Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không - Hoàn Chương 5: Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không

Chương 5: Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không

4:09 chiều – 09/06/2024

12

Chỉ Yên cùng thái tử lên chiến trường.

Hai người mang theo mấy vạn binh mã, khí thế hùng hồn rời đi.

Bọn họ xem chiến trường, giống như một cuộc du ngoạn đơn giản.

Trước khi Giang Thần đi, hắn yêu cầu ta đưa bản đồ ngoài biên ải.

Ta không cho hắn.

Bản đồ địa hình mà Mạnh gia trinh sát hy sinh mạng sống tìm hiểu, không thể dễ dàng giao cho hắn.

Giang Thần cũng không thèm để trong lòng.

Hắn cười khinh miệt, đắc ý nói:

“Mạnh Thư Nghi, ta để Mạnh gia các ngươi thoải mái vài ngày.

“Đợi bản điện hạ thắng trận trở về, sẽ tính sổ với các ngươi!”

Hắn không biết gì về biên ải lạnh lẽo, mang theo người phụ nữ của mình lên chiến trường.

Rất nhanh, tình hình chiến sự truyền đến.

Giang Thần thắng vài trận chiến, nhưng rất nhanh theo sự xúi giục của người tự xưng đến từ tương lai, hắn truy sâu vào sa mạc, lạc đường bị quân địch bao vây, chịu tổn thất vô cùng nặng nề.

Người phụ nữ bên cạnh hắn, chưa từng thấy chiến trường máu me bay tứ phía, những gì nàng học được, chẳng có cái nào phát huy tác dụng.

Nghe những binh sĩ sống sót nói, Chỉ Yên sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, nôn mửa không ngừng.

Sau đó, cô ta bỏ lại thái tử, tự mình chạy trước với tàn quân.

Giang Thần là thái tử, được quân lính còn lại cứu, đưa họ đôi uyên ương khốn khổ này trở về hoàng thành.

Tin tức thất bại, truyền khắp thiên hạ.

Ngày họ trở về triều, ta cũng đi xem.

Hai người cưỡi trên ngựa, dân chúng xung quanh không ngừng ném trứng thối, phỉ nhổ.

“Gian phu dâm phụ, ra chiến trường còn mang theo nữ tử!

“Đất nước sớm muộn sẽ bị các ngươi làm bại hoại!”

Nếu không phải binh lính cản lại, Giang Thần và Chỉ Yên, không chừng đã bị những người dân phẫn nộ xé xác.

Cuối cùng, hoàng thượng bệnh nặng ra mặt, an ủi cha ta, lại phong quan tước cho Mạnh gia, trao lại phù binh.

Cha ta mới mặc giáp lên trận, giúp Giang Thần thu dọn tàn cuộc.

13

Trở về Đông Cung, Giang Thần bị quan viên triều đình đồng loạt tấu trình.

Các bản tấu không thiếu lời trách mắng hắn vô dụng, không xứng làm thái tử.

Giang Thần như một con rùa rụt đầu, trốn trong Đông Cung.

Nghe nói từ tiểu thái giám trong Đông Cung, Giang Thần ngày ngày uống rượu, còn động tay đánh Chỉ Yên.

Tức giận mắng nàng là yêu tinh hại nước, muốn dùng lửa thiêu chết nàng.

Ta cứ tưởng họ sẽ cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

Cuối cùng lại chỉ là ghét nhau.

Kiếp trước nếu Giang Thần thấy được hậu quả của hắn và Chỉ Yên, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?

Quả nhiên, cái không có được mới là bạch nguyệt quang.

Có được rồi, chỉ là cơm trắng thường.

Mẫu thân mang những bức tranh của những thanh niên tài tuấn trong hoàng thành, đưa đến trước mặt ta.

“Thái tử không có phúc, không cưới được Thư Nghi nhà ta.

“Trong số những người này, Thư Nghi hãy chọn lựa kỹ, có ai phù hợp không?”

Những bức tranh đó, ta chỉ liếc qua một cái, lại khép lại đưa cho mẹ.

Mẫu thân không hiểu hỏi ta: “Thư Nghi, đây là ý gì? Không có ai hợp ý sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Mẫu thân, con không muốn lấy chồng nữa.

