Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU CÔNG TỬ PHỦ QUỐC CÔNG Chương 10 TIỂU CÔNG TỬ PHỦ QUỐC CÔNG

Chương 10 TIỂU CÔNG TỬ PHỦ QUỐC CÔNG

8:45 sáng – 11/08/2024

26

Khi đoàn quân cuối cùng cũng đến được biên giới phía Bắc, đã chậm trễ hơn dự kiến của An Bình Hầu đúng một tháng.

Biên giới phía Bắc phủ đầy băng tuyết, cảnh tượng mênh mông, hoang vắng khiến người ta cảm thấy cô quạnh.

Điều bất ngờ là chúng ta gặp Tống Thành Cảnh và Viên Thanh Nguyệt cùng một số người khác tại đây.

Sau khi hỏi thăm mới biết, trong thời gian chúng ta hành quân, các bộ tộc du mục đó lại có biến động.

Nghe nói lần này, các bộ tộc du mục không chỉ đơn thuần là liên minh tạm thời, mà thảo nguyên đã xuất hiện một nhân vật kiệt xuất, người đã thống nhất các bộ tộc vốn phân tán lại với nhau.

Cuộc xâm phạm lần này cũng không phải là cuộc tấn công nhỏ lẻ như triều đình dự đoán.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hiện tại đã vào đông, khả năng chiến đấu của binh lính nước ta bị hạn chế, nhưng đây lại là thời điểm những bộ tộc đó dũng mãnh nhất.

Triều đình nhận được báo cáo khẩn, liền lệnh cho Viên Đại tướng quân, người gần nhất, phái quân tiếp viện.

Người chỉ huy đội quân này là con gái trưởng của ông, Viên Thanh Nguyệt, và phó tướng là Tống Thành Cảnh.

Gặp lại Tống Thành Cảnh tại đây khiến ta vô cùng bất ngờ.

Nhưng dường như hắn đã biết trước, nên không hề ngạc nhiên khi thấy ta xuất hiện.

Ta từng nghĩ rằng câu đầu tiên hắn sẽ trách móc ta vì sao lại đến đây.

Nhưng hắn không nói gì.

Chỉ nhìn ta một cái với ánh mắt phức tạp, rồi cùng Viên Thanh Nguyệt và An Bình Hầu tiến vào trướng để bàn bạc về tình hình sắp tới.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Rồi cũng theo những người khác vào doanh trại để ổn định chỗ ở.

Trong bốn quân y chỉ có ta là nữ, nên ta được sắp xếp ở cùng trướng với thím Thôi.

Phu quân của thím Thôi là một tướng lĩnh đóng quân tại biên giới phía Bắc. Nhiều năm trước, khi xảy ra xung đột với ngoại bang, ông bị trọng thương và qua đời. Nhưng thím Thôi vẫn ở lại, trong quân doanh để may vá, làm việc giúp các binh sĩ.

Các binh sĩ trong quân doanh đều rất kính trọng thím Thôi.

Bắc địa khắc nghiệt, mới ở đây chưa đầy nửa tháng mà gương mặt ta đã bị gió tuyết làm đỏ bừng và nứt nẻ.

Ban đầu ta còn nhớ dùng dầu thuốc do sư phụ chế để bôi, nhưng khi xung đột liên tục xảy ra, thương binh ngày càng nhiều, ta cũng không còn thời gian quan tâm đến việc đó nữa.

Nửa tháng qua, bên ngoài chiến sự căng thẳng.

Những công tử con nhà thế gia đi theo chúng ta nghe nói tình hình trở nên nghiêm trọng, có lẽ không chỉ là cuộc diễn tập mà thực sự phải ra trận chiến đấu. Họ liền hoảng sợ.

Mặc dù họ cũng đã học võ, nhưng chỉ là công phu mèo ba chân.

Thực sự phải cầm đao, cầm kiếm chiến đấu thì không thể nào đủ sức.

Một số người bắt đầu kêu ca đòi quay về. Nhưng đường về đã bị tuyết lớn phong tỏa, đâu dễ gì quay lại.

Trong khi đó, quân đội đóng quân tại biên giới phía Bắc và quân tiếp viện do Viên Đại tướng quân phái đến cũng rất bất mãn.

Những công tử này chẳng làm được việc gì ngoài ba hoa, ở lại đây chỉ tổ lãng phí lương thực của họ.

Thực sự là thừa thãi. Mấy phe cãi nhau, thậm chí có vài lần suýt nữa thì động thủ.

An Bình Hầu cùng những người khác đau đầu không ít.

Về sau, khi chiến sự ngày càng khốc liệt, họ cũng chẳng còn tâm trí để cãi vã nữa.

Những công tử con nhà thế gia, dù không muốn, nhưng khi thấy những đợt tấn công ngày càng mạnh mẽ của các bộ tộc du mục, cũng đành phải mặc áo giáp, ra trận giết địch.

Mùa đông năm đó, là khoảng thời gian khiến ta lo sợ và kinh hãi nhất.

