Dương Đào sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Này, huynh đệ, tôi thấy huynh với tỷ muội của tôi có chút mập mờ rồi đấy.”
Hứa Mặc chưa kịp trả lời thì Mạnh Tử Như đã ngước mắt lên nhìn cô ấy, nở nụ cười yếu ớt: “Mập mờ cái gì, ba người chúng ta cùng lớn lên từ tấm bé, đừng nói những lời làm hoen ố tình bạn trong sáng của chúng ta.”
Nghe vậy, Hứa Mặc lặng yên trong chốc lát, sau đó cũng khẽ gật đầu.
…
Ở bên kia.
Tại bệnh viện, trong phòng cấp cứu.
Được bác sĩ giành giật mạng sống từ tay tử thần, Mộ Dung Diệp mở mắt một cách khó nhọc, nhìn xuống người mình quấn đầy băng trắng.
Câu hỏi đầu tiên hắn thốt ra không phải về tình trạng vết thương của mình, mà là: “Người đưa ta đến đây đâu?”
Thực ra, điều hắn muốn hỏi hơn cả là, A Như của hắn đang ở đâu.
Nhưng hắn sợ bác sĩ không biết Mạnh Tử Như, nên chỉ có thể hỏi vòng vo.
Nghĩ đến đây, trong mắt Mộ Dung Diệp hiện lên một nét tự giễu.
Ai có thể ngờ, đường đường là Vương gia quyền cao chức trọng của Đại Ung, giờ lại phải hỏi han người khác một cách quanh co như vậy.
Bác sĩ đang bận rộn truyền dịch cho hắn, không biết trong lòng hắn có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp, nghe vậy, chỉ liếc hắn một cái lạnh nhạt: “Người ta có liên quan gì đến anh sao?”
Dừng lại một chút, vị bác sĩ bổ sung: “Dù có liên quan thì người ta cũng đã có bạn trai rồi, anh lo dưỡng thương đi.”
Mộ Dung Diệp cau mày khó hiểu: “Bạn trai là gì?”
Ánh mắt bác sĩ càng thêm kỳ quái, người này chắc không bị làm sao chứ, ngay cả bạn trai là gì cũng không biết.
Nhưng nghĩ lại, bị tai nạn xe nghiêm trọng như thế, cũng có thể là bị tổn thương não.
Với lương tâm nghề y, bác sĩ nói rõ ràng: “Ý chỉ người yêu.”
Nghe vậy, trái tim Mộ Dung Diệp như bị siết chặt ngay lập tức.
Người yêu sao? Mới chỉ rời xa hắn hai tháng mà A Như đã có người yêu mới?
Giữa cơn bàng hoàng, một giọng nữ quen thuộc thấp thoáng vang lên bên tai.
Mộ Dung Diệp nhìn theo hướng âm thanh, chỉ cần một ánh mắt đã thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cửa phòng bệnh, ngẩn ngơ trên giường.
Nhưng ngay sau đó.
Mộ Dung Diệp toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, cảm giác lạnh buốt xâm chiếm toàn thân.
Chỉ thấy Mạnh Tử Như đang ôm bụng, được Hứa Mặc chăm sóc cẩn thận dìu đi khỏi!
Chương 27
Nhìn bóng dáng họ rời đi, lòng Mộ Dung Diệp như bị từng mũi kim nhọn đâm vào.
Hắn biết động tác ấy có ý nghĩa gì.
Bởi vì chính hắn cũng từng đối xử với Mạnh Tử Như như thế, khi nàng mang thai đứa con đầu tiên của hai người!
Hắn từng hết sức mong chờ đứa trẻ đó, là đứa con mà hai người đã chờ đợi rất lâu sau khi thành hôn mới có được.
Phải biết rằng, năm xưa thái y từng chẩn đoán thể trạng của Mạnh Tử Như, nói rằng do lần nàng bị truy sát giữa trời đông giá rét, nàng đã để lại căn bệnh trong người, rất khó có thai.
Sau đó, nàng mang thai, hắn cứ ngỡ rằng đó là ân điển của trời cao, vì thế còn đặc biệt hiến tặng vạn lượng vàng để trùng tu ngôi chùa Phật.
