Còn ở phía bên kia.
Mộ Dung Diệp, người vừa tận mắt chứng kiến Mạnh Tử Như được một nam nhân xa lạ đẩy đi, rõ ràng đã không thể giữ bình tĩnh. Hắn vội vã bước tới, muốn ngăn nàng lại.
Nhưng khi hắn đến được một góc hành lang, bóng dáng hai người kia đã biến mất.
Trước mặt chỉ là một bức tường, trên tường có hai hình tròn phát sáng, không rõ là để làm gì.
Thế giới này nơi đâu cũng tràn đầy sự kỳ lạ, mà Mộ Dung Diệp vừa mới tỉnh lại chưa lâu, mọi thứ xung quanh đã thay đổi đến mức hắn không sao nắm bắt nổi.
Đúng lúc ấy, có ai đó khẽ vỗ vai hắn: “Mộ Dung Diệp.”
Mộ Dung Diệp quay lại, nhìn thấy bác sĩ đứng phía sau: “Có chuyện gì?”
Bác sĩ—đó là cách mà nơi này gọi đại phu.
Bác sĩ thở dài một hơi, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Cảnh sát sẽ đến gặp anh, họ sẽ giúp anh tìm lại gia đình. Anh nghe rõ chứ?”
Mộ Dung Diệp lờ mờ hiểu được ý nghĩa câu nói, nhưng lập tức nhạy bén nhận ra hai từ “gia đình.”
Hắn lập tức lên tiếng: “Vậy họ có thể giúp ta tìm thê tử của ta không?”
Bác sĩ hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thể.”
Nói xong, ông quay người đi cùng trợ lý.
Từ xa, Mộ Dung Diệp nghe thấy tiếng họ nói chuyện khe khẽ.
“Cậu thanh niên này thật đáng tiếc, còn trẻ mà lại hóa điên, cứ khăng khăng nói mình đến từ một thế giới khác.”
“Nhưng lúc hắn được đưa vào để súc ruột, thật sự là mặc trang phục cổ trang…”
Nghe những lời ấy, Mộ Dung Diệp chìm vào một nỗi im lặng sâu thẳm.
Hắn thật sự không phải là người của thế giới này.
Nếu hình bóng của A Như vừa rồi chỉ là ảo giác, thì tại thế giới này, hắn vẫn chỉ là một kẻ cô độc.
Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn dâng lên một nỗi bàng hoàng bất an.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến và đưa hắn đến nơi gọi là đồn cảnh sát.
Vì muốn mượn tay họ tìm lại Mạnh Tử Như, Mộ Dung Diệp hoàn toàn tuân theo và đi vào phòng thẩm vấn.
Thế nhưng khi hắn nói rằng mình đến từ một thế giới khác, các cảnh sát từ biểu cảm ngơ ngác ban đầu đã chuyển sang một sự phức tạp không nói thành lời.
Trong số đó, một nữ cảnh sát bỗng mở lời: “Này, đừng nói đùa, trông anh có nét rất giống nhân vật trong một bộ phim truyền hình đó.”
Vừa nói, cô ấy vừa lấy điện thoại ra, đưa lên trước mặt hắn.
Trong video đang phát chính là cảnh trong Thâm Cung.
Đồn cảnh sát chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng phát từ điện thoại.
Dễ thấy, Mộ Dung Diệp khó mà chấp nhận sự thật này.
Hắn không thể chấp nhận rằng cuộc đời của mình và A Như chỉ là một bộ phim truyền hình.
Trong bộ phim này, hắn và Mạnh Tử Như vẫn chỉ là một cặp phản diện phụ.
Mỗi lần xem một cảnh, đôi mắt hắn lại đỏ hoe thêm một phần: “Đây không phải sự thật…”
Cảnh sát cất điện thoại, giọng lạnh lùng: “Dĩ nhiên không phải sự thật, đây chỉ là một bộ phim. Nếu anh thật sự là nhân vật trong đó, hôm nay anh không vào đồn cảnh sát đâu.”
“Mà là vào cục nghiên cứu khoa học.”
Chương 22
Lúc đó Dương Đào vốn đang xem phim, không biết từ khi nào đã thò đầu qua, lạnh giọng nói: “Mộ Dung Diệp nào chứ? Tôi không quen biết.”
“Thật xin lỗi đã làm phiền.” Đầu dây bên kia hơi ngượng ngùng rồi vội cúp máy.
Điện thoại đã ngắt, nhưng Mạnh Tử Như vẫn ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen. Như vừa nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn Dương Đào: “Cậu chẳng ngạc nhiên chút nào khi Mộ Dung Diệp xuất hiện ở thế giới này ư?”
“Có gì mà phải ngạc nhiên? Hứa Mặc lần trước đón cậu từ bệnh viện về đã kể chuyện gặp hắn cho tớ nghe rồi.” Dương Đào nói, rồi thọc tay vào cái túi da màu cam nhãn hiệu Kelly của Hermes, lục lọi một hồi lâu mới lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho Mạnh Tử Như, ra hiệu cho cô xem đoạn hội thoại của cô ấy với Hứa Mặc.
