Hắn như biến thành một người khác, từ kẻ chỉ giỏi bắt nạt ta, nay ánh mắt nhìn ta lại như sói như hổ.
Ánh cười trong mắt hắn tràn ra rõ ràng, chỉ tay ra ngoài, ý bảo ta tiếp tục nghe.
Ông lão kể chuyện đã chuyển sang chủ đề khác — gân rồng.
“Thế gian vốn không có rồng, càng không ai từng nếm qua mỹ vị ấy. Gân rồng mà hoàng tộc nhân gian nhắc đến, đều lấy từ cá tầm—”
Gân rồng?
Rồng?!
Không phải rồng đang ở ngay trước mắt ta sao?
Ta đảo mắt, cười hì hì nói: “Gân rồng ăn được không?”
Tinh Tử Yến vừa ăn hạt dưa, vừa đưa cổ tay ra trước miệng ta, “Thử xem.”
Ta biết, nói về trân quý, Tinh Tử Yến từ đầu đến chân đều là kỳ trân hiếm có.
Ta cắn xuống, suýt chút nữa làm gãy hết răng bạc.
Tinh Tử Yến bị ta chọc cười, cúi xuống khẽ hôn bên tai ta, “Này, ta cưới ngươi nhé. Không chỉ gân rồng, cả con rồng này đều là của ngươi.”
Hơi thở hắn nóng rực, hương thơm trên người hắn làm ta mê mẩn. Hắn nheo mắt, bàn tay nhẹ lướt trên eo ta.
Tim ta như lỡ nhịp, bị ánh mắt hắn đốt cháy đến tay chân luống cuống.
Ta không nghe lầm chứ…
Hắn… muốn cưới ta?
Tinh Tử Yến vẫy tay, “Ngẩn người làm gì, không đáp ứng, ta sẽ cưới người khác đó.”
Khi ta kịp hiểu ra lời hắn, bỗng đứng bật dậy, “Ngươi đợi ta một chút.”
“Ngươi định làm gì—”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tinh Tử Yến, ta mở cửa, vội vã chạy ra khỏi khách điếm.
Mẹ ta từng nói, trước khi gả, nhất định phải tặng khăn tay.
Đồ đạc của ta đều để lại ở Thiên giới, giờ chỉ có thể mua một chiếc khăn tay, thêu làm tín vật đính ước.
Ta chạy khắp con phố, cuối cùng tìm được một cửa hàng vải ở cuối đường.
Những thương nhân xuôi ngược khắp nơi tụ hội, cửa hàng bận rộn vô cùng. Ta khó khăn lắm mới tìm được chủ quán.
Ông ta vùi trong đống vải, chỉ tay nói: “Cần gì thì tự chọn.”
Sợ ông ta không nghe rõ, ta lớn giọng, “Quán có kim chỉ không? Ta muốn thêu hoa!”
Còn chưa nói hết, đã bị thương nhân bên cạnh ngắt lời.
Bất đắc dĩ, ta đành tự mình tìm.
Theo kế hoạch, ta định thêu lên khăn tay hai chữ “Tiểu Tinh,” rồi thêm một bông hoa sen song sinh.
Đáng tiếc, thời gian quá gấp gáp, lại thêm tay nghề vụng về, cuối cùng chỉ thêu được hai chữ “Tiểu Tinh” bên cạnh hai bông hoa dại lờ mờ.
Khi trở lại trà phường, trời đã tối. Ta giật mình, không ngờ bản thân lại nấn ná lâu đến vậy.
Sợ Tinh Tử Yến chờ sốt ruột, ta vội vàng trở lại.
Đến nhã gian, bên trong đã tắt đèn, cửa khóa chặt.
Ta kéo lấy ông chủ quán đang đi qua, hỏi: “Vị công tử đi cùng ta khi nãy đâu rồi?”
Ông chủ bối rối: “Không phải cô nương đã đi cùng người đó rồi sao? Vừa mới một khắc trước thôi. Đi lạc à?”
Ta sững sờ, trong lòng bối rối.
Chẳng lẽ Tinh Tử Yến bị người ta lừa? Ta ở trong tiệm vải đến tận trời tối, hoàn toàn không hề quay lại.
Hắn đã đi đâu?
Đêm buông, bầu trời như pha lê đen nhuốm màu bóng tối.
Người đi đông đúc, đèn lồng lay động.
Ta đi khắp các ngõ lớn ngách nhỏ, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Tinh Tử Yến. Đang lo lắng, ta đi ngang quán canh dê khi trước.
Đột nhiên, có người từ sau ôm chặt lấy ta.
