Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG Chương 8 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 8 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

1:51 chiều – 04/08/2024

10

Hương Liên tức giận đến khóc: “Hắn làm sao có thể đối xử với cô nương như vậy? Dù sao cô nương cũng là chính thê mà!”

Ta an ủi: “Không sao. Hiện hắn thế lớn, chúng ta không cần cứng đối, tạm thời né tránh cũng tốt.”

Hương Liên lo lắng: “Cô nương, nghe nói có người giới thiệu đủ loại phụ nữ cho thế tử, hắn thường xuyên không về nhà, lang thang nơi phong hoa tuyết nguyệt. Mấy ngày nay, người dưới bàn tán rằng thế tử có thể sẽ nạp thiếp.”

Ta im lặng một lúc, mệt mỏi xoa trán: “Hắn muốn nạp thiếp thì cứ nạp, dù sao ta cũng không quản được.”

Từ đầu đến cuối, ta, một thứ nữ không có nhà mẹ đẻ chống lưng, gả vào đây đã không có vốn liếng để đối đầu với họ.

Dù ta có chút bạc, bên ngoài cũng lén mở cửa hàng.

Nhưng trong thế giới này, quyền lực vẫn lớn hơn tiền bạc nhiều.

Một câu cấm túc của hắn đã khiến ta hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.

Dù họ có cướp hết của hồi môn của ta, ta cũng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Tuy nhiên, ta tuyệt đối không ngồi yên chờ chết.

Đám nha hoàn, bà tử trong viện đã sớm bị ta thu phục, ta lại bỏ tiền mua chuộc bà tử canh gác, để bà ta dò la tin tức.

Chẳng bao lâu, bà tử lén đến báo: “Thiếu phu nhân, gần đây thế tử đi lại rất gần gũi với Tần tiểu thư.”

Ta giật mình: “Tần Vũ Nhu? Chẳng phải cô ta sắp lấy chồng sao?”

Từ sau khi chuyện Tần Vũ Nhu và Tống Minh An tư tình gây xôn xao, Tần gia nổi giận, cấm túc Tần Vũ Nhu, lại vội vã sắp xếp cho cô ta một cuộc hôn nhân.

“Tần gia gần đây gặp rắc rối, hôn sự của Tần tiểu thư cũng hủy bỏ.”

Lòng ta trầm xuống, người phụ nữ này đúng là oan hồn không tan.

Danh tiếng của Tần Vũ Nhu không tốt, giờ lại bị từ hôn, con đường duy nhất còn lại của cô ta chính là Tống Minh An.

Trùng hợp là Tống Minh An vừa thăng chức, có chút quyền thế, cô ta gả qua cũng xem như viên mãn.

Tống Minh An ghét ta, trong lòng chỉ có Tần Vũ Nhu, nay cô ta đã chịu nhún nhường, hai người chắc chắn sẽ đến với nhau.

Quả nhiên, vài ngày sau, bà tử nói Tống Minh An và Tần Vũ Nhu đã công khai xuất hiện cùng nhau.

Tình hình như vậy, Tần Vũ Nhu chắc chắn muốn gả vào Tống gia.

Nhưng Tống Minh An đã có chính thê, Tần Vũ Nhu vào cửa không thể làm thiếp, chỉ có thể làm bình thê.

Bình thê cũng có thứ tự trước sau, cô ta thấp hơn ta một bậc, phải gọi ta là tỷ tỷ..

Với tính cách kiêu ngạo của Tần Vũ Nhu, sao có thể chấp nhận thấp hơn ta một bậc?

Chỉ có một cách…

“Bà mụ.” Ta gấp gáp nói với bà tử, “Phiền bà giúp ta gửi một bức thư đến Hoa Thúy biệt viện.”

Ta lấy ra một trăm lượng bạc, mắt bà tử sáng lên, liền liên tục đồng ý.

Lúc trước Ninh vương gửi quà, cử một bà mụ lạ mặt đến, bà ta không sống ở Ninh vương phủ mà quản lý Hoa Thúy biệt viện ở ngoại ô kinh thành cho hắn, cũng đã nói nếu có việc gì, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm Trương cô nương.

Giờ chỉ còn cách thử một lần.

Tối đó, bà tử quay lại báo cáo: “Thư đã được gửi đi, thiếu phu nhân yên tâm.”

Ta thở phào, lại lo lắng ngồi trên giường.

“Cô nương vì sao mà lo lắng?” Hương Liên hỏi.

Ta nói: “Để phòng ngừa.”

“Gì cơ?”

“Tần Vũ Nhu muốn vào cửa, chỉ có thể làm chính thê, ta lo họ sẽ giết ta.”

Hương Liên che miệng kinh hãi: “Họ dám sao?”

“Nhìn những gì họ đã làm, có gì không dám? Cha ta sẽ không quan tâm đến ta, nếu ta chết, ông thậm chí sẽ vui mừng, vì ông có thể hoàn toàn tách khỏi phe Tam hoàng tử.”

Vì vậy, ta không tìm sự giúp đỡ từ nhà mẹ đẻ ngay, mà chọn Ninh vương.

Ta từng cứu hắn một mạng, hắn chắc sẽ không bỏ mặc ta… phải không?

Không chắc…

Vài ngày sau, bà tử báo rằng Ninh vương đã trở về kinh thành.

Hôm sau, Trương cô nương phái người đến mời ta tụ tập nhỏ.

Tống gia lấy cớ ta bệnh nặng để từ chối.