【Hứa Mặc: Tôi đã nhìn thấy Mộ Dung Diệp.】
Tin nhắn gửi đến vào lúc tám giờ ba mươi lăm tối.
Cỡ một tiếng rưỡi sau, Dương Đào dường như mới tiêu hóa được thông tin này, bèn phẫn nộ hồi đáp.
【Á á á á! Báo ngay vị trí, để tôi tìm người đến đập hắn một trận.】
Hứa Mặc trả lời ngắn gọn: 【Bệnh viện.】
Xem xong, Mạnh Tử Như lặng lẽ trả điện thoại vào túi Dương Đào, hỏi: “Cậu thật sự tìm người đến đánh hắn sao?”
“Người của tớ chưa kịp đến thì hắn đã bỏ đi rồi.” Dương Đào thở dài tiếc nuối, giọng đầy vẻ xót xa. “Lần sau có cơ hội nhất định sẽ tìm người đánh cho bõ ghét.”
Cô ấy nói chuyện đánh người một cách nhẹ nhàng như chuyện hàng ngày.
Trước nay Mạnh Tử Như đã nén một bụng thắc mắc về mấy năm qua của Dương Đào và Hứa Mặc, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Cậu có phải đã sa ngã vào con đường hắc đạo rồi không?”
Chỉ nghĩ đến khả năng đó, cô đã thấy choáng váng.
Dương Đào bật cười: “Sao cậu lại nghĩ thế? Tớ chỉ là lấy chồng thôi, lại không đến mức cùng đường bí lối đến thế.”
Mạnh Tử Như còn muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn dung mạo của Dương Đào vẫn không khác trước là bao, sự bất an trong lòng cô cũng dần tan biến.
Phụ nữ có hạnh phúc trong hôn nhân hay không, chỉ cần nhìn dung nhan là có thể nhận ra.
Hiển nhiên, mấy năm nay Dương Đào sống rất tốt.
Nhưng Mạnh Tử Như vẫn không hiểu nổi việc cô ấy lại chịu gả cho một ông già…
Có lẽ những suy nghĩ này đều hiện rõ trên mặt cô, Dương Đào thở dài: “A Như, cậu biến mất mười năm trong thế giới của tớ, và cậu cũng biến mất mười năm trong thế giới của chúng ta.”
“Có lẽ cậu sẽ không hiểu, nhưng lý do tớ gả cho ông ta là vì tớ yêu ông ấy.”
“Đối với tớ, tuổi tác không phải là vấn đề.”
Mạnh Tử Như cạn lời, dù gì, chồng của Dương Đào cũng đã chết rồi.
Chuyện tình cảm, cũng như nước lạnh hay nóng, chỉ có người uống mới hiểu.
Nếu người đó không tốt với cô ấy, cô ấy chắc chắn đã không ở bên ông ta lâu đến vậy.
Đồng thời, Mạnh Tử Như cũng nhớ lại chuyện của mình và Mộ Dung Diệp.
Công bằng mà nói, những năm tháng bên nhau, hắn thật lòng đối xử với cô không chê vào đâu được.
“Cậu nói xem, liệu Mộ Dung Diệp có bị đưa vào viện nghiên cứu không?” Cô bất ngờ lên tiếng.
Dương Đào nhìn kỹ biểu cảm của cô, cau mày: “Cậu đừng nói là định đến đón hắn ra đấy nhé?”
Mạnh Tử Như im lặng không nói.
Dương Đào vội vàng: “Không phải tớ nói cậu, nhưng cuộc sống sống của cậu hiện tại hạnh phúc biết bao, trúng số, có nhà cửa, hà tất phải tự tìm phiền toái?”
Mạnh Tử Như vẫn im lặng, quay người bước vào phòng.
Căn phòng mang phong cách thanh nhã của vùng sông nước Giang Nam, cửa sổ mở rộng, từ đó có thể nhìn thấy khu vườn với những khóm hoa rực rỡ sắc màu.
Trời đã ngả tối, ngoài sân đã vang tiếng ve kêu.
Từ cửa sổ thoảng tới mùi thịt nướng, hai người Dương Đào và Hứa Mặc chẳng biết từ lúc nào đã dựng quầy thịt nướng trong sân nhà cô.
Mạnh Tử Như đóng cửa sổ, nằm lại trên giường, trùm kín chăn.
Thực lòng mà nói, bao nhiêu chua ngọt đắng cay của mười năm qua đã sớm tan thành nước mắt mà chảy cạn hết rồi.
Giờ đây, cô đã không còn lưu luyến gì Mộ Dung Diệp nữa.
Chương 23
Mạnh Tử Như mơ màng, đang mơ thấy mình cầm đùi gà nướng ăn, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng bên tai, như thể rất gần bên cạnh.
“Mạnh Tử Như.”
