Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 1: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 1: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:16 sáng – 26/05/2024

1.

Khi ta biết mình chỉ còn sống được hơn 10 ngày nữa, đúng lúc là đại lễ tuyển phi ba năm một lần của hoàng cung.

Ta tính trên đầu ngón tay thời gian ta nhập cung, chỉ còn khoảng năm ngày nữa là tròn 3 năm.

Chỉ cần chịu đựng thêm 5 ngày nữa là ta được tự do rồi.

“Nương nương? Nương nương? Hoàng hậu nương nương.” Mama(nhũ nương) bên cạnh gọi ta rất nhiều lần.

Ta thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình nhìn mama: có chuyện gì sao?

Mama chỉ về phía sau ta, khi đó ta mới nhìn thấy đương kim thánh thượng Tề Ngâm không biết đã đến từ lúc nào.

Lúc này ngài đang đứng trước những tú nữ xinh đẹp đang chờ tuyển chọn.

Ngài dùng tay ngọc của mình nâng cằm vị tú nữ kia lên.

“ Dung diễm như đào lí, lãnh nhược băng sương, chi lan kì hinh, kim thạch kì thao.” Đây là những lời duy nhất mà ta có thể nghĩ ra vào lúc này.

Xem ra hoàng thượng đã chọn được người mà mình yêu thích, còn những người khác thì?

Ta quét mắt nhìn một lượt những người có mặt ở đây, mặc dù những tú nữ khác không nói, nhưng nhất định họ không can tâm, hơn nữa trong số những tú nữ ở đây có rất nhiều người là con gái của các quan đại thần.

Ta thở dài cầm những tấm thẻ do mama mang đến chon một lượt: “ những người này giữ lại, những người còn lại thì lui ra đi.”

Mama nhận lệnh, lập tức đọc tên những tú nữ được chọn trúng.

Khi nghĩ đến Tô Viễn U, tú nữ xinh đẹp được hoàng thượng chọn trúng cúi đầu bái lạy một cách không vui cũng không buồn.

Cô ấy thật sự rất khác với những tú nữ khác.

Trong lòng ta có đánh giá, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều.

Hãy để cho nhũ nhương phụ trách chủ trì dọn dẹp nơi này, để hoàng đế và Tô viễn U hai người họ có không gian riêng tư.

Ta cũng chuẩn bị rời đi một cách lặng lẽ.

“ Hoàng hậu, nàng nghĩ thế nào về nàng ấy?”

Đường ta cũng đã đi được 1 nửa rồi, trước mắt muốn rời khỏi đại điện,nhưng ta không muốn hoàng thượng ngăn lại.

Ta dừng bước, hành lễ đáp: “ hoàng thượng nhìn trúng tất nhiên là tốt nhất.”

Hoàng hậu thật là giỏi ăn nói, nếu đã như thế, hoàng hậu cảm thấy trẫm nên ban thưởng gì cho nàng ấy?”

Từ giọng điệu của hoàng đế, ta có thế thấy được người thật sự rất thích vị nữ tử trước mắt này.

Ta suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp: “ hoàng thượng muốn ban thưởng gì thì ban thưởng đó, người ra lệnh thần thiếp sẽ sắp xếp.

Ta hơi cúi đầu chờ sự phân phó của người.

“Vậy thì thưởng cho nàng một bộ tơ vàng cửu phượng ngọc trai, mười ngàn lạng vàng.”

Ta choáng váng một lúc.

Sau đó liền khôi phục lại trạng thái ban đầu. “ thần thiếp sẽ đi thu xếp ngay”

Trên đường trở về phượng nghi cung, thì nữ thiếp thân thu cúc không khỏi lẩm bẩm: “cửu phượng ngọc trai chỉ người là hoàng hậu mới có thể đội, hoàng thượng ban cho nàng ta một tú nữ vẫn chưa có tước hiệu, truyền ra ngoài có thể sẽ không hay?”

“Ngươi đừng có nhiều lời, ân sủng của hoàng thượng là thứ ta và ngươi có thể nghi ngờ sao? Ngậm miệng của ngươi lại, bớt gây rắc rối cho nương nương đi.”

Ta không nói gì, nhưng đông Mai đã thay ta cho thu cúc một bài học.

Thu cúc cũng ý thức được bản thân nhiều lời, nên không nói nữa.

Cửu phượng ngọc trai này trong cung trên dưới chỉ có ta và thái hậu nương nương là có.

Ta không thể kêu người đến chỗ thái hậu nương nương lấy nó để tặng cho Tô Vãn U được.

