7
Trời bắt đầu mưa.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, gió lớn nổi lên, cửa sổ mục nát va đập ầm ầm. Một tia sét xé toạc bầu trời đêm. Ngay sau đó là tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc. Ta sợ hãi rụt người lại, chui vào lòng Lý Diễm. Hơi thở nóng rực của chàng phả lên mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt chàng nhắm chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Phu quân.” Ta nhỏ giọng gọi chàng.
Lại một tiếng sấm nổ vang.
Ta run rẩy ngồi dậy, đưa tay lay Lý Diễm.
“Lý Diễm…” Giọng ta mang theo chút nghẹn ngào vì sợ hãi.
Nhưng dù ta có gọi thế nào, chàng vẫn không mở mắt. Bàn tay ta chạm vào cánh tay chàng, qua lớp y phục ta có thể cảm nhận được cơ thể chàng nóng rực.
Ta bắt chước ma ma, đưa tay sờ lên trán chàng, rồi lại sờ trán mình. Quả nhiên chàng nóng hơn ta rất nhiều.
Căn bệnh này trước đây ta cũng đã từng mắc phải vài lần. Mỗi lần như vậy, ma ma đều thay ta khăn lạnh, dịu dàng dỗ dành, nói rằng chỉ một lát nữa thôi sẽ khỏi.
Ta mò mẫm khắp người mà chẳng tìm thấy chiếc khăn nào. Chắc lại là do ta làm mất nữa rồi. Không còn cách nào khác, ta đành cắn răng xé một mảnh vải từ váy mình, ra ngoài miếu lấy nước mưa thấm vào rồi đặt lên trán Lý Diễm.
Không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng chàng vẫn chưa hạ sốt. Còn bên ngoài, tiếng sấm vẫn tiếp tục nổ vang.
Sợ hãi, ta vùi đầu vào ngực chàng, không nhịn được mà bật khóc.
“Phu quân, chàng mau khỏi bệnh nhanh lên nhé?”
“Mạt Nhi sợ lắm.”
Không biết là do tiếng sấm quá lớn hay tiếng khóc của ta quá to mà Lý Diễm cuối cùng cũng tỉnh lại. Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt ta, khiến ta giật mình ngẩng đầu lên.
“Khóc gì chứ?” Giọng chàng có chút khàn khàn, nghe như tiếng sỏi va vào nhau, nặng trĩu trong lòng ta.
Ta vốn định cười, nhưng không ngờ càng khóc to hơn.
Sau một hồi nức nở, ta mới nghẹn ngào nói: “Phu quân, chàng đừng bỏ ta một mình.”
Chàng nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, rồi lấy mảnh vải trên trán xuống, thở dài rất nhẹ:
“Trên đời này, người không muốn ta chết, e rằng chỉ có mỗi mình nàng thôi.”
Ta không hiểu lời chàng nói. Chỉ thấy chàng lấy từ trong áo ra một viên thuốc và nuốt vào.
Chưa kịp hỏi chàng vừa uống thuốc gì, thì một tia sét nữa lại giáng xuống. Ta nhanh chóng chui vào lòng chàng.
Cơ thể chàng cứng lại, nhưng chàng không đẩy ta ra.
Có lẽ vì hơi ấm từ người chàng mà ta nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng chàng.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào từ cửa ngôi miếu. Trên người ta vẫn còn khoác áo ngoài của Lý Diễm. Ta ngồi dậy, dụi mắt, và nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã tra xét rồi, bọn người kia không phải là sơn tặc.” Hình như là giọng của A Thanh.
A Thanh đã tìm thấy chúng ta.
Ta cười, đứng dậy đi ra cửa, nhưng lại nghe thấy A Thanh nói nhỏ: “Đúng như ngài dự đoán, người của Thừa tướng cũng đến rồi.”
“Phụ thân ta cũng đến?” Ta bám vào cửa, nhìn về phía hai người họ.
Hai người nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn ta.
Ta chớp mắt, kéo áo choàng của Lý Diễm và bước tới gần.
“Phụ thân đến làm gì?” Ta có chút lo lắng nhìn Lý Diễm, “Có phải ma ma đã mách phụ thân không?”
Lý Diễm nhìn chiếc áo khoác ta đang kéo lê trên mặt đất, khẽ nhíu mày. Chàng lấy lại áo khoác rồi chỉ về phía người đang chạy tới, nói: “Không phải phụ thân nàng đến, là bà ta.”
Ta nhìn theo hướng tay chàng chỉ.
Thấy ma ma.
Ta vừa định gọi bà, nhưng chợt nhớ ra mình đã trốn đi, nên vội trốn sau lưng Lý Diễm.
Chẳng mấy chốc, ma ma đã chạy tới trước mặt chúng ta.
“Tiểu thư.” Đôi mắt bà đỏ hoe, khẽ gọi ta.
Ta nghiêng đầu nhìn bà.
“Ma ma, ta không về đâu. Ta đã xé tờ giấy hòa ly rồi, trước đây viết đều không tính.”
Đuôi mắt Lý Diễm dường như khẽ động, cúi đầu nhìn ta.
Ta cũng ngước lên nhìn chàng: “Chữ của chàng rất đẹp, ta vốn tiếc không muốn xé, nhưng ta sợ không xé thì ta sẽ không thể gọi chàng là phu quân.”
Chàng bật cười, đưa tay kéo ta về phía sau lưng:
“Nàng đã xé rồi, vậy cứ như lời nàng nói, không tính nữa.”