Lực siết mạnh đến mức ta không thở nổi.
Ta vùng vẫy dữ dội, bất giác gọi: “Tiểu Tinh,” liền bị kéo xoay một vòng, lưng va mạnh vào tường.
Gương mặt lạnh lùng của Tinh Tử Yến hiện ra trước mắt ta, ánh mắt hắn đầy âm u, tầng tầng lớp lớp nỗi nghi ngờ.
Hắn gằn giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
6
Đây là lần đầu tiên Tinh Tử Yến để lộ sát khí nặng nề đến vậy trước mặt ta.
Ta sợ hãi, ngây người hồi lâu mới lí nhí đáp: “Tiểu Tinh, ta là Lộc Bạch…”
Ánh tà dương dần lặn, Tinh Tử Yến đứng trong bóng tối, tựa một con sói cô độc bị kinh sợ.
Lạnh lùng, hung hãn.
Ánh mắt hắn khóa chặt ta, hai tròng mắt đỏ rực, như thể xuyên thấu tận xương tủy.
“Ta làm sao tin ngươi?”
Hắn dùng sức bóp mạnh, khiến ta đau nhói.
Ta nghiến răng, kiên định đối diện ánh mắt của hắn: “Bên hông trái của ngươi, có một nốt ruồi nhỏ… là khi ta còn nhỏ đã đẩy đổ hương nến, khiến nó bị cháy mà thành…”
Toàn thân Tinh Tử Yến khẽ run lên, ánh mắt đột ngột như băng tan thành nước, tràn đầy sự mừng rỡ sau tai nạn và chút sợ hãi. Hắn mạnh mẽ ôm chặt ta vào lòng.
Ta cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, hồi lâu vẫn chẳng nói một lời.
Ta nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cứng ngắc của hắn: “Tiểu Tinh, đừng sợ…”
“Giống lắm…” Tinh Tử Yến vùi mặt sâu vào cổ ta, như một chú chó lớn cố hết sức ngửi lấy hương khí trên người ta.
Hắn thì thầm: “Ngay cả hương thơm cũng giống, ta căn bản không phân biệt được.”
Lời nói của hắn khiến tim ta khẽ run.
Ta chợt nhớ lại giấc mơ ấy, nàng nói sẽ cướp đi tất cả của ta.
Ngoài Diên Diên, ta thật chẳng nghĩ được ai khác.
Khi ở Thiên giới, ta thích đến Dao Trì tắm gội, Diên Diên cũng thích.
Ta thích trồng đầy hoa bươm bướm trong sân, nàng lại yêu cầu Ngọc Hoa trồng toàn hoa quế.
Ta thích thử những kiểu trang phục mới lạ ở nhân gian, Diên Diên lại học theo còn đẹp hơn, thu hút cả đám tiểu cung nữ vây quanh.
Từng có tiểu cung nữ lắm lời bàn tán rằng: Tiên tử Diên Diên và tiên tử Lộc Bạch, chỉ là dung mạo khác nhau, chẳng khác nào chị em ruột cùng một mẹ sinh ra.
Trong lòng ta bất chợt dâng lên nỗi lo lắng.
Có khả năng nào, Diên Diên… chưa chết?
“Tiểu Tinh, ngươi làm sao phát hiện được?”
Tinh Tử Yến vuốt ve chiếc sừng nhỏ của ta, giọng thấp đến mức chỉ ta nghe được: “Cử chỉ nàng nhẹ dạ… lời nói—”
Ta bỗng nhiên tò mò, “Nàng đã nói gì?”
Tinh Tử Yến hơi dừng lại, “Thôi vậy, rốt cuộc không phải ngươi.”
Dưới ánh mắt của ta, tai hắn từ từ đỏ lên.
Ta còn muốn hỏi tiếp, thì nghe hắn nói cứng: “Ít tò mò chuyện của người khác thôi! Kẻo học thói xấu lúc nào không hay!”
“Ngươi không thích sao?”
Tinh Tử Yến nghẹn lời, ánh mắt có chút lảng tránh.
Ta chợt hiểu ra, “Hay lắm! Rõ ràng là thích! Đồ nam nhân xấu xa!”
Tinh Tử Yến vội vàng biện bạch: “Ta tưởng đó là ngươi nên mới… Người khác dù có lột sạch đứng trước mặt, bổn quân cũng chẳng buồn liếc mắt!”
Nói xong không đợi ta phản bác, hắn đã như đuổi gà, đẩy ta ra ngoài.
Tinh Tử Yến nói bên ngoài không an toàn, phải đưa ta về Ma giới.