Lấy cái của ta tặng cho nàng ta đi.

Ta nằm trên ghế quý phi, có chút mệt mỏi, nhắm mắt không muốn nói chuyện.

“ Nương nương, chúng ta lệnh cho ti trân phòng làm một cái khác không phải được rồi sao? Người đưa cái này cho nàng ta rồi, sau này người đội cái gì?”

Thu cúc cầm Cửu phượng ngọc trai, có chút nghĩ không thông.

Ta nhắm mắt vẫy tay: “ sau này ta không đội nữa rồi, mau đưa đi.”

Âm thanh của ta rất nhỏ, dường như đang nói cho bản thân nghe.

Thu cúc mặc dù không nghe rõ ta nói gì, nhưng cô ấy thấy hành động của ta mà không can tâm cầm trang sức đội đầu này ra ngoài.

Ta nằm trên ghế quý phi, không ai quấy rầy.

Ngủ một giấc rất dài.

Giấc ngủ này dường như đưa bản thân ta trải qua nửa đời trước của bản thân.

Trong giấc mơ là cảnh thái thượng hoàng cứu ta từ tay bọn buôn người.

Lúc ấy ta gầy đến mức chỉ còn xương, y phục trên người bị rách tả tơi, bên trên còn hằn những vết máu do bọn buôn người đánh bằng roi để lại.

Ta bị nhốt chung với rất nhiều đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc.

Vào ngày chúng ta được cứu, tất cả trẻ con đều khóc, riêng ta không khóc.

Không phải ta không muốn khóc , mà là ta không biết khóc cho ai xem.

Cha mẹ ta đều chết đói trong nạn đói, khi trong tay bọn buôn người mặc dù chịu đánh đập, mắng mỏ, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn được một bữa ăn no.

Mặc dù bây giờ ta đã được cứu ra, nhưng ta không biết mình nên làm gì, sau này ta nên sống thế nào?

Suy cho cùng lúc đó ta mới năm tuổi với tất cả mọi người là gánh nặng.

“Ngươi đồng ý đi cùng ta chứ?”

Ta sẽ luôn nhớ cái dáng vẻ mà thái thượng hoàng khi ngài nói những lời này với ta.

Người nở nụ cười, đôi mắt nhân hậu, khí chất của phong cửu thiên cũng bị người nghiền nát, như những vì sao lan về phía ta.

Bản năng mách bảo ta hãy đi theo ngài, như thể ta sẽ hối hận suốt đời nếu không đồng ý.

Thế là ta đặt bàn tay nhỏ bé xương xẩu của mình vào lòng bàn tay của thái thượng Hoàng. Lòng bàn tay của Người thật ấm áp, giống như bàn tay của cha ta.

Kể từ ngày đó, ta vào cung và trở thành thị nữ thiếp thân của cựu hoàng tử, cũng là hoàng đế hiện tại.

Tất nhiên, là thị nữ thiếp thân với những thị nữ bình thường cũng có vài khác biệt.

Ta không chỉ phải lo ăn, mặc, sinh hoạt cho Kỳ Ngâm mà còn phải bảo vệ tính mạng của ngài ấy.

Ta đã được thái thượng hoàng huấn luyện thành một con dao có thể giết người, và cũng được thái thượng hoàng huấn luyện để trở thành một lá chắn có thể bảo vệ con người.

Trong những năm trước khi hoàng tử lên ngôi và khi hoàng tử mới lên ngôi, những quan thần sẵn sàng hành động, có ý đồ xấu xa và có ý tạo phản đều bị ta bí mật giết chết.

Đã nhiều năm như vậy, các đại thần bọn họ vẫn đồn thổi rằng tổ tiên của hoàng tộc đã xuất hiện, ngài đang theo dõi những kẻ bất trung trong triều đình.

Khi ta nghe câu này, ta nghĩ, nếu ta là tổ tiên của hoàng gia, Kì Ngâm nên gọi ta là gì?

Nhưng ta cũng không có gì ngạc nhiên khi họ nghĩ như vậy.

Suy cho cùng,những người mà bị ta giết đều tìm không thấy vết thương ngoài , cái chết của họ rất kỳ lạ, như thể họ đã sợ hãi.

Và lại sau khi chết họ đều quỳ xuống đất, như thể ăn năn hối lỗi.

2.

Đây là yêu cầu của thái thượng hoàng.

Ta chỉ vừa làm nó.

