Lục Triêu Triêu chết sau khi được phong hoàng hậu một ngày, chết vào lúc Cố Hoài đang yêu nàng sâu nặng nhất.
Có người nói hoàng hậu Hiếu Hiền là một người xui xẻo, cùng bệ hạ vượt qua mười năm gian khổ, còn chưa kịp hưởng phúc đã ngã bệnh.
Có người lại nói, hoàng hậu Hiếu Hiền cực kỳ may mắn, chết vào lúc bệ hạ yêu nàng nhất, khiến cho bậc đế vương phải nhớ nhung cả một đời.
1.
Tin Bệ hạ muốn chọn từ nhà họ Lục một cô gái làm vương phi cho Nhàn vương Cố Hoài truyền vào trong phủ, phụ nữ toàn phủ lần lượt ôm đầu khóc rống lên.
Ta cũng cầm khăn tay, vờ vịt lau nước mắt mấy lần.
Cha ngồi trên ghế cao mắng: “Khóc gì mà khóc. Gả cho Vương gia là phúc phận của các người! Nhàn vương tuấn tú lịch sự, sao lại không xứng với các ngươi được!” Nếu không nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng và nhịp thở cũng hổn hển hẳn lên của người thì ta sẽ tin lời người nói là thật.
Em gái ta đứng bên nghẹn ngào trả lời: “Cho cha phúc phận này thì cha có nhận không?!”
“Hỗn láo!”
Cha giơ tay lên, đập mạnh xuống bàn: “Cùng lắm thì bốc thăm quyết định đi.”
Vừa dứt lời, mười ba người con gái nhà họ Lục khóc càng thảm thiết.
Tục ngữ có câu rất hay, thà cưới người chết chứ không lấy Nhàn vương. Bởi vì người chết không thể bò lên làm ngươi tức chết, nhưng Nhàn vương Cố Hoài này lại có thể.
Ôn thái phi mẹ hắn chính bị hắn làm cho tức chết.
Đương kim bệ hạ là chú của Nhàn vương Cố Hoài. Tiên hoàng băng hà, đương kim Hoàng thượng giết sạch anh em nhà Cố Hoài, sau đó đạp lên xương cốt cháu chắt đăng cơ làm bệ hạ. Có thể bởi sợ người đời sau nhục mạ mình, cho nên hắn mới để lại một đứa con độc nhất cho anh trai mình, chính là Cố Hoài.
Sau đó hắn lại ban cho Cố Hoài một vùng đất phong tượng trưng chẳng có một ngọn cỏ, mà chắc vẫn còn lo lắng, cho nên mới muốn cho Cố Hoài cưới một vị Vương phi thuần phục mình.
Mà cha ta lại là tay sai ủng hộ bệ hạ nhất, trùng hợp là nhà còn nhiều con gái, có thể ngồi đủ bốn bàn mạt chược. Bệ hạ vung tay một cái: “Lục ái khanh, ngươi thấy đứa con gái nào ngứa mắt thì ném cho Cố Hoài đi.”
Đương nhiên chuyện này là ta đoán. Thật ra ta cảm thấy bệ hạ lo lắng quá nhiều rồi.
Cố Hoài này cũng chẳng có chí lớn gì, chỉ nhìn vào danh hiệu, Nhàn vương, Nhàn vương, không phải là nhàn rỗi vô tích sự à.
Hắn là khách quen của tất cả lầu xanh và sòng bạc, cả kinh thành tràn ngập chuyện xấu hổ do hắn làm: Vung tiền như nước mua tiếng cười kỹ nữ, lấy ngọc bội tiên hoàng để lại ra đánh bạc. Còn chuyện bắt gàm trộm chó, trèo tường khoét vách càng là chuyện Cố Hoài làm hằng ngày.
Bởi chẳng có bổng lộc, trợ cấp gì, mà Cố Hoài tiêu tiền như nước, ta đoán có khi hắn còn không nhiều tiền bằng một cô gái như ta. Tuy nhiên hắn sống rất tùy ý, nhờ một gương mặt tuấn tú, sang quý, trắng bóc như trứng, ca kỹ toàn bộ kinh thành đều là tình nhân của hắn. Miệng lưỡi kẻ này lại rất ngọt ngào, nói hươu nói vượn cũng lừa được các cô gái tình nguyện đưa tiền riêng cho hắn mượn tiêu xài.
Nhưng dù hắn có đẹp trai mấy, không con gái nhà nào ở kinh thành nghĩ tới chuyện cưới hắn. Dù sao có ai đầu óc có vấn đề như vậy đâu. Chẳng may có ngày hoàng đế không vui, hạ chỉ tuyệt diệt cả nhà anh trai, lúc đó tự dưng mình cũng phải chịu tội rồi.
2.
Vào ngày kết hôn của ta và Cố Hoài, cả kinh thành đều biết chuyện bi thảm của cô con gái thứ sáu đen đủi nhà họ Lục, rút xăm ngẫu nhiên bị ép gả cho Nhàn vương.