Trên đường đi, hắn nắm chặt tay ta, không để ta chút thời gian nghỉ ngơi.
“Tiểu Tinh, ta đoán được nàng là ai rồi.”
“Hửm?”
Tinh Tử Yến cúi đầu, thấy trên trán ta lấm tấm mồ hôi, liền chậm bước, cúi người ghé gần, “Ai?”
“Diên Diên.”
Tinh Tử Yến dường như đã đoán ra từ trước, nhưng không đáp theo lời ta, ngược lại nghiêm túc hỏi:
“Nàng ở Thiên giới thường bắt nạt ngươi?”
“Không phải bắt nạt, chỉ là… sở thích hơi giống ta thôi.”
“Ta hiểu rồi.”
Lời của Tinh Tử Yến cụt lủn, cũng chẳng giải thích gì thêm.
Chỉ trong hai ngày, Ma giới đã khác hẳn khi ta rời đi.
Dân chúng trong Ma giới dường như… đều mặc đồ rực rỡ sắc màu.
Điện Ma Quân vốn âm u nay sáng bừng như mới, ngay cả bảng hiệu cũng được dát vàng mới toanh.
Tinh Tử Yến suốt đường đi cứ nhìn ta, nở nụ cười khó hiểu, mãi đến khi cửa điện mở ra.
Nến đỏ rực sáng bốn phía, trong điện đèn hoa rực rỡ.
Giữa điện, một bộ phượng bào đỏ thắm đứng sừng sững, trên đó kim phượng chao liệng, lấp lánh ánh sáng.
Theo từng chuyển động của ống tay áo, một vầng ánh sáng lam nhạt dịu dàng tỏa ra, đẹp đến kinh tâm động phách.
Giống như là… vảy rồng!
“Thích không?”
Ta ngạc nhiên hỏi lại: “Là… của ta sao?”
Tinh Tử Yến không tự nhiên ho khẽ, “Đây là chuẩn bị cho Ma hậu. Ngươi mà thích, cho ngươi mặc cũng được.”
Chuyện xưa xa vời, những bậc trưởng bối của Tinh Tử Yến đều chẳng còn.
Tinh Tử Yến, với thân phận thiếu chủ của Ô Long tộc, trong trăm năm đã quét sạch bao hiểm họa nội ngoại, mới ngồi vững trên ngôi vị Ma Quân.
Quản lý Ma giới, thật sự không phải việc dễ dàng.
Ta kiễng chân, khẽ hôn lên khóe môi hắn.
“Thích. Không phải thích phượng bào, mà là thích gả cho ngươi.”
Ánh mắt Tinh Tử Yến bỗng lóe sáng, rực rỡ đến kinh người.
Khoảnh khắc này, hắn như hòa làm một với hình bóng trong ký ức.
Tựa như đứa trẻ bất ngờ nhận được viên kẹo mong đợi bấy lâu.
Hắn nuốt nước bọt, cẩn thận đến mức khó tin, nói: “Ta nghe không rõ.”
Ta lại hôn lên khóe môi hắn, “Ta nói, ta nguyện ý gả cho Tiểu Tinh.”
Đột nhiên, Tinh Tử Yến bế bổng ta lên, vừa quay vừa cười, như phát điên.
“Này! Ngươi mau thả ta xuống!”
“Không thả! Thê tử của ta, thả cái gì mà thả!”
Ta nhịn không được phì cười, “Ta còn chưa phải đâu!”
Tinh Tử Yến cong khóe môi, ánh mắt sáng ngời: “Ta giao cả Ma giới cho ngươi. Ngày sau chinh chiến bốn phương, ta cũng đã có gia đình để về.”
Nhớ lại việc hắn cô độc không thân thích, lòng ta mềm nhũn thành nước, “Ta sẽ luôn bên ngươi.”
Tinh Tử Yến lau mắt, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền đẩy ta vào trong phòng.
“Đi thử đi!”
“Ơ?”
Hắn vội vã gọi một đám thị nữ, đẩy ta vào trong: “Mau đi, ta chờ ngươi.”
Đám thị nữ nối đuôi nhau bước vào, khẽ quỳ trước mặt ta: “Kính thỉnh Ma hậu thay y phục.”
Ta bị lời gọi ấy làm cho mơ hồ, dưới ánh mắt chờ đợi của Tinh Tử Yến, ta bị kéo vào gian phụ.
Nơi này rõ ràng đã được trang trí sẵn. Sau tấm bình phong, lư hương tỏa khói, một chiếc gương khảm gỗ đỏ đặt bên cửa sổ, trong bình cắm một bó hoa bươm bướm nở rộ.
