Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU NỮ CAO QUÝ Chương 4 THIẾU NỮ CAO QUÝ

Chương 4 THIẾU NỮ CAO QUÝ

10:39 chiều – 18/08/2024

7

Vạn Yến Tuấn với gương mặt thư sinh thường ngày, so với Thế tử Ninh Quốc Công vừa rồi thì kém hơn chút ít.

Khi thấy ta, chàng cung kính cúi chào. Ta khẽ vẫy tay, rồi mới đứng thẳng lưng.

Giọng nói của Vạn Yến Tuấn trong trẻo, trầm thấp, toát lên vẻ văn nhã: “Lâm Tiểu thư, vị trí Chủ sự Công bộ mà tiểu thư giới thiệu cho ta đã gặp phải một chút rắc rối.”

“Nghe nói Thế tử Ninh Quốc Công cũng muốn mượn chức vị này để rèn luyện, chờ ngày thăng tiến.”

Ta cười bảo: “Ai bảo ngươi năm ngoái đắc tội với Trần Tể tướng, giờ lại khiến hắn tìm cách hãm hại ngươi.”

Chàng mím môi, thẳng lưng, hơi xấu hổ mà cúi thấp mắt.

Ta vỗ nhẹ lên vai chàng, thở dài: “Thôi, ngươi vốn dĩ có tính cách như vậy. Ta sẽ giúp ngươi.”

Ta với chàng có mối giao tình sâu sắc.

Vạn Yến Tuấn là chi thứ của nhà họ Tần ở Lang Nha, gia thế cũng không mấy nổi bật.

Ta và chàng quen biết từ thuở nhỏ ở nhà ngoại, nhưng không thân thiết.

Chúng ta thực sự trở nên thân thuộc vào năm ta cập kê.

Trên đường trở về kinh thành từ nhà ngoại, ta gặp phải bọn cướp.

Chàng đã cứu ta, còn giấu kín mọi chuyện, che chở để ta, một đích nữ của Thái phó được ca ngợi khắp kinh thành, không hề bị tổn hại đến danh tiếng.

Mẫu thân từng muốn giết chàng để bịt miệng. Nhưng Vạn Yến Tuấn là người chính trực nhất mà ta từng gặp.

Trong lòng ta xoay vần nhiều suy nghĩ, khi nhìn thấy ánh trăng đã lên cao, ta vội vàng muốn quay trở về thì thấy Lý Nghiễn Thư trong bộ xiêm y màu xanh lục đậm, mặt đăm chiêu tiến lại gần.

Đôi mắt đẹp của chàng không rời khỏi ta, cười gượng: “Người ta đồn rằng đích nữ của Thái phó Lâm gia là người đoan trang nhất, nhưng hôm ấy lại nhìn thấy thân thể trần trụi của ai đó, hôm nay còn hẹn hò với ngoại nam?”

Ta nhẹ nhàng che miệng cười khẽ: “Ngoại nam? Ngoại nam nào? Thế tử đang nói đến chính mình chăng?”

Lý Nghiễn Thư nhìn ta đầy dò xét, cười nhạt: “Đích nữ của Thái phó Lâm gia thì đoan trang ở chỗ nào?”

“Những lời này không nên nói bừa, làm hỏng danh tiếng của ta, thế tử định lấy ta sao?”

Sau một lúc lâu, chàng dường như đã đưa ra quyết định, không cam lòng nói: “Lấy.”

Ta sững sờ.

Ánh trăng lạnh lẽo như ngọn lửa băng giá trong đôi mắt chàng, chàng nhìn ta và nói tiếp: “Lấy.”

Ta như thấy ma.

Chàng cau mày, như thể một thiếu nữ đức hạnh, giận dữ nói: “Ngày đó ngươi nhìn thấy thân thể của ta, Lâm tiểu thư còn muốn chối sao?”

“Thế tử còn bị nha hoàn sờ soạng kia mà.”

Chàng nghiêm túc giải thích: “Chỉ là nha hoàn vô lễ, ta luôn giữ mình trong sạch.”

Ta không khỏi cau mày.

Mấy lần trước đùa giỡn Lý Nghiễn Thư, chỉ là đùa cho vui.

Nhưng chàng lại coi đó là thật, khiến ta hơi khó xử.

Mấy cái chuyện rối ren của nhà thế gia, lấy chồng vào đó liệu có tốt không?

