Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không - Hoàn Chương 1: Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không

Chương 1: Tiểu cung nữ bên cạnh Thái Tử là người xuyên không

4:07 chiều – 09/06/2024

Cung nữ bỏ thuốc vào rượu của Thái tử, không may bị ta phát hiện.

Để hắn không bị ảnh hưởng tới tiền đồ , ta đã lén đổi thành một ly rượu khác.

Nhưng cung nữ đó cuối cùng lại bị phát hiện tư thông với thị vệ, Hoàng hậu tức giận ban chết cho họ.

Thái tử khi biết được cũng chỉ nói với vẻ mặt chán ghét: “Tiện tì không biết liêm sỉ, chết cũng đáng đời.”

Nhưng sau khi hắn lên ngôi, lại ban ta, người đang mang thai, cho thái giám hành hạ đến chết.

Lúc này ta mới biết, cung nữ bị ban chết đó hóa ra là ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Khi tỉnh lại, ta trở về buổi yến tiệc, lạnh lùng nhìn cung nữ đó bỏ thuốc vào rượu.

1

Ta bị Giang Trần hành hạ đến chết.

Trong tháng đầu tiên thành thân, vào ngày giỗ của cung nữ Chỉ Yên, hắn thậm chí không muốn chờ thêm một ngày liền hạ thuốc ta.

Rượu lạnh tràn vào cổ họng ta, ta nghĩ đó là độc.

Thái y chẩn đoán ta có thai, còn chưa kịp nói với hắn!

Rất nhanh thuốc phát tác.

Không phải cơn đau xé ruột, không phải sự nóng bỏng nhục nhã.

Hắn lạnh lùng nhìn phản ứng của ta: “Mạnh Thư Nghi, ngươi khó chịu sao?”

Cửa điện mở ra, bước đến trước mặt ta là tên thái giám tàn ác nhất cung.

Bàn tay bẩn thỉu lạnh lẽo của thái giám lướt qua người ta.

Ta buồn nôn không ngừng, mắt đỏ rực.

Không thể tin hỏi hắn: “Giang Trần… tại sao?”

Ta là chính thất của hắn, hoàng hậu của một nước.

Trong bụng còn mang đứa con của hắn.

Hắn lại ban ta cho thái giám thấp hèn hành hạ!

Áo gấm lộng lẫy bị xé nát, bị xé nát cùng với lòng tự trọng của ta.

Hắn đùa giỡn ta, vẻ mặt ghê tởm: “Nương nương da người thật trắng! Còn trắng hơn cả cung nữ kia!”

“Nương nương đừng nghĩ đến tự tử, đêm dài lắm!”

Giang Trần cầm đến một tấm bài vị, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức sự nhục nhã của ta.

Thái giám dựng ta dậy, bắt ta lạy trước tên trên bài vị.

“Còn nhớ Chỉ Yên chết như thế nào không?

“Là ngươi nợ nàng ấy!”

Hắn đầy hận ý ác độc.

Chỉ Yên?

Ta cắn nát môi, mới nhớ ra cái tên không mấy nổi bật này và khuôn mặt yếu đuối trắng nhợt đó.

Nàng là cung nữ trong Đông cung.

Nhưng nàng ta trong buổi yến tiệc định hôn của ta và Giang Trần, đã lén bỏ thuốc vào rượu của Giang Trần.

Vì danh dự của Giang Trần, tiền đồ của Thái tử, ta đã đổi ly rượu.

Ly rượu có vấn đề đó, vô tình bị thị vệ canh cửa uống phải.

Sau đó nàng và thị vệ tư thông, bị Hoàng hậu phát hiện, Hoàng hậu tức giận, đã ra lệnh đánh chết họ.

Tin Chỉ Yên chết truyền đến tai Giang Trần——

Hắn cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tiện tì không biết liêm sỉ, chết cũng đáng đời!”

Nhưng hắn lại âm thầm ghi nhớ nhiều năm như vậy.

Cho rằng là ta đã hủy hoại trong sạch của Chỉ Yên, hại chết nàng!

“Mạnh Thư Nghi, ngươi chỉ là tự làm tự chịu!

“Trẫm muốn ngươi nếm thử nỗi đau như của Yên nhi!”