Có thể thấy, điều này vẫn có tác dụng ở một mức độ nhất định, suy cho cùng, người làm điều xấu ắt sẽ đều sợ ma quỷ.

Sau so lâu, ta khoan thái tỉnh dậy.

Chỉ cảm thấy cơ thể mình không những không nhẹ đi mà còn nặng hơn một chút.

Vừa định giơ tay gọi Đông Mai vào thì ta nhìn thấy một thân ảnh uy nghiêm đang ngồi ở bàn trà bên cạnh.

Trong tay của ngài cầm một cuốn sách, vẻ mặt chăm chú.

Chờ Khi ý thức của ta hồi lại và nhận ra người kia là ai, ta vội đứng dậy bước nhanh về phía người đó:

” Thần thiếp thất lễ. Không biết hoàng thượng đến từ khi nào. Người đã dùng thiện tối chưa?”

Tề Ngâm vẫn không có bỏ cuốn sách trong tay xuống mà thản nhiên trả lời: “Ta đã dùng rồi.”

Ta biết ngài ấy không muốn nói chuyện với ta ,nên ta không hỏi thêm câu nào nữa.

Ta rót cho hoàng thượng một tách trà và nghĩ thầm, hóa ra hôm nay là ngày mười năm.

Theo quy định trong cung, hoàng đế và hoàng hậu phải ngủ cùng nhau vào ngày mồng một và rằm âm lịch.

Chẳng trách hôm nay hoàng thượng lại không ở cùng sủng phi hiện nay là Tô Vãn U, mà lại xuất hiện ở đây.

Ta lặng lẽ thở dài trong lòng, lấy một cuốn sách, ngồi cạnh người đọc.

Cho đến khi người đứng dậy và đi lên giường.

Ta lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống và cởi y phục cho người.

Ta đã làm điều này vô số lần trong nhiều năm nhưng mỗi lần làm ta vẫn mặt đỏ tía tai.

Ta cố gắng hết sức để kìm nén sự bất an trong lòng. Sau khi cởi y phục hoàng thượng, ta bắt đầu cởi y phục của chính mình.

Nhưng ngay khi tay ta chạm vào sợi dây thắt eo, ngài ấy đã ngăn ta lại.

3

Người nói: “hôm nay không có tâm trạng.”

Hôm nay không có tâm trạng?

Không chỉ hôm nay, người từ trước đến giờ chưa bao giờ có hứng thú với ta.

Nếu không phải do thái độ cứng rắn của thái thượng hoàng, ngài ấy sẽ không cưới ta.

Thậm chí ngay cả việc viên phòng giữa ta và ngài ấy đều do thái thượng hoàng nghĩ kế.

Hôm đó Đông Cung xảy ra hỏa hoạn, ta đã lôi Tề Ngâm đang say khướt ra khỏi đó.

Ngài ấy ôm ta không ngừng gọi tên người phụ nữ khác.

Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng hơn bao giờ hết.

Ta đặt ngài ấy ở một thiên điện bên cạnh và ở đó suốt đêm không rời nửa bước, sợ lại gây rắc rối.

Hương trong thiên điện đêm đó rất thơm,thơm đến mức khiến ta trèo lên giường Kỳ Ngâm.

Ngày hôm sau, thái thượng hoàng đem người xuất hiện ở thiên điện.

Người vẫy tay ra lệnh cho Tề Ngâm cưới ta.

Khi đó, Tề Ngâm trong mắt nhìn ta tràn đầy hận ý, nói: “Lưu Ly, ngươi thật sự là giỏi tính toán.”

Ta có thể nói gì bây giờ?

Suy cho cùng, trong tâm trí của ngài ấy, ta chỉ là kẻ thường xuyên nói dối ,không đáng tin tưởng .

Ngày hôm đó ta đã trở thành vợ của Kỳ Ngâm.Không có hôn lễ hoành tráng, không có kiệu tám người khiêng, không có thập lí hồng trang.Tất nhiên, những điều này đối với ta không quan trọng lắm.

“đã như thế, bệ hạ có muốn chơi cờ không?” Ta đã cố gắng tìm cách khác để giúp ngài vượt qua đêm khó khăn này.

Suy cho cùng ngài ấy ghét ta như thế, thời gian bên cạnh ta có lẽ rất khó chịu.

Thấy ngài không phản đối nên ta đi lấy.

Nhưng Tề Ngâm đã kéo ta lại và nói: “Tại sao nàng lại lấy Cửu Phượng trân châu của mình tặng cho nàng ấy?”