Nếu ngày sau Trương thị biết chuyện ta bị cướp ở Lang Nha, bà ấy ra tay nhanh có lẽ còn hơn mẫu thân ta.

Ta nghiêng người định rời đi, chàng liền đưa tay giữ lấy ta, ra lệnh: “Ngươi phải nhanh chóng đoạn tuyệt với nam nhân đó.”

Đúng là mặt dày. Ngươi chỉ là một cơn hứng thú thoáng qua của ta.

Vạn Yến Tuấn mới là ân nhân thực sự của ta.

Ta khẽ từ chối: “Dù phủ Ninh Quốc Công có là quý tộc hiển hách, phụ thân ta, người trong sạch như vậy, chưa chắc đã xem trọng.”

Thái phó và Trần Tể tướng không hòa hợp, còn phủ Ninh Quốc Công lại cùng phe với Trần Tể tướng.

Hắn tưởng mặt mũi của mình lớn đến đâu chứ?

Khi về phủ, mẫu thân bắt ta phải chép kinh Phật suốt đêm.

Bà đi đi lại lại trước Phật đường, sốt ruột mà lẩm bẩm không ngừng: “Sao lại về trễ sau tiệc vậy? Ta đã biết mà, ta đã biết kể từ khi con trở về sau lễ cập kê, tâm hồn con đã trở nên không biết nghe lời rồi.”

Ta đang quỳ trước án thư chép kinh.

Nghe vậy, mực đỏ từ bút chảy xuống như máu, lan ra trên giấy, ta khẽ cười nhạt.

Ba năm qua, bà lo lắng ta sẽ trở thành kẻ lẳng lơ, phóng đãng, suốt ngày giữ ta kè kè bên mình.

Hừ, chẳng lẽ bị người khác hạ nhục lại có thể khai thông kinh mạch lãng tử của ta sao?

Bà tiếp tục độc địa trách mắng không ngừng: “Đúng vậy, đúng vậy, ta đã sơ suất, để con và Lâm Nhược Đình đến phủ Ninh Quốc Công, khiến tâm trí con lại không khống chế được.”

Trên đời này, có những người mẫu thân có thể không khéo léo trong việc thêu thùa, quản lý gia đình, có thể không giỏi trong việc giúp phu quân dạy con.

Nhưng họ giỏi nhất, cũng là sở trường nhất trong việc hành hạ con gái của mình.

Mười lăm năm qua, ta đoan trang, cẩn trọng, hiếu thảo và vâng lời, giúp mẫu thân có được danh tiếng dạy con giỏi.

Nhưng mạng sống của ta vẫn không thể so được với chút danh dự của phủ Thái phó.

Năm đó, khi ta thoát khỏi tay bọn cướp, gặp lại mẫu thân, câu đầu tiên bà nói là: “Sao con không chết đi?”

Câu thứ hai là: “Sao con còn trở về làm gì?”

Khi đó, ta đã tuyệt vọng đến mức bước lên miệng giếng ở hậu viện…

Lâm Nhược Đình đã ngăn ta lại.

Nàng còn buộc tóc kiểu nha hoàn, ngây thơ mà tàn nhẫn hỏi: “Tỷ tỷ, nếu tỷ nhảy xuống, có thể để bộ xiêm y lụa trắng quả lê ấy lại cho muội không?”

Chép kinh Phật ở Phật đường, một lần chép là mấy ngày liền.

Sau khi được thả ra, ta mới biết, sau buổi săn mùa xuân, Thế tử Ninh Quốc Công thường mượn cớ gửi tặng nhiều vật phẩm quý giá.

Ai ai cũng biết ngày vây săn đó, chàng đã ném vài con hươu trước mặt Lâm Nhược Đình.

Ai ai cũng quên rằng, ta và Lâm Nhược Đình cùng đứng đó.

Lâm Nhược Đình giữ dáng vẻ quý nữ, trả lại hết các lễ vật.

Nhưng suốt ngày nàng lại như một con bướm xinh đẹp, lượn qua lượn lại trong phủ, muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng Thế tử thích nàng.

Mẫu thân không hài lòng nói: “Không ngờ Thế tử là kẻ háo sắc, đến cả một thứ nữ không hiểu gì cũng đâm đầu vào?”

Phải rồi. Với vẻ ngoài tầm thường, cứng nhắc của ta, làm sao có thể khiến Thế tử mê đắm?

Ta nhìn Lý Nghiễn Thư đang lén lút đến phòng khuê của ta vào ban đêm, và nghĩ như vậy.