Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 3: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 3: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:37 sáng – 26/05/2024

Đầu óc ta quay cuồng, khuỷu tay vô tình đập vào tách trà bên cạnh.

Chiếc cốc sứ trắng thanh hoa tinh xảo rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Ta ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.

Chén trà này dường như nhận thấy lời nói của người khá trái ngược với mong muốn của người vậy.

“Bệ hạ, Hoàng hậu, U phi tới.” Thu Cúc từ bên ngoài đi vào thông báo.

Lời của nàng ta vừa dứt thì Tô viễn U đã bước vào.

Nàng ta cúi đầu chào ta và Tề Ngâm, rồi đứng cạnh Tề Ngâm, vẻ mặt không lạnh lùng như thường lệ.

“Hoàng thượng, đã đến lúc ngài phải đến chỗ của thần thiếp rồi.”

Tô Viễn U đang cướp người một cách trắng trợn trước mặt ta.

Việc này thật quá……Quá tốt rồi!

Ngày mai là ngày cuối cùng của ta ở cung điện, ta định hôm nay sẽ thu dọn đồ đạc, nhưng không biết hoàng thượng sẽ tới.

Làm lỡ kế hoạch của ta.

Ta đặt đũa xuống và lặng lẽ đợi hoàng thượng rời đi.

Quả nhiên, tầm quan trọng của Tô Viễn U đối với hoàng đế không làm ta thất vọng.

Nàng ta vừa nói xong, Tề Ngâm liền đứng dậy đi theo nàng ta.

Không một chút lưu luyến.

Trên thực tế, trước kia Tề Ngâm nếu không bị thái thượng hoàng ép cưới ta thì ngài ấy cũng rất đối tốt với ta.

Dạy ta viết, dạy ta vẽ, dạy ta đọc.

Ngài ấy nói với ta “ thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc”( ý chỉ: hãy siêng năng trong học tập, thành công và vinh quang sẽ theo sau).

Lúc đầu ta không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng sau đó ta đã hiểu rồi.

Bởi vì trong cuốn sách ngài ấy thường đọc, ta nhìn thấy ba chữ “tiêu kim vãn” được ngài ấy dùng bút vẽ khoanh tròn lại.

Ngài ấy thường nhìn 3 chữ đó đến ngây người , xuất thần. Có lúc còn cười một cách khó hiểu.

Ta đã đọc một số cuốn truyện nói rằng một người nam nhân yêu thích một nữ tử biểu cảm thể hiện ra chính là như thế.

Ngay cả trong đêm xảy ra vụ cháy ở Đông Cung, ngài ấy cũng đã hét lên cái tên Tiêu Kim vãn.

Sau đó ta mới biết được, cái đêm mà Tiêu Kim Vãn ở đông cung của ngài ấy không cần nói cũng biết hai người họ làm gì.

Nói cho cùng ban đêm họ có thể làm cái gì?

Chỉ đáng tiếc, Tiêu Kim Vãn đã chết trong vụ hỏa hoạn của đêm đó.

8

“Nương nương, người có thấy dung mạo của U Phi hơi giống Tiêu tiểu thư không?” Thu Cúc vừa lẩm bẩm vừa giúp ta thu dọn đồ đạc.

Ta đang bận gói ghém những thứ quý giá của mình, sau khi nghe lời thu cúc nói và cẩn thận suy nghĩ, nếu nói đúng như vậy thì thật sự là có chút giống.

Thảo nào Tề Ngâm lại nhìn trúng nàng ta trong một đàn chim vàng anh béo yến gầy.

Quả nhiên, Tiêu Kim Vãn là người mà ngài yêu nhất .

Vào đêm , ta đã ngủ .

Công công bên cạnh hoàng thượng lại đến.

[@&%@& ông ta không để cho người khác nghỉ ngơi hay sao hả?]

Ta giận dữ đứng dậy để nghe ông ta rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Lão nô thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

“Phúc công công vừa nói vừa hành lễ.”