Ta cùng mấy vị quân y khác ngày đêm không ngừng chữa trị cho thương binh, nhưng mùi máu tanh trong trướng doanh vẫn không tan đi được.

Khi bận rộn không xuể, Giang Hạp cũng bị kéo đến giúp đỡ.

Hắn đã từng theo sư phụ du ngoạn khắp các quốc gia, cũng có hiểu biết về các bộ tộc du mục. Lần này, hắn tham gia cuộc chiến với tư cách là quân sư.

Khi An Bình Hầu, Viên Thanh Nguyệt, Tống Thành Cảnh và những người khác trong trại bàn bạc chiến lược, hắn cũng có mặt bên cạnh.

Khi tiền tuyến tạm yên ổn, Giang Hạp sẽ đến doanh trại quân y để giúp đỡ.

Có lẽ do đã có kinh nghiệm từ khi ở y quán, ta và hắn phối hợp với nhau rất ăn ý.

Thím Thôi đôi khi còn trêu chọc chúng ta là “phu xướng phụ tùy.”

Giang Hạp dù cố gắng cũng không thể ngăn được khóe miệng mỉm cười.

Còn ta thì đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.

27

Khi chiến sự gần kết thúc, Viên Thanh Nguyệt bị thương.

Nàng trúng một mũi tên vào ngực, may mắn là không trúng chỗ hiểm.

Vì nàng là nữ tướng và vết thương ở chỗ kín đáo, nên ta được giao nhiệm vụ xử lý vết thương cho nàng.

Trong quá trình rút tên, ta thấy trên người Viên Thanh Nguyệt có rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Trong lòng ta càng thêm kính trọng vị nữ tướng này.

Trong trận chiến này, Viên Thanh Nguyệt đã lập được công lớn.

Ngay cả Tống Thành Cảnh cũng chỉ có thể làm phó tướng của nàng.

Sau khi thay thuốc xong, ta giao lại ca trực cho thím Thôi rồi định trở về trướng của mình nghỉ ngơi.

Vừa bước ra ngoài, ta liền gặp Tống Thành Cảnh.

Trải qua quãng thời gian dài trong gió tuyết, Tống Thành Cảnh trông cũng đã già dặn hơn nhiều.

Hắn vẫn mặc bộ áo giáp dính máu, chắc hẳn vừa mới từ tiền tuyến trở về không lâu.

Ta biết hắn đến thăm Viên Thanh Nguyệt, liền chủ động né sang một bên.

“Yến Nhi!” Hắn giữ lấy ta.

“Chờ ta về kinh, ta sẽ đến tìm muội.” Ta gật đầu.

Phải đến tìm ta, để hủy hôn sự này.

“Nàng là một anh hùng, huynh phải đối xử tốt với nàng.” Ta nói.

Tống Thành Cảnh mấp máy môi, dường như có điều gì muốn nói.

Trong trướng, tiếng rên rỉ của Viên Thanh Nguyệt vọng ra.

Tống Thành Cảnh với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng liền vén rèm bước nhanh vào bên trong.

Ta cũng quay về trướng của mình, dùng nước tuyết rửa qua tay và mặt rồi nằm xuống ngủ.

Ta đã rất lâu không có một giấc ngủ trọn vẹn.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối.

Thím Thôi quay lại nói rằng, Giang Hạp đã đứng chờ ta bên ngoài từ lâu.

Trời lạnh thế này, hắn đứng ngoài chờ làm gì?

Ta vội vàng bước ra, thấy Giang Hạp đang co ro, khuôn mặt đã đỏ bừng vì lạnh.

Không biết vì sao ta cảm thấy bực bội, liền kéo hắn vào trong trướng, đẩy đến trước lò sưởi, rồi nhét vào tay hắn một túi da đựng nước nóng. Suốt cả quá trình, ta không nói một lời nào, cơn tức giận đến một cách kỳ lạ.

Giang Hạp lại có vẻ rất thích thú.

Khóe miệng hắn không ngừng cong lên, để mặc ta hành xử thô lỗ với hắn.

Ánh mắt hắn lại như có tia lửa, không rời khỏi ta một khắc nào.

Nhìn hắn, cơn giận của ta cũng tan biến, ngược lại còn thấy có chút xấu hổ.

Ta khẽ ho một tiếng, cố gắng phớt lờ cảm xúc lạ lẫm trong lòng.

“Huynh tìm ta… có việc gì sao?”

Giang Hạp vẫn chăm chú nhìn ta: “Phụ thân ta quyết định đợi đến khi xuân về, tuyết tan rồi mới trở về kinh, khi đó đường sẽ dễ đi hơn.

“Yến Nhi, đợi khi về kinh, ta sẽ đến nhà cầu hôn, được chứ?”

“…”

Câu hỏi bất ngờ này thực sự khiến ta không kịp chuẩn bị.

Tình cảm của Giang Hạp, ta không phải không biết.

Chỉ là từ trước đến nay, hắn luôn tỏ ra ấm áp và tôn trọng, đột nhiên phá vỡ lớp màn che này, khiến ta có chút bất ngờ.