Chuyện này là do ta một tay thúc đẩy, kiếp trước xảy ra bao nhiêu chuyện, ta mới chỉ lấy lại một chút lợi tức.
Trên Kim Loan điện, phụ thân ta quỳ xuống, cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, hủy bỏ hôn ước của hai người.
Phụ thân ta cả đời chinh chiến, lập nhiều công lao. Có thể nói không có gia tộc Mạnh này, thì sẽ không có giang sơn thịnh thế ngày nay.
Hoàng thượng tự mình đỡ phụ thân ta dậy, lệnh người truyền gọi Giang Thần.
Giang Thần ngu ngốc hơn ta tưởng.
Đến trước mặt Hoàng thượng vẫn không chịu cúi đầu nhận lỗi, cứng đầu nói:
“Phụ hoàng dạy con, làm sai phải chịu trách nhiệm! Con muốn chịu trách nhiệm với Chi Vân có gì sai?
“Mẫu hậu đã đồng ý, sau khi Mạnh Thư Nghi vào cửa, sẽ cho Chỉ Yên làm trắc phi của con!”
Hắn ta vẻ mặt bực bội, nói với ta:
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, Mạnh Thư Nghi, ngươi không thể dung thứ cho một cung nữ trắc phi sao?
“Lại muốn hủy hôn, còn kinh động phụ hoàng. Ngươi nhất định phải làm loạn như vậy sao?”
Mấy câu ngắn ngủi của hắn khiến Hoàng thượng nổi giận đùng đùng.
“Là trẫm quản giáo không nghiêm, trẫm sẽ làm cho thái tử tỉnh ngộ!”
Giang Thần bị áp ra ngoài Kim Loan điện.
Hoàng thượng tự mình giám sát hành hình, cấm vệ quân cầm roi, hung hăng đánh vào người Giang Thần đang quỳ.
Mỗi roi đều sâu vào thịt.
Giang Thần từ nhỏ sống trong nhung lụa, được Hoàng hậu cưng chiều, chưa bao giờ chịu khổ như thế này.
Chỉ vài roi, hắn ta đã không nhịn được mà kêu la: “Phụ hoàng, dừng tay… con biết sai rồi!”
Ta nghe tiếng roi đánh vào da thịt, tiếng kêu la của Giang Thần.
Trong lòng chỉ có cảm giác sảng khoái không nói nên lời!
Rất nhanh, Hoàng hậu nương nương bị kinh động.
Bà lao vào người Giang Thần, chắn những roi đó, cầu xin cho nhi tử mình.
“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ có một hài tử, ngài lẽ nào muốn đánh chết nó sao?”
Hoàng hậu vừa nhìn thấy ta, trên khuôn mặt đoan trang thoáng qua hận ý.
Bà kéo ta xuống nước, nói: “Thư Nghi, thái tử là phu quân tương lai của con, thấy nó bị đánh thành thế này, con cũng không xin tha cho nó sao?”
Ta cố tình cúi mặt, giả vờ khó xử.
Phụ thân thấy như vậy lập tức đứng trước ta:
“Thái tử còn chưa cưới Thư Nghi, đã mập mờ không rõ với cung nữ trong Đông Cung. Khó đảm bảo sau này sẽ sủng thiếp diệt thê, lạnh nhạt nữ nhi ta.
“Thần đặc biệt tới đây xin hủy hôn!”
Hoàng hậu nghe xong sững sờ, bà thân thiết tiến lên, nắm tay ta, nhưng lại bị ta tránh đi.
“Thư Nghi và Giang Thần là thanh mai trúc mã, không gả cho Giang Thần thì gả cho ai đây? Thiên hạ còn chỗ nào tốt hơn vị trí Thái tử phi?”
Bộ dạng này của bà ta, Cứ như thể ta rời khỏi Giang Thần thì không ai muốn lấy ta vậy.
Bà nghĩ rằng không có sự trợ giúp của Mạnh gia, kẻ ngu ngốc tham luyến tình ái như Giang Thần thực sự có thể ngồi lên ngai vàng sao?
Ai lấy ta, người đó mới có thể trở thành chủ nhân thiên hạ.
Bà cũng ngu ngốc như vậy, không hiểu rõ điều đó.
“Thư Nghi đừng giận dỗi nữa!”
Bà dịu dàng dỗ dành: “Chỉ là một nữ tử, nàng ta cũng chỉ là trắc phi, không thể cản trở tình cảm của con và thái tử.”
Giang Thần không thể chịu được, mẫu thân hắn, người đứng đầu hậu cung lại phải cúi đầu trước ta.
Hắn ta cắn răng, nói: “Mẫu hậu đừng cầu xin nàng ta! Mạnh Thư Nghi, nếu ngươi còn giở trò, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Ta khẽ nhếch môi, không thể nhịn cười.
Ta xòe áo, quỳ trước mặt Hoàng thượng, từng chữ rõ ràng:
“Thần nữ mắt không chứa nổi hạt cát, với thái tử duyên đã hết.
“Tự nguyện hủy bỏ hôn ước, thành toàn cho thái tử và cung nữ Chỉ Yên.”
Thái tử hoảng loạn, hắn không ngờ, ta thực sự quyết tâm không cần hắn, trực tiếp hủy hôn.
Hoàng thượng giận dữ đập bàn: “Hôn nhân đâu phải trò đùa, hôn sự của con và thái tử do trẫm định, làm sao nói hủy là hủy? Chuyện này là thái tử sai trước.