Ta choáng váng 1 lúc, nghĩ lại một việc như vậy Gần đây, ký ức này càng trở nên tồi tệ hơn.

“Ta bình thường không đội nó, để nó ở đấy tránh bụi bặm”

Tề Ngâm cười lạnh: “Nàng không muốn mặc nó? Hay là không muốn nó thân phận mà nó mang lại cho nàng?”

Ta không biết tại sao ngài ấy lại muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa hai ta,Có sự khác biệt nào không?

“thần thiếp là người như thế nào,người vẫn không hiểu rõ sao, thần thiếp rất trân trọng hậu vị này.”

Ta vốn tưởng rằng sau khi nói xong, Kỳ Ngâm sẽ trách ta vô tâm như thường lệ, nhưng lần này ngài ấy không làm vậy.

Ngài chỉ lặng lẽ nhìn ta,sau đó quay người mặc quần áo rồi sải bước rời đi.

Ngày hôm sau, tin hoàng đế giận dữ rời khỏi cung điện của ta vào lúc nửa đêm lan truyền khắp cung điện.

Không chỉ vậy, đêm nay danh tiếng của Tô viễn Ucòn lan rộng khắp triều đình và nhân gian.

Bởi vì Hoàng đế đã đến với cô ấy sau khi rời khỏi chỗ ta.

Ngoại lệ này là duy nhất.

Thu cúc vẫn phàn nàn về sự bất công, đông mai vẫn hết lời khuyên cô ít nói lại.

Còn ta, ta vẫn đang đếm từng ngày.

Còn bốn ngày nữa, bốn ngày nữa thì ta có thể rời khỏi đây rồi.

4.

Hiện nay triều đình ổn định, quốc thái dân an.

Kì Ngâm dựa vào thủ pháp quyết đoán của mình để chinh phục hết nước này đến nước khác.

Danh tiếng tốt của người sẽ được ghi vào sử sách.

Ta có thể được coi là thành công rút lui không.

” Nương nương, Hoàng thượng và U phi nương nương đang uống trà trong đình, người mời nương nương nương qua đó.”

Người lên tiếng chính là lão công công bên cạnh hoàng đế, hắn đứng sang một bên cung kính.

Ta đáp lại một tiếng được, khoác áo choàng và đi cùng ông ta đi .

Đêm qua tuyết mới rơi, nhìn thoáng qua, khắp nơi đều trắng xóa.

Mặt hồ vốn tràn ngập sóng xanh vào mùa xuân giờ đây đã đóng băng đến ba thước và vô hồn.

Ta đến đình giữa hồ, hành lễ với hoàng đế rồi ngồi sang một bên.

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn. net ! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhà dịch. Mọi chỗ khác up đều là reup !

Khi tô Viễn U nhìn thấy ta đến, thái độ tuy lãnh đạm nhưng lễ nghi vẫn chu đáo và không hề vì được sủng mà kiêu ngạo.

Người phụ nữ như vậy thích hợp ngồi ở hậu vị.

Ta đỡ cô ấy đứng dậy khi đang hành lễ và vỗ nhẹ vào tay cô ấy: “Muội muội, sau này không cần khách sáo như vậy, ngày mai khi đến cung của ta, ta có thứ muốn đưa cho muội.”

Tô Viễn U có lẽ không ngờ rằng ta lại dễ nói chuyện như vậy, dù sao ta bên ngoài cũng có vang tiếng xấu.

Những năm này ngoài ta Hoàng hậu, Hoàng đế quả thực chưa từng lấy thêm một người nào khác.

Vào năm mới lên ngôi, ngài ấy nói rằng sẽ đích thân chinh phục và thống nhất phương Tây. Ngài ấy yêu cầu ta tìm cách từ chối những bộ đại thần muốn đưa con gái mình tiến cung.

Vì thế mà ta phải hành động như một con chuột chù cố hết sức giữ chặt cánh cửa hậu cung.

Để không vị đại thần nào có thể đưa con gái mình tiến cung.

Từ đó trở đi, hình tượng đố kị của ta đã khắc sâu vào lòng mọi người.

Không chỉ những đại thần muốn kéo ta xuống khỏi hậu vị mà ngay cả dân thường cũng chỉ trích ta.

Đó thực sự cũng không dễ dàng với ta.

” Phượng tê cung của hoàng hậu là nơi trang nhã nhất trong toàn bộ cung điện. Trong U Phi cung có lẽ có nhiều đồ vật hơn trong cung của hoàng hậu. Ta rất muốn biết, Hoàng hậu còn muốn tặng gì cho Hữu Phi?”