Buổi chiều, lão phu nhân của phủ An Quốc Công đặc biệt đến Tống phủ  gửi thiệp mời, mời mẹ chồng và ta tham gia tiệc thưởng cúc.

Mẹ chồng rất vui mừng, nghe nói hoàng phi cũng sẽ tham gia, liền vội báo cáo với Tống lão gia.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

Tống lão gia cho rằng đây là cơ hội tốt để làm thân với Dư quý phi, mẹ của Tam hoàng tử, liền lệnh cho bà phải tham gia.

“Lão gia, để ta đi là được, con dâu bị bệnh, không ra ngoài được.” Mẹ chồng cười xin lỗi.

“Vậy bà cũng đừng đi nữa.” Lão phu nhân của phủ An quốc công khó tính, hậm hực nói, “Ta đích thân đến mời, con dâu nhà bà lại không ra đón, giờ còn từ chối không đi, Tống gia khinh thường ta sao?”

“Tất nhiên là không!”

Mẹ chồng vội vàng giải thích.

Lão phu nhân trừng mắt: “Ta đã đích thân đến, con dâu nhà bà kiêu căng đến mức không ra đón?”

“Nó… nó sẽ ra ngay.”

Mẹ chồng đổ mồ hôi, vội cho người giải cấm túc của ta, gọi ta ra ngoài.

Lão phu nhân phủ An Quốc Công thấy ta, nhíu mày: “Nghe nói ngươi bị bệnh?”

Ta giả vờ ngạc nhiên nhìn mẹ chồng, dưới ánh mắt giận dữ của bà ta, thản nhiên nói: “Mẹ chồng nói ta bệnh, thì ta bệnh thôi…”

Lão phu nhân chế giễu: “Tống gia lại ức hiếp ngươi nữa sao? Suốt ngày bệnh. Thế tử nhà ngươi ra ngoài lăng nhăng, trong nhà lại ức hiếp con dâu, khó trách kinh thành đều đồn mẹ chồng Tống gia  khắc nghiệt.”

Mặt mẹ chồng lúc xanh lúc đỏ, nhưng không thể phát tác.

“Ta thấy con dâu này sắc mặt không tệ, đi đứng cũng bình thường, đi dự tiệc thưởng cúc thôi!” Lão phu nhân quyết định.

Đến mức này, mẹ chồng không thể không đồng ý.

Ngày hôm sau, trên xe ngựa đến phủ An Quốc Công, mẹ chồng vừa mắng vừa dặn ta không được làm mất mặt Tống gia.

Ta không nói một lời.

Đến phủ An Quốc Công.

Một tỳ nữ dẫn ta đi gặp Trương cô nương.

Mẹ chồng không vui: “Ta không thích cái cô Trương vô giáo dưỡng đó, không được gặp cô ta.”

“Mẹ chồng, con sẽ không đi… Đằng trước hình như là Dư quý phi nương nương!”

“Ở đâu?”

Mẹ chồng vội vã chạy qua.

Ta lấy cớ không khỏe mà đi vào một gian phòng nhỏ.

Cửa mở ra, bên trong có một bóng lưng cao ráo.

“Cảm ơn điện hạ.” Thấy bóng lưng đó, ta cúi người chào.

Người đàn ông quay lại, ánh mắt phức tạp: “Đừng khách sáo với ta… tình cảnh của nàng tệ như vậy sao?”

Ta đáp: “Phải đề phòng mọi trường hợp.”

Người đàn ông im lặng một lúc, thở dài: “Ta biết nàng có thể sống không tốt, nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến tính mạng, nếu biết trước, ta đã sớm về kinh cầu hôn nàng.”

Ta ngạc nhiên, ngẩng đầu lên: “Điện hạ?”

Người đàn ông cười: “Thẩm cô nương, nàng nghĩ rằng những lần tình cờ gặp ta là ngẫu nhiên sao?”

Ta chấn động, mở miệng nhưng không nói nên lời.

“Thôi vậy, giờ nàng đã có chồng, nói những điều này cũng vô ích.” Hắn thở dài, “Hơn nữa khi đó ta thân mình còn chưa bảo toàn, sau lưng còn nhiều mối quan hệ chưa xử lý xong, dù cưới nàng, nàng cũng chỉ có thể làm trắc phi, chịu nhiều ủy khuất.”

Ta không thể lấy lại bình tĩnh.

Ninh vương nói: “Nghe kỹ kế hoạch hôm nay…”

Hắn bắt đầu nói chính sự, nhưng tâm trí ta không thể yên tĩnh.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, suy nghĩ của ta rối loạn.

Hắn… hắn thích ta sao?

Khi ra khỏi phòng, cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Ta tự véo mình một cái, đưa suy nghĩ trở lại chuyện chính.

Không nghĩ nhiều nữa, vượt qua nguy hiểm lần này mới quan trọng.

Dưới sự dẫn dắt của tỳ nữ, ta đi đến bên hồ.

Đến cửa Đào Hoa Nguyên, một cậu bé ăn mặc lộng lẫy bất ngờ xuất hiện, nhìn ta từ đầu đến chân: “Ngươi là Thẩm Dịch Đồng mà biểu ca ta nhắc đến không ngừng?”

Giọng điệu già dặn, gương mặt ngọc tuyết khả ái, thật đáng yêu.

Ta đỏ mặt: “Tiểu thế tử, ta chính là Thẩm Dịch Đồng.”