Đi qua bình phong, khi thấy người trong phòng, nụ cười trên môi ta cứng đờ.
Một nữ tử có dung mạo giống hệt ta, đang ngồi bên cửa sổ, mỉm cười nhàn nhạt nhìn ta.
Ngoài thần thái trong ánh mắt, ngay cả độ cong nơi khóe môi cũng y hệt.
Những thị nữ bên cạnh, như những bức tượng gỗ, hoàn toàn không có phản ứng.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta xoay người, lao tới cánh cửa đóng kín.
“Tiểu Tinh!”
Âm thanh bị ngăn lại sau cánh cửa, tựa như có kết giới ngăn cách.
Tinh Tử Yến không biết chuyện gì xảy ra bên trong, chỉ e giờ đây hắn vẫn đang tràn ngập mong chờ ta thay hỷ phục.
Người phụ nữ phía sau cười khẽ, “Đừng vùng vẫy nữa, hắn không nghe thấy đâu.”
Ta cảnh giác, hỏi: “Diên Diên?”
Nàng không phủ nhận, chỉ nghiêng người nhìn gương tự ngắm, vừa vẽ mày vừa chậm rãi quan sát ta qua gương.
“Không vội, vì muốn thấy ta mặc hỷ phục, Tinh Tử Yến đợi được mà.”
Ta vận ma khí, định ra tay cướp lại, nhưng bị một luồng lực kỳ lạ áp chế, dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm.
Nàng chỉ là một phàm nhân, làm sao có được pháp lực này.
Hẳn là có cao nhân đứng sau chỉ điểm.
“Diên Diên, ta với ngươi không oán không thù, ta đã rời Thiên giới, vì sao ngươi cứ phải dây dưa với ta?”
Tay nàng đang vẽ mày khựng lại, ánh mắt nhìn qua, giọng nói lạnh lẽo: “Không oán không thù?”
Vẻ mặt nàng lộ rõ ý cười mà như giễu cợt, lại tiếp tục động tác, “Ta chỉ là không muốn thấy ngươi sống tốt, không được sao?”
Nói xong, nàng chăm chú khoác lên mình bộ hỷ phục.
Bộ hỷ phục phức tạp, nàng mất cả một nén hương mới mặc chỉnh tề.
Giờ đây, người đứng trước mặt ta có làn da trắng như ngọc, đôi mắt sáng long lanh, chiếc sừng nhỏ hai bên cột chuông bạc đáng yêu vô cùng.
Đây là lần đầu ta thấy dáng vẻ của mình khi mặc hỷ phục, nhưng lại là trên thân thể người khác.
Diên Diên bắt chước dáng vẻ của ta, nghiêng đầu, tiếng chuông leng keng, trong trẻo dễ nghe.
“Thật không hiểu tại sao ngươi lại mang thứ thô kệch này.” Nàng thoa xong son môi, quay sang cười với ta, “Nhưng Tinh Tử Yến thích, thì ta cũng chẳng có lý do để không thích.”
“Chủ nhân so với tiên nữ trên trời cũng không kém chút nào!” Đám thị nữ không ngừng tâng bốc nàng.
Diên Diên tỏ ra vô cùng hưởng thụ, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ thương hại, “Ngọc Hoa ta không cần nữa, ngươi cứ trở về làm thần tiên của ngươi đi.”
Nói xong, nàng lấy từ trong người ra một tấm phù chú, ném về phía ta.
Ta nhận ra luồng khí trên lá bùa.
Đó là khí tức từ Thiên giới.
Quầng sáng trắng nhanh chóng bao phủ lấy ta, thân thể vốn còn hữu hình bắt đầu trở nên mờ nhạt, đến cuối cùng, hình bóng ta trong gương hoàn toàn biến mất.
Chỉ có ta biết, mình vẫn đứng giữa căn phòng này.
Thân là ma vật, sinh tồn ở Thiên giới vốn đã khó khăn, huống chi còn bị pháp khí Thiên giới vây lấy.
Ta không còn phát ra được âm thanh, tựa như con rối gỗ, ngoan ngoãn để mặc người điều khiển.
Diên Diên ánh mắt đầy vẻ thương hại, khẽ cười: “Để ngươi được nhìn hắn lần cuối vậy.”
Cánh cửa mở ra, ánh mắt Tinh Tử Yến lập tức nhìn sang.
Ánh mắt hắn sáng rực, như thiêu đốt mọi thứ.
Rõ ràng ta đứng ngay phía sau Diên Diên, nhưng hắn lại dường như không nhìn thấy, ánh mắt chỉ dừng trên người nàng, tràn đầy kinh ngạc và mê luyến.
