đường đi, đoàn xe kéo dài vô tận.

Đến nơi mới biết, dù nghi trượng trông rất đông đúc, nhưng thực tế chỉ có mình ta là phi tần theo người.

Không hiểu vì sao, nhìn vào bể tắm rộng lớn trống trải này, ta lại chẳng thấy vui vẻ gì.

“Khanh khanh không muốn trẫm chỉ sủng ái mình nàng thôi sao?”

Có lúc ta thực sự nghi ngờ Lý Tuân có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Nếu không thì sao lúc nào người cũng biết rõ ta đang nghĩ gì.

“Không, không đâu” ta vội vàng phủ nhận. “Được bệ hạ sủng ái, thần thiếp cầu còn không được.”

Người mỉm cười, nhưng trong mắt lại có chút gì đó mà ta không hiểu nổi.

Bể tắm khá sâu, ta không biết bơi nên chỉ có thể bám chặt vào người Lý Tuân.

“Bệ hạ, thần thiếp sợ.”

“Trẫm ở đây, không cần sợ.”

Giọng nói của người vô cùng dịu dàng, như một chiếc lông vũ khẽ khàng chạm vào trái tim, khiến lòng ta ngứa ngáy.

“Hãy thử buông tay, trẫm sẽ bảo vệ nàng.”

Như bị mê hoặc, ta run rẩy từ từ rời khỏi người người.

Nhưng không ngờ, người cũng ngay lập tức buông tay đang ôm eo ta.

Ta lập tức rơi thẳng xuống nước.

Nước ấm bao phủ lấy ta, ta giãy giụa, vùng vẫy, nhưng càng chìm sâu hơn.

Khi cảm giác ngạt thở trở nên không chịu nổi, cuối cùng có đôi tay kéo ta lên khỏi mặt nước.

Toàn thân ta ướt sũng, nằm dựa vào vai Lý Tuân, ho sặc sụa đến xé lòng.

Đợi đến khi hơi thở trở lại bình thường, ta không kìm được mà bật khóc.

“Bệ hạ, vì sao người lại trêu đùa thần thiếp như vậy?”

“Trêu đùa?” Giọng người lạnh lẽo, “Trẫm đang phạt nàng.”

“Thần thiếp đã làm sai điều gì mà phải chịu phạt?”

“Nàng nghĩ sao?”

Người nâng cằm ta lên, ngón tay lướt qua lại, đôi môi nhếch lên với nụ cười đầy tà khí.

Nhìn thấy nụ cười đó, ta không khỏi sợ hãi, nước mắt càng tuôn rơi.

“Thần thiếp ngu muội, không biết đã làm sai điều gì.”

“Tại sao lại gặp riêng Vũ Vương?”

Ta sững sờ trước câu hỏi này.

Lần gặp Lý Trinh sau yến tiệc cung đình đã là chuyện của nửa tháng trước.

Suốt nửa tháng qua, người vẫn cư xử như thường, không hề biểu lộ chút không vui nào.

Chẳng lẽ đây là điều gọi là khó đoán ý quân vương?

“Bệ hạ, thần thiếp đã gặp Vũ Vương, nhưng bệ hạ có biết thần thiếp đã nói gì với chàng không?”

“Trẫm dĩ nhiên biết.”

Nếu đã biết, sao người còn ném ta xuống nước!

Ta vừa uất ức vừa tức giận, không kìm được lại ho lên.

“Trong lòng thần thiếp chỉ có bệ hạ, nhưng bệ hạ chẳng bao giờ tin tưởng thần thiếp.”

Người ôm ta khẽ cứng lại, rồi nâng tay nhẹ vỗ về lưng ta.

“Được rồi, đừng khóc nữa, trẫm tin nàng.”

Nhưng ta lại càng khóc to hơn: “Nếu đã tin, sao còn phạt thần thiếp?”

“Trẫm phạt nàng vì nàng bị uy hiếp mà lại đồng ý nói chuyện riêng với hắn. Lần sau nếu hắn lại đe dọa, nàng chỉ cần nói cho trẫm biết. Dù có chuyện gì xảy ra, trẫm cũng sẽ bảo vệ nàng.”

Thấy ta im lặng, người lại hỏi: “Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi.”

Không hiểu sao, tim ta lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Chỉ có điều lần này, không phải vì sợ hãi.

8

Lý Tuân và ta không ở lại cung Tẩy Xuân lâu, thì đã có tin tức từ Kinh thành truyền đến.

Nói rằng Kinh Triệu Doãn bắt được hai kẻ vô lại gây rối giữa phố, cướp đoạt nữ nhân.