Dù rất không nhẫn nại, nhưng ta vẫn thể hiện ra dáng vẻ của một hoàng hậu: “Không cần câu nệ có gì cứ nói ’’.

Phúc công công: “Hoàng thượng sai lão nô tới đây hỏi xem hoàng hậu ngày mai có muốn cùng người đi Mai Thành không?”

“Mai thành sao?”

Nghe đến 2 chữ này , tim ta như muốn nhảy ra ngoài.

Mai thành, đúng như ý nghĩa tên gọi của nó, nó là một nơi mùa đông hoa mai sẽ nở ngập tràn.

Mỗi nhà mỗi hộ đều có, mỗi con đường đều đang sinh trưởng.

Nhìn từ xa, hoa đỏ và tuyết trắng chồng lên nhau như một giấc mơ.

Mà đó là nơi ta định dừng chân đầu tiên sau khi rời cung điện.

” hoàng thượng tại sao lại đột nhiên muốn đi Mai Thành?”

Ta che giấu cảm xúc của mình và nói một cách bình tĩnh.

Điều này…. Lão nô không biết.

Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Phó công công, ta cũng đoán được điều gì đó: “ U phi có đi không?”

Phúc công công không phủ nhận cũng không khẳng định.

Nhưng đây chính là đáp án.

Nếu đã như thế…….

Ta khéo léo từ chối: “Cảm ơn bệ hạ vì lòng tốt của ngài, ta sẽ không đi.”

Ta ngốc mới đi cùng họ.

Rõ ràng là họ muốn sống trong một thế giới chỉ có hai người, ta đến đó có làm gì?

Đúng lúc họ muốn trở về từ mai thành phải đi mất 2 ngày 1 đêm. Đến lúc đó ta sẽ không phải đích thân nói lời tạm biệt với Tề Ngâm, càng không cần tốn sức nói gì cả.

Lấy vàng bạc châu báu của ta và những thứ Hoàng đế để lại cho ta, ta có thể tự do đi đến nơi ta muốn rồi. Còn Về Mai Thành, chờ đến khi họ trở về cung điện thì ta đi cũng chưa muộn.

Ta sắp xếp lại lịch trình của mình trong đầu để chắc chắn rằng sẽ không có sai sót.

Ta ngẩng đầu lên và thấy rằng phúc công công vẫn chưa rời đi.

“Phúc công công, còn có chuyện gì khác không?”

“Hoàng thượng còn nhờ thần truyền đạt cho người một chuyện. Hoàng thượng nói nếu người không đi Mai Thành, thì một bước người cũng đừng mong ra khỏi cổng cung này.”

Trái tim ta bỗng hững lại.

Tề Ngâm có ý gì?

Ngài ấy làm sao dường như biết được ngày mai ta sẽ rời đi vậy ?

Đột nhiên ta nhớ ra điều gì đó.

Sau khi tiễn Phúc công công đi, ta đã lục lại tất cả đồ đạc mà mình đã gói ghém, kết quả là thủ dụ mà thái thượng hoàng ban cho ta trước khi lâm chung đã không thấy nữa.

Ta rõ ràng đã cất nó ở nơi sâu nhất và kín đáo nhất rồi mà.

“Nương nương sao thế , người đang tìm gì sao?”

Thu cúc thấy ta rải hết những thứ mình thu gọn lại có chút khó hiểu.

Ta ngồi trên mặt đất nhìn Thu Cúc bật khóc.

Thu Cúc nhất thời hoảng sợ. Chung quy Cô ấy chưa bao giờ thấy ta khóc trước đây. Không phải nói cô ấy, ngay cả ta cũng chưa bao giờ thấy mình khóc.

Đây thật sự là lần đầu tiên. Ta mong chờ ngày đêm, nghiến răng kiên trì.

Đi trên lưỡi dao, bò trong chảo dầu, không dễ dàng gì mới đi đến ngày hôm nay.