Ta chết trong đêm lạnh đó, không mảnh vải che thân, chết trong thảm cảnh.

Máu từ bụng ta thấm đẫm nền gạch vàng của cung điện……

2

“Thật vụng về, ngay cả ly rượu cũng không cầm nổi!

“Đây là rượu dành cho Thái tử điện hạ, mau rót đầy lại!”

Trong yến tiệc Đông cung, hai cung nữ va vào nhau.

Rượu trong khay đổ đi một nửa.

Cảnh này bị ta vô tình bắt gặp.

Cung nữ mà Giang Trần ghi nhớ suốt đời——Chỉ Yên, bị mắng đến mức như con thỏ yếu đuối đỏ mắt, trông thật đáng thương.

Nhưng nàng ta nhanh chóng quay lưng lại, thấy không có ai xung quanh.

Lén lút lấy ra bột thuốc trong tay áo rắc vào.

Kiếp trước, ta mù quáng yêu Giang Trần, một lòng phò trợ hắn lên ngôi.

Ta cũng không làm khó cung nữ ngầm bỏ thuốc này, chỉ là đổi ly rượu.

Ai có thể ngờ, cung nữ này hoá ra chính là ánh trăng sáng trong lòng Giang Trần.

Đến khi ta bị hành hạ đến sảy thai, máu chảy đầy đất, mới hiểu ánh mắt nhẫn nhịn của hắn nhìn ta những năm qua, chứa đầy hận thù.

Kiếp này, ta không những không ngăn cản, còn sẽ tác thành cho họ!

3

Không có sự ngăn cản của ta, Giang Trần nhanh chóng uống ly rượu có vấn đề đó.

Chỉ Yên đứng bên cạnh hắn, liên tục nhìn qua, trong mắt lóe lên niềm vui đạt được.

Nhưng lần này ta giả vờ không phát hiện.

Yến tiệc tiến hành được một nửa, thuốc phát tác, mắt Giang Trần đỏ ngầu, thở gấp.

Hắn đứng dậy, đứng cũng không vững.

Ta giả vờ đưa tay đỡ hắn, vẻ mặt quan tâm: “Điện hạ không sao chứ?”

Chỉ Yên chen đến bên cạnh Giang Trần, giành trước ta, đỡ hắn.

Nhẹ nhàng nói: “Mạnh tiểu thư, điện hạ tửu lượng kém, say rồi, nô tỳ đỡ điện hạ ra ngoài nghỉ ngơi.”

Giang Trần cơ thể cứng lại một lúc, giọng nói không kiên nhẫn đẩy nàng ra: “Bổn điện hạ…cần ngươi lo sao?”

Chỉ Yên mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ… chỉ lo lắng cho sức khỏe của điện hạ.”

“Lo cho ta, ngươi.. một tiện tì cũng xứng sao?” Giang Trần không chút lưu tình, nhếch môi mỉa mai.

Chỉ Yên sợ hãi run rẩy, nhưng vẫn cứng đầu ở bên cạnh hầu hạ.

Ánh mắt đầy chán ghét, cũng không che giấu được sự bối rối trong mắt hắn.

Giang Trần giải thích với ta: “Thư Nghi, nàng ta chỉ là tiện tì hầu hạ ta từ nhỏ, thấp kém phiền phức, nàng đừng hạ thấp mình mà chấp nhặt với nàng ta.”

Ta buồn cười nhìn hắn diễn trò.

Giơ tay tát cung nữ bảo bối trong lòng hắn một cái.

Đúng là, nàng rất thấp kém!

Ta là tiểu thư nhà tướng, nàng ta chỉ là nô tỳ dựa vào các nam tử che chở!

“Quan tâm Thái tử như vậy, hay là ta nhường vị trí Thái tử phi cho ngươi ngồi nhé”

“Lần sau nói chuyện trước tiên phải cân nhắc thân phận mình, nô tỳ không ra gì, cũng dám đối đầu với chủ tử? Không biết người ta còn tưởng ngươi mới là Đông cung nương nương.”

Da nàng ta mịn màng, không giống với những nô tỳ làm việc nặng.

Ta đánh không nương tay, nước mắt nàng ta rơi xuống, chảy qua má đỏ bừng.