Nhưng khi vào nha môn, hai tên vô lại đó không hề sợ hãi, liên tục khẳng định mình là phụ thân và huynh trưởng của Tống phi trong cung.

Ai mà không biết, Tống phi hiện đang được sủng ái.

Kinh Triệu Doãn không dám chậm trễ, ghi rõ tội trạng và các hành vi xấu xa của họ ở quê nhà, rồi gửi tấu chương đến cung Tẩy Xuân.

Lý Tuân xem xong, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn ta.

Ánh nhìn của người khiến ta cảm thấy da đầu tê dại, cố gắng gượng cười.

“Thần thiếp xuất thân thấp kém, làm mất mặt bệ hạ rồi.”

Người không tỏ rõ ý kiến, giọng lạnh lùng hỏi: “Khanh khanh nghĩ nên xử lý thế nào?”

“Tự nhiên là phải xử theo pháp luật, bệ hạ không thể vì thần thiếp mà bỏ qua pháp độ.”

Trong mắt người thoáng qua sự ngạc nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

“Khanh khanh ở trong cung lâu quá nên không biết sao, nếu xử lý đúng theo luật pháp, phụ thân và huynh trưởng của nàng sẽ bị lưu đày.”

Lưu đày? Ta lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lưu đày thì lưu đày, ít ra còn tốt hơn là bị Vũ Vương lợi dụng.

“Họ không hiểu rõ triều đình hiểm ác, có thể rời xa nơi thị phi này cũng là điều tốt.”

Ta chỉ nói một câu bâng quơ, nhưng không ngờ sau khi nghe xong, ánh mắt người lại trở nên sâu thẳm.

Ánh nhìn lạnh lẽo, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Bệ… bệ hạ sao lại nhìn thần thiếp như vậy?”

“Không có gì.”

Người đứng dậy, xoa đầu ta rồi quay sang nói với thái giám trong phòng:

“Chuẩn bị khởi giá về kinh.”

Khi trở về Kinh thành, ta mới biết chuyện của phụ thân và huynh trưởng ta đã gây ra sóng gió lớn đến mức nào.

Lúc xe ngựa tiến vào thành, hai bên đường đông nghịt dân chúng, lời bàn tán vang lên không ngớt.

“Người trong xe chính là vị sủng phi đó, nghe nói trước đây còn là tẩu tử của hoàng đế, thật không biết xấu hổ.”

“Một người đắc đạo, cả nhà cùng thăng hoa, nàng ta leo lên long sàng, liền để mặc gia đình mình làm điều ác.”

“Đúng thế, nhưng vì được sủng ái, dù có ức hiếp dân lành, làm hại người khác cũng chẳng sao.”

Ta ngồi trong xe, lặng lẽ lắng nghe.

Không hẳn là quá buồn, nhưng nghĩ đến danh tiếng của mình tệ hại như vậy, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.

“Không cần để ý.”

Lý Tuân bên cạnh nói một câu, giọng bình thản như nước.

“Từ khi trẫm lên ngôi, đã chịu không ít lời dị nghị, dân chúng vô tri, dễ bị kẻ khác xúi giục.”

Nói về tâm trạng thoải mái, thì phải kể đến Lý Tuân. Nhưng những lời bàn tán về người đều là chuyện hoang đường, dâm dục.

Thực ra, nghĩ lại, cũng không hẳn là sai.

Nhưng lời này ta làm sao dám nói, chỉ biết cảm kích mà nắm lấy tay người.

“Vẫn là bệ hạ tốt với thần thiếp.”

Khi trở về cung, sau khi lên triều, những lời chỉ trích về ta trên triều càng thêm dữ dội.

Các đại thần đều nói ta mê hoặc quân vương, làm hại quốc gia, cầu xin Lý Tuân phế truất ta.

Đối diện với hàng loạt tấu chương, Lý Tuân vẫn giữ vẻ bình thản, không biết trong lòng người nghĩ gì.

Ta có chút lo lắng, nhưng lại không dám hỏi.

Nửa đêm không ngủ được, ta cứ trừng mắt nhìn lên trần nhà tối đen.

Không biết từ khi nào, Lý Tuân cũng tỉnh dậy, xoay người đè lên ta.

“Nếu đã không ngủ, thì làm thêm lần nữa.”

Ta vội vàng nhắm mắt thật chặt.

“Ngủ rồi, ngủ rồi, thần thiếp sẽ ngủ ngay.”

Nhưng người lại hôn ta.

“Trẫm đã tỉnh rồi, ai cho phép nàng ngủ?”