“Nam nhân trong thiên hạ, đáng tin cậy chẳng có mấy. Thà tự dựa vào bản thân, sống như một cây tùng bá, không bằng dựa vào người khác, đau khổ trong nội viện vì nam nhân mà hy sinh, cuối cùng bị họ phụ bạc, xem như đá đạp chân.”

Mẫu thân kinh ngạc: “Nhưng nữ nhân trong thiên hạ vốn nên như vậy…”

“Mẫu thân, để con làm người đầu tiên thoát khỏi lồng giam này! Con nguyện vì nước vì dân đổ máu, con nguyện thay cha ra chiến trường, bình định tứ phương.

“Nhưng con không muốn sống dưới thân nam nhân, con muốn họ ngưỡng mộ con!”

Mẫu thân buông tay cầm bức tranh, thở dài:

“Thư Nghi, đây là con đường chưa ai đi qua, cực kỳ gian nan! Con an phận dựng vợ gả chồng, quản lý nội viện, làm chủ mẫu không tốt sao?

“Không phải là thái tử phi của Đông Cung, mẹ cũng sẽ chọn cho con một vị hôn phu môn đăng hộ đối.”

Kiếp trước ta cũng nghĩ như vậy.

Vì Giang Thần dâng hiến tất cả, coi hắn là trời, hắn sẽ nhớ ơn ta, đối xử tốt với ta.

Nhưng ta nhớ rằng, sau khi ta chết, hắn vẫn cảm thấy chưa hả giận, lo ngại uy tín của cha ta trong dân gian, đã tìm một tội danh để giết sạch toàn bộ Mạnh gia. Hắn còn xây một ngôi tháp Phật trên thi thể của Mạnh gia cho Chỉ Yên.

Mạnh gia ta, tất cả trung cốt bị một tiện tỳ đè nén, vĩnh viễn không thể luân hồi, để chuộc tội cho cô ta.

Hôn nhân là một canh bạc lớn!

Nếu ta có thể tự kiểm soát cuộc đời mình, tại sao còn phải đem bản thân và gia đình ra đánh cược?

“Mẫu thân, dù đường đi có khó khăn đến đâu, con cũng nguyện đi. Con nguyện dùng máu mở ra con đường, sau này, nữ nhi trên thế gian chỉ cần bước lên xương cốt của con mà tiến lên!”

“Phải có một người đứng ra trước, con nguyện là người đó, mở đường cho những nữ tử không có lối thoát trên thế gian!”

Mẫu thân ta lâu không nói gì, ngồi một mình bên bàn đá.

Ta nghĩ rằng mẫu thân sẽ trách ta, mắng ta phản nghịch.

Đến khi, mẫu thân mắt đỏ hoe, ngẩng lên nhìn ta, nói:

“Thư Nghi, con không hổ là con gái nhà tướng, không phụ sự giáo huấn của cha mẹ con!”

“Đi đi, làm điều con muốn làm. Dù có thất bại, linh hồn tiên tổ Mạnh gia cũng không trách con, sẽ tự hào về con.”

Mẫu thân truyền đạt ý tưởng của ta cho cha.

Cha đêm đến gặp ta:

“Thư Nghi, đây là con đường con chọn, cha sẽ cố hết sức dạy dỗ con.”

“Nhưng con phải chịu đựng được gian khổ!”

Ta không sợ!

Chút nào cũng không sợ.

Khó khăn, đau đớn bao nhiêu cũng tốt hơn cảnh chết chóc ở kiếp trước.

Từ ngày đó, mẫu thân đốt hết tất cả các bức họa, không nhắc đến chuyện gả chồng cho ta nữa.

Khi Giang Thần say đắm trong vòng tay ấm áp.

Ta dậy từ sáng sớm luyện võ, đứng yên trong tuyết luyện thế, không nhúc nhích suốt hai canh giờ.

Khi Giang Thần và Chỉ Yên cãi nhau, hắn săn tìm châu báu để dỗ dành cô ta vui vẻ.

Ta theo cha học binh pháp, chiến lược thâu đêm. Đèn không tắt, luyện võ không ngừng…

Ta đang chờ cơ hội.

Giang Thần không phù hợp làm chủ thiên hạ.