Ta chỉ muốn bản thân trong vài ngày còn lại có thể tự mình làm chủ. Điều đó khó khăn đến thế sao?

Ta khóc, khóc đến choáng váng, bỏ mặc tất cả mà khóc.

Dường như ta muốn dùng khoảng thời gian này để dùng hết nước mắt của cả đời mình.

Ngay cả Thu Cúc rời đi gọi Tề Ngâm từ khi nào ta cũng không biết.

9

Ta không biết mình đã khóc bao lâu, mà mắt cũng đã mệt rồi, ta với tay lấy khăn lau nước mũi.

“Khóc xong rồi?”

Giọng nói của Kì Ngâm vang lên từ phía trên đầu ta ,ta ngẩng đầu lên nhìn ngài ấy mới nhận ra mình vẫn đang ngồi dưới đất.

Trông giống như… Một con chuột chù.

Ta vội đứng dậy vẫn không quên hành lễ.

Có lúc ta cảm thấy lễ nghi là một thứ tốt, nó có thể phân biệt rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.

Giữ cho người có địa vị thấp nhất luôn tỉnh táo và bình tĩnh.

“Nàng vẫn còn giữ chiếc khăn tay này à?”

Ta nhìn chiếc khăn tay vừa lau mũi, dừng lại một chút rồi đưa đến trước mặt Tề Ngâm: “Nếu người muốn, thiếp sẽ trả lại cho người”. T a thấy rõ sự chán ghét trong mắt Tề Ngâm, thân hình của ngài ấy hơi ngả về phía sau.

Ta lập tức cảm thấy dễ chịu hơn, trong ngữ khi cũng không có chút vui vẻ nào: “Ngày mai thần thiếp cũng muốn theo người đến Mai Thành.”

Ta không hỏi thủ dụ cuối cùng mà thái thượng hoàng để lại cho ta đã bị người mang đi đâu rồi.

Vì ta biết dù ta có hỏi thì người cũng sẽ không nói.

Nếu không thì ngài ấy cũng đã không lẻn tới mà lấy nó đi.

Chỉ là ta không hiểu, vì sao ngài ấy lại muốn lấy nó đi.

Ta đi rồi, thì không phải Tô Viễn U sẽ được bay lên làm hoàng hậu sao?

Tề Ngâm cũng không hỏi tại sao ta khóc hoặc là ngài ấy lười hỏi, chỉ dứt khoát đáp một chữ “tốt”

Đêm đó ngài ấy không rời đi và cũng không ép ta làm gì cả.

Ngài ấy ôm ta từ phía sau khi ngủ và không nói một lời.

Ngài ấy trước giờ chưa từng ôm ta như thế, đây là lần đầu tiên.

Bấy giờ ta mới kinh ngạc nhận ra rằng trong mấy ngày qua, giữa ta và ngài ấy đã phá vỡ quá nhiều lần đầu tiên.

Nếu như…….

Không có nếu như!

Đêm nay ta mơ thấy mình lần đầu tiên giết người.

Bởi vì là lần đầu tiên nên mắc một số sai sót.

Nhưng thật may mắn là ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình, giải quyết được mục tiêu.

Chỉ là chân ta bị đâm một nhát dao chảy máu không ngừng.

Khi ta vừa hoàn thành nhiệm vụ, khi chuẩn bị về bên cạnh thái thượng hoàng phục mệnh, Tề Ngâm lại chặn đường của ta.

Ta hỏi ngài ấy đang làm gì vậy?

Ngài ấy không nói gì chỉ lấy trong túi áo ra một lọ bột thuốc mà rắc lên miệng vết thương của ta.

Sau đó ngài ấy lấy khăn tay của mình băng bó vết thương cho ta.

Ta định mở miệng nói lời cảm ơn nhưng ta chưa kịp nói gì thì ngài ấy đã quay người bỏ đi rồi.