Cô nổi da gà toàn thân, suýt nữa làm rơi cái xiên trong tay: “Ai?”
Ánh sáng trắng lóe lên, hệ thống xuất hiện ngay trước mặt cô.
Nó ngồi thẳng trên giường, liếc cô một cái: “Là tôi.”
“Tôi đến để báo cho cô biết, Mộ Dung Diệp xuất hiện ở thế giới này là vì hắn chấp niệm niệm cô quá sâu.”
“Nhưng cô không cần lo, hắn không thuộc về thế giới này, nên thiên đạo sẽ tìm mọi cách xóa bỏ hắn.”
Xóa bỏ?
Mạnh Tử Như im lặng rất lâu, những tưởng lòng mình đã bình tĩnh, nhưng tại giây phút này lại dậy sóng.
Không chỉ vì Mộ Dung Diệp, mà còn vì chính bản thân cô.
“Nếu kết cục của hắn là chết, vậy còn tôi, mười năm qua tôi nỗ lực chinh phục hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Đôi mắt hệ thống thoáng hiện một tia kinh ngạc, rồi khẽ đáp: “Cô đã có tiền, lại còn cơ hội khỏi bệnh, chẳng phải vậy sao?”
Phải rồi…
Một bước lên mây, tất cả là nhờ hệ thống, nhờ cô đã chinh phục được Mộ Dung Diệp.
Mọi thứ bắt đầu đều từ Mộ Dung Diệp.
Một lúc sau, Mạnh Tử Như mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi có thể cứu hắn không?”
Lại cứu Mộ Dung Diệp một lần nữa.
Hệ thống không trả lời cô, chỉ nhìn cô sâu sắc rồi biến mất ngay trước mắt.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, Mạnh Tử Như vẫn nằm trên giường, ánh sáng mờ nhạt qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Ra khỏi phòng, cô thấy Hứa Mặc đang tưới nước cho khóm hoa dành dành.
“Em tỉnh rồi? Đêm qua anh có để lại ít đồ nướng, để anh mang cho em.”
“Đồ nướng để qua đêm ăn được sao?” Mạnh Tử Như bước vào bếp theo sau, nhìn anh vụng về đặt đồ nướng vào lò vi sóng hâm nóng.
Hứa Mặc không ngần ngại đáp: “Anh cũng không biết.”
Anh bày đồ nướng lên bàn, từng món một.
Có ba đĩa gồm xiên bò, xiên cừu, xúc xích nướng, bánh gạo nướng, cà tím nướng, và rau hẹ nướng. Còn có hai bát nước đậu, mỗi người một bát.
Hứa Mặc vốn là người gốc Kinh Thành, uống một ngụm nước đậu, mặt không hề biến sắc: “Uống lúc nóng đi.”
Mạnh Tử Như không khỏi cảm thấy khâm phục, giọng nói pha chút hài hước: “Em nhớ hồi tiểu học, có lần em mua nước đậu lạnh mang sang nhà anh.”
“Kết quả là anh cứ khăng khăng nói rằng em cho anh uống nước cặn, còn khóc đòi tuyệt giao với em.”
Nhắc lại chuyện xưa, khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Hứa Mặc cũng dịu lại, khóe miệng khẽ nhếch một đường cong mơ hồ.
Những món nướng nóng hổi vừa miệng, giòn bên ngoài mềm bên trong, vị mặn ngọt cay cay khiến Mạnh Tử Như suýt nữa quên điều muốn nói: “Em cần đến sở cảnh sát một chuyến.”
“Đi đón Mộ Dung Diệp?” Giọng Hứa Mặc đầy ẩn ý.
Mạnh Tử Như gật đầu, rồi bổ sung: “Đừng nói với Dương Đào, nếu cô ấy biết được, chắc sẽ giận em lắm.”
Có một tri kỷ quả thật rất tốt, chỉ là không thể để cô ấy biết mình còn liên quan đến người chồng cũ.
Việc nhỏ như vậy, Mạnh Tử Như vốn tưởng Hứa Mặc sẽ đồng ý ngay, nhưng anh lại im lặng nhìn cô rất lâu mới nói: “Em vẫn y như trước, thật mềm lòng.”
Mạnh Tử Như cười nhẹ, đứng dậy đem đĩa vào máy rửa bát.
“Em khó mà nói rõ cảm giác của mình với hắn. Thật ra, có nhiều lúc em đã nghĩ đến việc rời đi, nhưng mỗi khi hắn đối xử tốt với em, em lại bắt đầu do dự.”
“Em không phải kẻ tham lam, mong cầu của em không nhiều, chỉ cần hắn tỏ ra chút hối hận, em liền không kìm được muốn tha thứ.”
Hứa Mặc nhìn Mạnh Tử Như, không nói gì, rồi đột nhiên quay người đi ra cửa.
“Anh đi lấy xe lại đây.”
Khi đến sở cảnh sát, Mạnh Tử Như không vào trong, mà để Hứa Mặc đi xử lý việc của Mộ Dung Diệp.
…