Nhưng trên mặt ma ma lại lộ vẻ lo lắng: “Ngài…”
Lý Diễm quay đầu nhìn bà, đôi mắt lạnh lẽo đáp:
“Chỉ còn vài ngày nữa là bọn họ cũng tới nơi, bà cứ chăm sóc cho tiểu thư của mình cho tốt, ta tự khắc sẽ bảo vệ nàng không gặp chuyện gì.”
8
Ngày đến U Châu, trời bắt đầu rơi tuyết.
Ma ma vừa dẫn ta vào một tiểu viện, ta liền nhìn thấy một chú mèo nhỏ co ro trong góc. Nó lạnh đến run cầm cập, ta liền tiến lại ôm nó vào nhà.
“Ma ma, người nhìn xem, U Châu thật tốt.” Ta giơ chú mèo con trước mặt bà, cười rạng rỡ, “U Châu có mèo nhỏ.”
Ma ma trìu mến nhìn con mèo, rồi lại nhìn ta, thở dài:
“Tiểu thư, Lý công tử không phải người tốt.”
Ta chớp mắt, nụ cười trên môi liền xịu xuống. Ôm chú mèo, ta nghiêm túc nói với bà:
“Ma ma, phu quân là người tốt, người đừng nói chàng như thế nữa.”
Ma ma không nói thêm gì, lại thở dài một tiếng.
Sau khi bà dọn dẹp xong căn phòng, ta hớn hở ôm mèo đi tìm Lý Diễm.
Căn nhà này nhỏ hơn Đông cung rất nhiều. Đi không bao xa, ta đã thấy A Thanh đang đứng canh bên ngoài một gian phòng.
Ta vừa định bước tới thì A Thanh đã ngăn ta lại.
“Phu nhân,” hắn cúi đầu, “chủ nhân phát bệnh rồi, đừng vào.”
Ta sững sờ trong giây lát, rồi mới nhớ đến chứng đau đầu của Lý Diễm. Cả hành trình không có chuyện gì xảy ra, ta gần như đã quên mất.
Ta liền nhét chú mèo vào tay A Thanh, cười nói: “Ngươi giúp ta ôm một lát.”
Nhân lúc A Thanh còn ngẩn ngơ, ta liền nhấc váy chạy vào trong.
Trong phòng không có ánh đèn, tối đen như mực. Chỉ có thể nhờ ánh sáng le lói từ bên ngoài mà nhìn thấy một người ngồi lặng lẽ ở giữa phòng, trông vô cùng mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Diễm ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ rực của chàng, giống hệt như lần trước.
“Phu quân,” ta chạy đến bên chàng, “để ta xoa đầu cho chàng nhé.”
Nói xong, ta lại theo thói quen vòng ra sau, bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu cho chàng.
A Thanh đứng ở cửa, ôm mèo con, trông vô cùng khó xử.
Lý Diễm không nói gì, trong phòng bỗng trở nên im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai chúng ta.
“Phu quân, hôm nay ta nhặt được một chú mèo con.” Vừa xoa đầu chàng, ta vừa quay đầu nhìn chú mèo trong tay A Thanh ở cửa.
Chú mèo dường như cảm nhận được gì đó, liền kêu một tiếng.
Lúc này, Lý Diễm mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía cửa.
“Vào đi.” Ta gọi A Thanh, “để phu quân nhìn xem mèo con dễ thương.”
A Thanh tỏ ra lúng túng, ôm mèo bước vào. Không hiểu sao, ta lại thấy hình như có thứ gì đó lướt qua ngoài cửa sổ.
A Thanh đến trước mặt Lý Diễm, quỳ xuống đưa chú mèo lên, khẽ nói: “Đã đi rồi.”
Lý Diễm khẽ gật đầu, đưa tay vuốt ve đầu chú mèo. Con mèo lim dim đôi mắt, trông vô cùng mãn nguyện.
Nhìn thấy vậy, lòng ta có chút chua xót.
“Phu quân, chàng còn đau đầu không?” Ta hỏi Lý Diễm.
“Không còn đau nữa.”
Nghe vậy, ta cười hớn hở, chạy đến ngồi cạnh Lý Diễm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chàng.
Chàng có chút sững sờ.
Ta chu môi, kéo tay chàng từ đầu chú mèo đặt lên đầu mình. Chàng bật cười, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu ta.
“Mạt Nhi thật giỏi.” Giọng chàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, còn dịu dàng hơn cả tuyết ngoài kia.
Lòng ta bỗng chốc mềm mại, ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Lý Diễm gọi ta bằng nhũ danh, và giọng chàng thật êm ái.
Ta đắc ý nhìn chú mèo trong tay A Thanh, rồi cười hỏi Lý Diễm: “Phu quân, hôm nay chàng có thể ngủ cùng ta được không?”
Kể từ sau khi rời khỏi miếu, ta chưa có đêm nào ngủ ngon. Ta đã nghĩ nhiều ngày và nhận ra, nằm trong lòng Lý Diễm là thoải mái nhất.
Tay Lý Diễm khựng lại trên đầu ta.
Ta chớp mắt, nhìn chàng đầy hy vọng.
Một lúc sau mới nghe chàng đáp: “Được.”
Ta vui sướng nhảy cẫng lên, ôm chú mèo từ tay A Thanh.
“Phu quân thật tuyệt vời.” Ta cọ cọ mặt vào chú mèo, cảm thấy ấm áp vô cùng.
“U Châu cũng thật tuyệt, ta rất thích U Châu.”