Hãy để ta chọn lại một người khác!

14

Vào ngày sinh thần của Giang Thần, ở Đông cung mở tiệc lớn, xa hoa vô cùng.

Hắn gặp ta, như gặp kẻ thù, mắt đỏ lên.

“Mạnh Thư Nghi, ngươi nhiều lần không giúp ta! Nhìn đi, không có ngươi, ta vẫn giữ vững vị trí Thái tử Đông cung!”

Hắn kiêu ngạo vỗ tay, một đám mỹ nhân giống Chỉ Yên lần lượt bước ra múa hát.

“Bên cạnh ta đã không còn chỗ cho ngươi, ngươi trở lại cầu xin ta, cũng đã muộn rồi!” Giang Thần nhướng mày.

Gương mặt vốn tuấn tú của hắn, bị sự đắc ý làm biến dạng, trông như một con sói xấu xí phô bày hết thảy.

À, ta quên mất.

Chỉ Yên nhiều lần giận dỗi, không cho Giang Thần có các nữ tử khác bên cạnh, khiến hắn cũng phát bực.

Hắn tức giận, gom một đám người giống Chỉ Yên, cố ý mài dũa tính khí của cô ta, ép cô ta phải nhún nhường.

Người phụ nữ hắn yêu suốt đời, đến giờ vẫn chưa được danh phận, vẫn chỉ là cung nữ thấp hèn ở Đông cung.

Hai người yêu hận tình thù, như câu chuyện trong vở kịch.

Ta chỉ lặng lẽ mỉm cười lắng nghe.

Người như vậy, trở thành chủ thiên hạ, mới là tai họa của dân chúng.

Ta không muốn tranh cãi với Giang Thần, cũng không muốn đôi co với hắn.

Khi món ăn trong yến tiệc được dọn lên trước mặt, ta chuẩn bị động đũa, thì bị một bàn tay giữ lại.

Là một thiếu niên xinh xắn, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Đệ ấy mày mắt như vẽ, mắt đôi như nước cắt, tập trung tất cả linh khí của hoàng tộc.

“Tỷ người đừng ăn, vừa rồi đệ gặp thấy, trong thức ăn có độc!”

Lần đầu gặp mặt.

Nhưng ta lại tin lời đệ ấy.

Trên ghế chính Giang Thần, mang theo một nụ cười lạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía ta.

Càng khẳng định lời nói của thiếu niên.

Ta hỏi đệ ấy: “Đệ là ai? Tại sao lại giúp tỷ?”

Thiếu niên ngại ngùng, đôi má trắng như ngọc ửng lên màu hồng nhạt:

“Tỷ, đệ không phải người xấu, đệ là người của Vũ Vương phủ.”

“Tỷ không giống những tiểu thư yếu đuối trong thành, vừa rồi tỷ giúp đệ bắn xuống con diều trên cây… Vì vậy, đệ không muốn ai hại tỷ.”

Ta không nhịn được đưa tay, xoa đầu mềm của đệ ấy.

Nhìn đệ ấy mắt sáng rực, đôi tai đỏ ửng vì xấu hổ.

“Đệ giúp ta một lần, ta cũng tặng đệ một món quà lớn.”

Đệ ấy như cái đuôi nhỏ, theo sau ta:

“Tỷ, vậy đệ có thể theo tỷ học bắn cung không? Đệ biết tỷ đến từ Mạnh gia Mạnh tướng quân.”

” Mạnh tướng quân là người đệ kính trọng.”

Ta bóp má đệ ấy ấy, “Đệ thật biết ăn nói, lớn lên không biết sẽ làm bao nhiêu nữ tử trong thành mê mẩn.”

Đệ ấy không chống cự, ngược lại nhìn ta nghiêm túc: “Tỷ, đệ không lừa người, cũng sẽ không đi lừa những nữ tử kia, họ không có ý nghĩa.”

Bị đệ ấy nhìn chăm chú, tim ta đập loạn, thiếu niên nhỏ như vậy, đã có sức quyến rũ lòng người.

Thả tay ra, một lát ta sau giả vờ chóng mặt, không thoải mái.

“Ta đột nhiên không khỏe, có nơi nào có thể nghỉ ngơi một chút?”