Thế nhưng không ngờ, chỉ vì hắn mắc bệnh mà không thể ở bên cạnh chăm sóc, nàng đã mất đi đứa con ấy.
Sau sự việc ấy, Thái y viện chẩn đoán: “Vương phi khó lòng có thai lại lần nữa.”
Vậy mà, giờ đây, mới chỉ chia cách hai tháng, nàng lại mang thai.
Mộ Dung Diệp siết chặt tay, và vì động tác đó, mũi kim sắc nhọn đâm thủng mu bàn tay, máu tươi rỉ ra, nhưng hắn chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.
“A Như, tại sao, tại sao lại như thế…” Giọng hắn ngập tràn trong đau khổ.
Bác sĩ nhìn thấy hắn như vậy, liền giật nảy mình, vội vàng xử lý vết thương cho hắn, đồng thời chất vấn xem hắn đang làm cái trò điên khùng gì.
Nhưng Mộ Dung Diệp lại không thể tỉnh táo, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh Mạnh Tử Như đặt tay lên bụng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu nỗi lòng của A Như khi nhìn thấy Hoa Vân Bích mang thai là gì.
Nhưng khi hắn hiểu ra thì nàng cũng đã rời khỏi thế giới của hắn rồi.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ, một người đàn ông bước vào.
Người đó mặc áo đen, đeo khẩu trang, toàn thân che kín mít, khi bước vào còn lén lút ngoái lại nhìn phía sau.
Thấy trong phòng chỉ có một mình Mộ Dung Diệp, người đó mới gỡ khẩu trang xuống.
Nhìn gương mặt quen thuộc đó, đồng tử của Mộ Dung Diệp co rút lại.
Lý do chẳng có gì phức tạp—
Người đàn ông trước mặt hắn có gương mặt giống hắn như đúc!
Người đó nhìn hắn đầy tò mò, đôi mắt quen thuộc của hắn trở nên trong trẻo hơn.
“Thì ra thật sự giống tôi như đúc, người không biết chắc tưởng chúng ta là anh em ruột…”
Mộ Dung Diệp cau mày, chợt nhận ra người này có lẽ là “người diễn” vai mình, trong thế giới này gọi là “minh tinh”.
Hắn muốn hỏi nhiều điều lắm, nhưng bao nhiêu lời nói cuối cùng chỉ kết lại thành một câu: “Ngươi có thể đưa ta đến gặp A Như được không?”
Vốn hắn nghĩ sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại đồng ý.
Lần gặp lại Mạnh Tử Như là tại một buổi dạ tiệc từ thiện.
Đèn đuốc huy hoàng, tiếng chạm ly rộn ràng, Mộ Dung Diệp trong bộ âu phục hàng đặt may mà người đàn ông kia chuẩn bị cho hắn, đi lại giữa đám đông.
Buổi tiệc này do tập đoàn Hứa Thị tổ chức, có thể nói là thu hút toàn bộ sự chú ý của giới thương trường, các nhà báo chỉ dám đứng nép trong góc, cẩn thận chụp ảnh.
Mộ Dung Diệp tìm mãi giữa biển người, cuối cùng cũng thấy Mạnh Tử Như bên cạnh bể bơi.
Bên cạnh nàng không ai khác chính là Hứa Mặc.
Nhìn hai người nói cười thân mật, lòng Mộ Dung Diệp như bị ai bóp chặt, đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Hắn nghĩ mình có thể lao tới hỏi nàng tại sao lại lặng lẽ rời khỏi thế giới của hắn.
Và tại sao lại nhanh chóng mang thai đứa con của người khác.
Nhưng hắn lại chẳng dám bước lên.
Trong lúc thất thần, không biết ai đó đẩy mạnh từ phía sau, khiến hắn cùng với bàn rượu sâm panh trước mặt đổ rầm xuống đất.
“Choang!”
Tiếng vỡ vang lên lanh lảnh, rượu hòa lẫn với máu loang lổ trên sàn nhà, khiến người ta kinh hãi.