Mau đi nhận lỗi với tiểu thư Mạnh gia!”
“Gì cơ?” Mẫu tử bọn họ đồng thanh kinh ngạc.
Hoàng hậu không cam lòng, căm hận nói: “Hoàng thượng, Giang Thần là thái tử…”
“Thái tử phạm pháp cũng như thứ dân! Giang Thần sẽ phạm lỗi, chẳng phải do ngươi quản giáo không nghiêm sao!”
Đối mặt với lời trách mắng của thánh thượng, hoàng hậu dù không đồng ý, nhưng cũng không nói được gì.
Vừa chịu hình phạt xong, Giang Thần toàn thân đẫm máu, trong mắt giận dữ gần như trào ra, hắn ta cực kỳ miễn cưỡng quỳ trước mặt ta, cầu xin tôi tha thứ.
“Thư Nghi, ta xin lỗi !
“Ta hành xử không đúng, nhất thời hồ đồ!”
Nói xong những lời này, hắn ta hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi đem lửa đổ lên người ta là đủ rồi, thấy đủ thì ngưng, không được làm loạn nữa!”
Từ đầu đến cuối ta ngồi thẳng, không thèm liếc nhìn hắn ta một cái.
Giang Thần nhục nhã, đầy căm hận:
“Ta đã làm đến mức này rồi, ngươi còn muốn thế nào?
“Chỉ Yên dù là cung nữ, nhưng nàng kiên cường như hoa mai không chịu khuất phục, đâu thua kém các quý nữ thế gia các ngươi?”
Hôn sự của ta và thái tử không thể giải trừ thuận lợi.
Nhưng ta không chút sốt ruột.
Bởi vì ta biết, có người còn nôn nóng hơn ta.
Vết thương trên người Giang Thần vừa lành, đã vội vàng mang theo cung nữ ChỈ Yên đến phủ tướng quân.
Giang Thần cố nặn ra nụ cười: “Thư Nghi đừng giận nữa, ta mang Chỉ Yên đến xin lỗi ngươi.”
Chỉ Yên mấy ngày nay ở Đông Cung cũng không dễ dàng, dáng vẻ ngày càng gầy, nhẹ nhàng bước đến trước mặt ta quỳ xuống.
Đỏ hoe mắt, yếu ớt nói: “Nô tỳ có lỗi, nô tỳ làm phiền mắt tiểu thư.”
Ta không vạch trần nàng ta cố ý hạ dược, chỉ muốn xem nàng ta diễn đến mức nào.
“Tiểu thư muốn đánh muốn phạt, nô tỳ xin nghe theo!”
Ta nhanh chóng bắt gặp ánh mắt đau lòng của Giang Thần.
Nhưng ta không đánh nàng ta, cũng không phạt, không muốn làm bẩn tay mình.
Chỉ bảo nàng ta quỳ xuống.
Mới quỳ được nửa canh giờ, Chỉ Yên không chịu nổi nữa, thân thể yếu ớt ngã xuống, được Giang Thần nhanh tay đỡ lấy.
Hắn không nhịn nổi nữa:
“Mạnh Thư Nghi ngươi nhất định phải độc ác như vậy sao? Phạt nàng lâu như vậy vẫn chưa đủ?
“Ngươi không sợ việc này truyền ra ngoài, người ta cười ngươi hay ghen sao?”
Hắn ta thậm chí không sợ, người khác cười hắn đắm chìm trong nữ sắc, ngu muội vô dụng.
Ta còn sợ gì nữa?
“Không phải nói là bồi tội sao?”
Ta nhìn vào Chỉ Yên đang trốn trong lòng hắn, mặt trắng bệch:
“Nói một câu xin lỗi với ta, liền coi như bồi tội sao?
“Sau này ta gả vào Đông cung, nàng cũng chỉ là thiếp, ta cũng phải lập quy củ thôi!”
Chỉ Yên run rẩy, ngẩng đầu nhỏ nói với ta:
“Mạnh tiểu thư, ta đến từ nơi khác! Ở đó không phân biệt cao thấp quý tiện, muốn gì thì tự tranh đấu!
“Thế gian này vốn không nên có chủ tớ, mọi người đều như nhau! Ta chỉ đơn thuần ngưỡng mộ thái tử điện hạ, muốn ở bên cạnh ngài, vậy là sai sao?
“Các ngươi cao quý hơn ta ở điểm nào?”
Những lời nói đại nghịch bất đạo này rơi vào tai Giang Thần, hắn lại đầy vẻ cưng chiều.
Ta cười nhạt không nói.
Môn phiệt thế gia, trải qua mấy đời nỗ lực tích lũy mới có ngày hôm nay. Ngay cả Mạnh gia chúng ta, có thể chuông reo khánh địch, cũng là do cha ta ra chiến trường dùng mạng đổi lấy từng lần một.
Cô ta chỉ một lời nói nhẹ nhàng, lại muốn chúng sinh bình đẳng, cùng chia sẻ vinh hoa.
Dựa vào cái gì chứ?
Giang sơn do Hoàng thượng đánh chiếm, cũng có thể chia sẻ với cô ta sao?
Kiếp trước, ta lại thua một người ngây thơ vô tri như cô ta.
Không cần ta ra tay, nha hoàn Hạ Nhi bên cạnh ta, một cái tát nặng nề đánh vào mặt cô ta.