Diên Diên nhấc váy, chậm rãi bước ra ngoài, xoay một vòng: “A Tỉnh, ta… có đẹp không?”
Ta cuối cùng cũng hiểu, nỗi sợ hãi của Tinh Tử Yến bắt nguồn từ đâu.
Nàng quá giống ta.
Chỉ cần có cơ hội thay thế, nàng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Mỗi lần bị phát hiện, nàng lại càng giống ta hơn.
Như lúc này, ta tận mắt thấy trong ánh mắt Tinh Tử Yến hiện lên sự vui mừng và mê đắm, lòng đau như dao cắt.
Hắn vui đến không dám tin, tay nâng lên rồi lại hạ xuống, không dám chạm vào người mà hắn yêu thương.
“Tiểu Bạch, ta…”
Diên Diên bước đến gần, vòng tay ôm lấy eo hắn, “A Tỉnh, đừng sợ, từ nay về sau ngươi đã có nhà rồi.”
Tinh Tử Yến chớp mắt, nơi người khác không thấy, khóe mắt hắn đỏ lên.
Ta chậm rãi bước đến trước mặt Tinh Tử Yến, muốn đưa tay chạm vào, nhưng bị một thứ vô hình ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chìm đắm trong sự dịu dàng của Diên Diên.
“A Tỉnh, ôm ta một cái đi…” Diên Diên cất lời.
Cùng lúc đó, ta cũng hét lên: “A Tỉnh, đó không phải ta—”
Hắn cúi đầu, khi tay sắp chạm vào eo nàng, lại khựng lại.
Ánh tà dương từ cửa sổ chiếu vào, đọng trên gương mặt góc cạnh của hắn, hàng mi khẽ rung, phủ lên một tầng cảm xúc khó tả.
Tinh Tử Yến lặng im hồi lâu, bàn tay chậm rãi hạ xuống.
7
“Ma Quân đại hôn, cưới Lộc Bạch tiên tử, còn đặc biệt gửi thiếp mời đến Thiên giới chúc mừng.”
“Chẳng phải gần đây vừa đánh một trận lớn sao? Lộc Bạch tiên tử hại chết Diên Diên tiên tử, Thiên Đế còn đang giận dữ, làm sao có thể đi?”
“Đúng vậy, chỉ e sẽ lại là một hồi đại chiến…”
Ta đã bị giam tại Thiên giới hơn mười ngày, Ngọc Hoa nhốt ta lại, không cho gặp bất kỳ ai.
Buổi trưa, một nhóm tiểu tiên nữ tụ tập dưới cửa sổ, thì thầm chuyện trò.
Ta lại gần khe cửa, cố gắng trò chuyện cùng họ.
“Các tỷ tỷ—”
“A!” Họ giật mình hét lên, “Ai đang nói vậy?”
Ta tiến lại gần hơn: “Nghe các tỷ nhắc đến chuyện đại hôn của Ma Quân, ta biết chút ít, các tỷ có muốn nghe không?”
Họ lập tức hào hứng: “Mau kể đi!”
Ta giả vờ thở dài u sầu: “Trong phòng ngột ngạt quá, ta nóng đến không thở nổi, có thể mở cửa sổ giúp ta chút được không?”
“Được thôi, được thôi!”
Một chén trà sau đó, ta đã đánh ngất vài tiểu cung nữ bằng tay không.
Không rõ Ngọc Hoa quá chủ quan hay lơ là, xung quanh không hề có cấm chế.
Ta men theo con đường quen thuộc trong Thiên cung, tránh được thị vệ tuần tra, dần tiến về phía Thiên giai.
Đột nhiên, một tấm lưới vô hình hiện ra trước mặt, như tơ nhện, quấn chặt lấy ta.
Dù dùng hết sức lực, ta cũng không thể thoát ra.
“Đừng vùng vẫy nữa.”
Một giọng nói già nua vang lên từ bên cạnh.
Ta quay lại, phát hiện đó là một vị tiên quân quen mặt.
Trước đây, mỗi lần ta đến chơi ở điện của Ngọc Hoa, đều thấy ông bàn chuyện với Ngọc Hoa, vì thế Ngọc Hoa từng mấy lần đuổi ta ra ngoài.
Ta bất giác dâng lên nỗi ấm ức và giận dữ.
Rõ ràng ta chưa bao giờ từ bỏ việc tu luyện, vậy cớ sao pháp thuật Thiên giới luôn khiến ta thành kẻ bất lực!
“Tiền bối, ta không tự nguyện ở lại Thiên cung, mong ngài cho ta rời đi.”