Sự cố bất ngờ này lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ khách mời.
Bao gồm cả Mạnh Tử Như.
Chương 28
Nhìn Mộ Dung Diệp loạng choạng đứng dậy, ánh mắt Mạnh Tử Như lướt qua bàn tay trái đẫm máu của hắn.
Chỉ liếc nhìn một cái, cô liền bình thản quay đi, nhìn về phía Hứa Mặc.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Nghe vậy, Hứa Mặc cùng cô rời đi về hướng bên trái.
Thấy họ sắp rời đi, Mộ Dung Diệp định đuổi theo, nhưng lại bị Dương Đào bất ngờ chặn lại.
Cô aya cau mày, như thể đang nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu: “Ngươi có còn mặt mũi mà đến dây dưa với A Như không?”
Mộ Dung Diệp không muốn phí thời gian vào những kẻ không liên quan, định đẩy cô ấy ra, nhưng nhìn thấy sau lưng cô ấy có hai người bảo vệ bước ra.
Hắn chưa kịp phản ứng, thì đối diện đã giáng cho hắn một cú đấm mạnh.
Mộ Dung Diệp chật vật tránh đòn, sắc mặt trầm xuống: “Ta hôm nay đến đây, chỉ muốn hỏi nàng ấy một câu thôi!”
Dương Đào bật cười nhạt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Hỏi một câu ư? Cô ấy không muốn gặp lại ngươi nữa đâu.”
“Ngươi đã làm cô ấy tổn thương đến thế nào, tự ngươi không biết sao?”
“Ngươi đã ném bỏ lời thề xưa cũ, chẳng phải vì ngươi thấy cô ấy chỉ có một mình ở dị thế, không có thân nhân bạn bè, chắc chắn sẽ chẳng rời khỏi ngươi sao?”
Bước chân của Mộ Dung Diệp khựng lại, hắn mấp máy môi, nhưng nhận ra cổ họng khô khốc đến nỗi chẳng thể thốt ra một lời nào.
Dù có nói gì, hắn cũng không thể thay đổi được sự thật rằng mình đã phụ lòng Mạnh Tử Như.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nàng ngay trước mặt, làm sao hắn có thể vô cảm?
Hắn vẫn muốn gặp lại nàng, muốn được nàng tha thứ.
Thế giới này quy định một vợ một chồng, về sau hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, chỉ có một mình nàng là chính thất.
Còn đứa trẻ kia, hắn sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần Mạnh Tử Như tha thứ cho hắn.
“Tôi đã muốn cho người đánh ngươi một trận từ lần trước rồi, nếu không phải vì đây là dạ tiệc, tôi đã sớm cho người đưa ngươi xuống gặp Diêm Vương.”
“Nếu còn đến tìm cô ấy, lần nào gặp, tôi sẽ đánh ngươi lần đó.”
Dương Đào nói lạnh lùng rồi quay người bước đi.
Lần đầu tiên cô ấy khinh ghét một người đàn ông đến thế, kẻ bạc tình ích kỷ, lưỡng lự giữa hai người phụ nữ, cuối cùng lại phụ bạc người vợ đã cùng hắn vượt qua hoạn nạn suốt mười năm dài.
Mộ Dung Diệp dĩ nhiên không thể cam tâm.
Ngay khoảnh khắc cô ấy xoay người bỏ đi, hắn liền lập tức đi theo.
Rồi hắn thấy Mạnh Tử Như trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, nàng đang cùng Hứa Mặc trò chuyện với người khác, hai người họ thân thiết bên nhau.
Mộ Dung Diệp vừa mới bước chân vào thì đã bị bảo vệ giữ chặt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cảm giác bất lực bỗng tràn ngập trong lòng, hắn chưa từng nghĩ rằng chỉ để nói một câu với A Như lại khó khăn đến vậy.
“A Như!” Hắn lớn tiếng gọi.
Giọng nói khản đặc của hắn vang lên khiến cả hội trường lập tức im bặt.
Người lúng túng lúc này lại là Mạnh Tử Như, cô quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Diệp ở cửa, không kìm được nhíu mày.