Theo lý thuyết, trước khi cô dâu vào động phòng, nhóm phụ nữ phải nói mấy lời chúc phúc kiểu sống tới đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử. Nhưng tới ta, tất cả mọi người đều thống nhất im lặng. Chắc là bọn họ thấy chúc ta và Cố Hoài cùng sống tới bạc đầu là nguyền rủa ta.
Bọn họ nhìn ta thật sâu, bên trong ánh mắt chứa rất nhiều cảm xúc, ngoài thông cảm ra, ôi, cũng vẫn chỉ là cảm thông.
“Nghe nói nàng rút phải quẻ xăm kém nhất mới phải cưới bản vương?”
Khăn trùm đầu được vén lên, ánh đỏ tràn ngập trước mắt rút đi, ta thấy một khuôn mặt thiếu niên rất tuấn tú ở trước mặt. Tóc hắn bó cao, khóe miệng mỉm cười, áo cưới cài hờ trên người, lộ ra thân hình cao ráo.
Ta lắc đầu: “Không phải.”
Cố Hoài hơi nhướn mày: “Hả? Chẳng lẽ nàng thầm yêu bản vương?”
Ta trả lời rất thành thật: “Không phải là gieo quẻ xăm mà là bốc thăm. Ai bốc được tờ giấy vẽ con rùa thì sẽ cưới ngài.”
Cố Hoài ngẩn ra, dường như không ngờ được ta sẽ trả lời như vậy. Hắn cười phá lên: “Sao nàng lại thành thật như vậy? Không sợ bản vương có ý kiến sao?”
Ta mấp máy môi chưa kịp nói gì thì hắn đã xoay người đè ta xuống. Cặp môi mang theo hơi rượu ập tới, khiến mọi lời nói đều bị chặn lại tại cổ họng.
3,
Ngày thứ ba sau khi ta và Cố Hoài kết hôn, bệ hạ hạ chỉ để Cố Hoài trở lại đất phong của hắn tại Lĩnh Nam, không có chiếu chỉ không được về kinh.
Trên đường đi, xe ngựa lắc lư, Cố Hoài cười cười nói: “Triêu Triêu có vui không? Trời cao hoàng đế xa, đi Lĩnh Nam, nàng sẽ thành lão đại rồi.”
Ta mấp máy môi, chậm rãi nói: “Vương gia vui là thiếp cũng vui.”
Vui cái con khỉ. Lĩnh Nam xa xôi hoang vắng, là nơi đi đày, làm gì có vị quan nào phát đạt lại chạy tới ở Lĩnh Nam đâu. Huống chi nơi đó đầy chướng khí, vô số người nửa đường đã bị độc chết rồi. Có thể nói, đi tới Lĩnh Nam chính là nạp mạng.
Quả nhiên ăn mắm ăn muối, khó khăn lắm mới tiến được tới biên giới Lĩnh Nam, Cố Hoài đã bị nhiễm chướng khí.
Hắn sốt cao, toàn thân nổi đầy mụn nước.
Không biết có phải là sốt cao mê sảng hay không, hai mắt hắn nhắm chặt, miệng khô khốc mấp máy. Ta cúi người nghe kỹ, hóa ra là gọi mẹ.
Mũi hơi cay cay, ta nghĩ Cố Hoài dù có xấu xa thế nào thì cũng chỉ là một người đáng thương không cha không mẹ mà thôi.
Cuối cùng ta cũng không bỏ lại mình hắn, cao chạy xa bay.
Để xe ngựa rừng ở cạnh một dòng suối, cứ hai giờ ta lại thấm ướt khăn lau người cho hắn. Nửa đêm sợ hắn lạnh, ta run run lấy cái chăn duy nhất ra đắp cho hắn. Đây cũng là thứ duy nhất ta có thể làm được. Dù sao hoàng đế thúc dục quá gấp, ta và Cố Hoài cũng không có thời gian thu dọn hành lý đã phải vội lên đường. Hiện tại tổng cộng trên người hai ta cũng không đủ một lượng bạc.
Nhưng Cố Hoài đúng là phúc lớn mạng lớn, sốt như vậy năm ngày, ngay lúc ta sắp bỏ cuộc thì hắn đột nhiên tỉnh lại.
“Triêu Triêu, sau này nhất định ta sẽ không phụ nàng.”
Ngay sau khi tỉnh, Cố Hoài vươn tay ôm ta đang ngẩn ra vào lòng. Cắm hắn đè lên mái tóc ta, tiếng nói thủ thỉ truyền tới bên tai, lời nói còn mang theo hơi nóng.
Ta trầm mặc một lúc lâu: “Vương gia, một tháng rồi ta chưa gội đầu, tóc bết lắm.”
“Ứ ừ.”
Cũng không biết câu này chọc hắn thế nào, hắn lại kéo thân thể vừa khỏi bệnh nặng ấn ta hai giờ mới thả ra.
Sắc mặt ta đỏ bừng, chỉ cảm thấy một giây sau sẽ không thở nổi, lại ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hai mắt hắn đỏ bừng, tràn đầy lửa nóng, giống như cũng không ổn lắm.
Làm ta chết ngạt là cách hắn đối xử tốt với ta à?
Ta muốn khóc cũng không xong. Tốt thế này thì ta xin miễn.